Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rùa Đại Hải vừa quen được một người bạn mới.


Sáng sớm khi Âu ra ngoài săn bắt thì tiện đường ghé thăm ông bạn hàng xóm, vừa ngó qua nhà lão liền thấy một con sò cực kỳ lớn.

Thật sự to tổ bố luôn ấy! Chắc to bằng bốn năm rùa Đại Hải cũng nên!

Sò ăn cũng ngon lắm, nhưng mà ít thịt quá, lúc ăn cũng phiền phức cho nên bình thường Âu bắt được sò đều mang về cho Thiệu Niên Hoa hầm canh.

Nhưng con này là size XXXL nha! Nước miếng Âu chảy ròng ròng, hắn bắt đầu đảo hai vòng quanh chú sò rồi chợt cảm thấy u buồn, lớn có cái khó của lớn nha, làm sao cuỗm về nhà bây giờ.

“Mi đang làm gì đó?” Rùa Đại Hải rất thắc mắc không hiểu tại sao hắn ngáo đá xoay vòng vòng quanh anh bạn mới của mình.

“Cái này! Ngon lắm luôn!” Âu trưng vẻ mặt nhộn nhạo chỉ vào con sò, khoa tay múa chân lên lên xuống xuống mà không biết phải bắt đầu xử lý món này từ đâu.

“Dừng tay…” Rùa biển tiên sinh bó tay chấm con: “Đó không phải là sò, không thể ăn…”

“Không phải sò? Thế là cái gì?”

“Là trai.”

“Là gì?”*

“Đúng vậy.”

“???”

*Ở đây, chữ trai 蜃 (shèn) đồng âm với 甚 có nghĩa là cái gì nên hai bên đối đáp không ai hiểu ai cả.

Trai cáu lên, mở nắp vỏ phun nước vào Âu bắn hắn bay thật xa.

Âu vui vẻ vòng trở lại: “Ra là sò biển hể!”

“Không phải sò biển… Là con trai…”

Âu nhìn rùa Đại Hải bằng ánh mắt đầy khó hiểu: “Hôm nay ông nói chuyện kỳ lạ quá nha!”

“…”

Trai không thể nhịn được nữa mở miệng: “Ta là TRAI!”

“Còn biết nói chuyện nữa này!” Âu giật nảy mình, sau mới hỏi: “Thế mày có biết mày là giống loài gì không?”

“Là con trai đó trời!”

“Rốt cuộc là cái gì?”

“…”

Trai ta vô cùng căm giận đóng nắp vỏ lại, đách thèm care tên khùng kia nữa — nói chuyện với tên này cũng bằng không!

Âu lại xích lại gần, thử gõ vỏ của nó hỏi: “Vậy mày có trân châu hông?”

“Không có.” Rùa Đại Hải trả lời giùm cậu bạn đã tức xịt khói.

“Ờ.” Âu lập tức chẳng còn thích thú nữa, hắn đi săn vậy.

Ngân Nguyệt đập bang bang vào hang cá, mặt mày đanh thép dạy dỗ: “Cậu không thể bớt gây chuyện đi hả? Thủ vệ của chợ phiên cũng trêu là sao hả! Ăn ăn ăn suốt ngày chỉ biết ăn! Chưa xem tập san giới thiệu sơ lược về chợ phiên phải không?!”

Thở hồng hộc mấy hơi, Ngân Nguyệt mới nhớ ra là con cá này không biết chữ, tập san giới thiệu sơ lược về chợ phiên chỉ đưa cho nhân loại xem mà thôi, đành chuyển mục tiêu tàn sát: “Thiệu Niên Hoa! Cậu chưa đọc cho hắn nghe phải không?!”

Thiệu Niên Hoa bó tay, nằm cũng trúng đạn mà.

“Vậy rốt cuộc nó là cái gì thế?”

“Là con trai, thủ vệ của chợ.” Ngân Nguyệt và Thiệu Niên Hoa trăm miệng một lời.

“Ta không biết thủ vệ là gì hết.”

“Giờ không phải đã biết rồi đó sao.” Ngân Nguyệt nhăn mi: “Sau này kiềm kiềm lại, bớt đi chọc người khác đi.”

“Ta biết cái quần gì?” Âu vẫn mờ mịt chẳng hiểu gì.

“Thì nó là con trai!”

“Là gì cơ?”

“Đúng vậy.”

“HẢ?”

“…” Ngân Nguyệt tức tối đập đuôi bùm bùm vào vách hang, mặt mày sa sầm hét một câu rồi bỏ đi: “Thiệu Niên Hoa! Quản lý tên ngốc nhà người giùm đi!”

“????” Âu.

“…” Thiệu Niên Hoa.

“Ta là trai, khó hiểu lắm ư?”

“Không đâu, mọi người đều biết cậu là trai mà.” Rùa Đại Hải kiên nhẫn an ủi người bạn đang hết sức khổ thân của lão.

Nhưng mà Trai vẫn rất ư là buồn rầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net