Chương 17 - 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Mục Hạ ăn uống no say, trong lòng cảm kích ít nhiều chuẩn bị cáo từ. Nhậm tiên sinh từ trong bếp đi ra, hai tay còn hơi ướt. Mục Hạ nhìn thấy liền không nhịn được buột miệng hỏi: "Ngài rửa bát đấy à?"

Nhậm tiên sinh cười cười, cầm khăn lau khô tay.

Mục Hạ trong lòng có chút rung chuyển. Bắt đầu nghĩ chuyện đưa Nhậm tiên sinh ra khỏi 'mục những người không thể chấp nhận nổi'.

Nhậm Quan Chi lau khô tay, đi đến trước mặt anh. Ông tủm tỉm cười, vui vẻ nói: "Vừa rồi bị dính chút nước tương, tôi rửa tay."

Mục Hạ như bị tạt nước. Không hiểu sao đùng đùng nổi giận, kéo ông vào blacklist, còn tự thêm hình cái khóa bên cạnh. Biểu thị vùng liệt, Nhậm tiên sinh không có cơ hội thoát khỏi blacklist của Mục Hạ.

Nhậm tiên sinh không hề hay biết mình vừa bị block, vẫn vô tư mời Mục Hạ ngủ lại qua đêm. Ông nói: "Đã muộn rồi, về giờ này rất nguy hiểm. Cậu cứ ngủ lại đây đi."

Mục Hạ trưng gương mặt pokerface chuyên nghiệp, lễ độ nói: "Rất cảm ơn tiên sinh chiêu đãi. Nhưng cũng không thể quấy rầy ngài thêm nữa. Tôi xin phép cáo từ... "

Nhậm tiên sinh xua tay: "Không phiền, tôi không phiền. Cậu gọi thêm người nhà đến ngủ cũng không thành vấn đề."

Gián điệp, ông đừng hòng dụ dỗ tôi.

Lòng nghĩ thế nhưng Mục Hạ vẫn chuyên nghiệp nói mấy câu xã giao hòa nhã: "Tôi sao có thể không biết ngại như thế chứ. Hôm nay đã rất quấy rầy ngài rồi. Không thể phiền hà thêm nữa. Hơn nữa ở nhà còn có việc cần hoàn thành. Ngày khác tôi nhất định sẽ đi thăm tiên sinh sau."

Nhậm Quan Chi chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Qua hồi lâu ông mới đưa ra thỏa hiệp cuối cùng: "Tôi đưa cậu về."

18.

Hôm nay đường về nhà có vẻ rất dài. Mục Hạ ngồi ở ghế lái phụ miên man nghĩ ngợi. Bây giờ là 2h34 sáng. Sáng mai anh phải đi làm lúc 7h, thời gian không còn bao nhiêu. Nếu cứ đi với vận tốc này e là ngày mai anh sẽ lại đi làm muộn.

Nhậm tiên sinh dường như không hề mệt mỏi hay buồn ngủ, vui vẻ vặn vô lăng.

Nếu là đi taxi, lúc này Mục Hạ nhất định cho rằng tài xế cố ý đi đường vòng để tăng tiền!

Mục Hạ càng nhìn càng nóng ruột. Anh nghĩ, người lớn tuổi không phải thường mệt mỏi vào giờ này sao? Lôi Thôi tiên sinh làm sao lại trâu như vậy?

Nhậm Quan Chi đang lái xe đột nhiên nói: "Bình thường người lớn tuổi không thể trụ được đến giờ này nhưng tôi thì được." Cơ tay dưới lớp áo ngủ bằng lụa sang chảnh của ông cũng đồng thời mơ hồ giật giật hai cái thị uy.

Mục Hạ giật mình thon thót, cơ mông cứng đờ. Không biết đang ngồi trên ghế da thật trong BMW hay ngồi ở ghế chờ phòng khám trĩ nữa.

Anh không dám nói gì, mồ hôi gáy đổ ra lạnh toát. Đầu choáng mắt hoa. Anh cảm thấy suy sụp vô cùng.

Mục Hạ bị Nhậm tiên sinh làm cho cảm rồi.

Thật sự cảm rồi.

19.

Lúc xe của Nhậm tiên sinh đỗ đến dưới khu chung cư của Mục Hạ, anh lập tức nhanh chóng xuống xe trước. Tiện thể tạm biệt Nhậm tiên sinh xong liền nhanh chóng đi lên. Tránh cho Nhậm tiên sinh đòi lên nhà chơi.

Nhậm Quan Chi hai tay bám vào vô lăng, ngây ngô nhìn Mục Hạ chân như bôi mỡ đi vào thang máy. Điếu thuốc cháy dở vẫn ngậm trong miệng muốn rơi.

Ông khó hiểu, bắt đầu vận động bộ não đắt giá của mình nghĩ xem, tại sao Mục Hạ lại không mời mình lên nhà chơi?

20.

Mục Hạ ngủ liền một giấc đến 6h45 mới vội vội vàng vàng xách cặp đi làm. Vì đi quá vội nên anh chưa kịp ăn sáng, tây trang cũng có phần nhăn nhúm. Đào Quả Quả pha cho anh cốc trà nóng, ngạc nhiên nói:

- Anh Hạ, hôm nay gió thổi hướng nam rồi, xem, cổ áo của anh nhăn kìa.

Mục Hạ không có tinh lực đôi co với cô nàng, tu một hơi hết cốc trà nóng liền nhanh chóng về bàn làm việc. Bàn tay lạch cạch trên bàn phím liên tục không ngừng.

Nhậm tiên sinh đúng 7h có mặt ở công ti, tâm trạng thư giãn đi vào thang máy, trong tay còn xách một cặp lồng in hình con hổ hoạt họa rất có phong cách.

Không ngoài sự mong đợi của ông, Mục Hạ chưa ăn sáng đang múa phím đến hao gầy trong văn phòng. Ông xách cặp lồng đặt lên bàn anh, thân tình nói: "Đặc biệt bồi dưỡng cậu, mấy ngày này vất vả rồi. Nên chú ý sức khỏe, đừng để ngất bên đường."

Này là cháo anh ăn không hết tối qua ở nhà ông.

Mục Hạ còn đang sững sờ chưa kịp load não đã nghe đồng nghiệp thông cảm xôn xao.

"Tiểu Mục tăng ca đến ngất sao? Ây da, thật là... "

"Đúng là lần này cậu ấy có chút trọng trách nặng nề..."

Đến Đào Quả Quả cũng không thể tin được mà lại đi tìm cho anh một hộp sữa bò, ngậm ngùi nói: "Anh Hạ, anh tẩm bổ chút mới có sức làm việc."

Nhậm tiên sinh cười cười, dựa lưng vào bàn công tác quay sang nói với mọi người: "Tôi biết mọi người cũng rất vất vả rồi, đợi khai hồng môn kết thúc tôi sẽ mời mọi người đi ăn một bữa."

Nhất thời văn phòng náo loạn một trận, mọi người hăng hái khí thế làm việc. Rất nhanh không còn ai nhớ đến Mục Hạ vừa mới dính tag 'đói ngất bên đường' nữa.

Mục Hạ: Wtf ?

21.

Tân niên đã đến gần, khai hồng môn cũng đang đi vào công đoạn chạy nước rút. Các nhãn hàng càng rầm rộ tung các chiêu trò giảm giá ưu đãi cuối năm. Trên đường đỏ rợp một sắc từ các tấm pano quảng cáo.

Tờ Mã Lan cũng đang gấp rút phát hành ấn bản số cuối năm mừng tân niên.

Ngoài trời tuyết giăng giăng, Mục Hạ mặc áo choàng lớn, rất có phong cách lãnh đạm ngồi trong quán cà phê. 8h sáng không phải giờ cao điểm, trong quán cũng vắng người. Mục Hạ cầm cốc cà phê nóng trong tay, yên lặng chờ đợi.

Cửa vào đinh đang một tiếng, một bóng người thon dài màu mè bước vào.

Mục Hạ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cụp chặt mi mắt, dứt khoát đợi người đến gần mới ngẩng đầu.

Trương Diệp mặc áo khoác da đỏ chót lồng lộn. Tóc vuốt keo bóng lưỡng như lợn liếm. Đôi bốt chiến binh đính đá lấp lánh chói lọi. Kết hợp thêm áo len màu hồng bà thím.

Nhân viên pha chế đứng sau quầy thu ngân trố mắt chết lặng, ánh mắt cảm thông nhìn Mục Hạ.

Mục Hạ nâng mắt đáp lại, đại ý là: Tôi đã có kinh nghiệm tự bảo vệ tam quan của mình rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net