ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
để lại cho hắn. Ta lên xe ngựa, nhìn lại nơi này một lần cuối rồi rời đi. Trong lòng ta hoàn toàn không có cảm giác luyến tiếc, nhung nhớ, đau khổ hay gì khác cả. Ta cảm thấy rất bình thản, đến mức ta cũng phải sợ hãi chính cảm giác của mình.

Có lẽ tâm ta, thật sự đã chết mất rồi.

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lặng lẽ nhìn xe ngựa của Vỹ Hy rời đi, trong lòng hắn chợt dấy lên một loại cảm giác nuối tiếc cùng hối hận.

Để y đi, chính là quyết định sai lầm nhất cuộc đời hắn.

Hắn nửa muốn cho người đuổi theo xe ngựa của Vũ Hy bắt họ dừng lại, một nửa kia lại sợ hãi không dám giữ y lại.

Hắn cứ bần thần đứng đó, nhìn cánh cổng thành khép lại, chiếc xe ngựa của y cũng dần khuất dạng.

Có lẽ mối nhân duyên giữa hắn với y, thật sự đã đoạn.

Vài tháng sau, Hoàng Hậu của hắn hạ sinh một hoàng tử hết sức kháu khỉnh. Hắn vô cùng vui mừng thông báo cho toàn thiên hạ biết, thậm chí còn tổ chức yến tiệc linh đình để chúc mừng.

Hắn bận rộn với công việc triều chính hằng ngày, lúc rảnh rỗi thì lại cùng Hoàng Hậu và Hoàng Tử vui vẻ. Vài năm sau đó, hắn lại nạp thêm thiếp, rồi lại có thêm vài Hoàng Tử, Công Chúa. Hắn thậm chí còn nuôi thêm trên dưới mười tiểu quan trong cung nữa. Hắn thôi không nhớ về y nữa. Y dần bị hắn lãng quên, rồi nhẹ nhàng biến mất khỏi tâm trí của hắn tự lúc nào, giống hệt như một cơn gió mang theo hương thơm của một loài hoa lạ, quyến luyến hắn, khiến hắn say mê, rồi nhanh chóng phai tàn đi trong không khí.

Chớp mắt, hai mươi mùa xuân đã trôi đi. Hắn nay cũng đã thay đổi ít nhiều. Công việc triều chính bề bộn khiến cho sức khỏe của hắn càng ngày càng yếu đi. Hắn sớm đã muốn nhường ngôi lại cho con trai, thế nhưng đứa bé đó thật sự không khiến cho hắn có thể tin tưởng được, vì vậy cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa biết phải quyết định để lại cái ngai vàng này cho ai cả.

Bộn bề, lo toan trong cuộc sống thật sự đã suýt nữa đem y xóa khỏi cuộc sống của hắn, cho tới một ngày mùa đông nọ.

Bây giờ đã là cuối năm, cho nên tấu sớ hắn cần phải giải quyết càng ngày càng chồng chất nhiều hơn. Hắn mệt mỏi day day huyệt thái dương, nhắm mắt dưỡng thần một tí rồi lại tiếp tục làm việc. Lúc chuẩn bị nhắm mắt lại, hắn vô tình nhìn thấy một vật đỏ đỏ nằm dưới đống tấu chương của hắn. Hắn vô thức cầm nó lên. Là tấm bùa hắn vẫn luôn đeo bên mình, nhưng gần đây nó lại biến đi đâu mất, hóa ra là bị kẹp trong đống tấu chương.

"Giai, cái này là bùa cầu an Nguyệt Nhi chỉ cho ta may. Ngươi đeo vào đi", một giọng nói quen thuộc chợt vang lên trong trí óc hắn.

"Giai, ngươi nhớ giữ nó cho cẩn thận. Ngươi thử để ta thấy ngươi không đeo nó xem, ta nhất định sẽ không nói chuyện với ngươi nữa!", cả cái điệu bộ giận dỗi của nam nhân đáng yêu đó nữa.

Một tiểu quan xinh đẹp, tuy rằng phải sống trong một nơi dơ bẩn như thế, nhưng lại vô cùng ngây thơ, thánh thiện, tuy cố tỏ ra quyến rũ, nhưng y vẫn còn mang sự ngốc nghếch của một thiếu niên chưa trải sự đời.

Vũ Hy, người thiếu niên đã cho hắn biết cảm giác yêu và được yêu hạnh phúc thế nào.

Vũ Hy, người thiếu niên mang đến cho hắn cảm giác bình yên, thư thái mỗi khi ở cùng hắn.

Vũ Hy, người đầu tiên và duy nhất hắn nói lời yêu thương thật lòng, hoàn toàn không dối trá.

Vũ Hy, cũng chính là người đầu tiên bị hắn phụ bạc...

Hắn chợt nhớ đến y thật nhiều.

Hắn muốn gặp y, ôm y vào lòng, vuốt ve y, che chở y, yêu thương y, giống như những ngày tháng trước đây vậy.

"Chu công công, chuẩn bị xe cho Trẫm. Trẫm muốn đến thăm Tiểu Hy", y cho gọi tâm phúc của mình, ra lệnh.

"Thưa Hoàng Thượng, có phải ý người là tiểu quan đã bị người đưa đến căn tiểu viện nọ?", Chu công công ngập ngừng.

"Không được gọi y là tiểu quan!", hắn đập bàn, "Mau chuẩn bị đi. Trẫm muốn đi ngay bây giờ"

"Nhưng... nhưng... thưa Hoàng Thượng...", gã lắp bắp, "Cách đây... cách đây một năm... y đã trầm mình dưới một cái hồ nhỏ gần đó... Tuy chưa chết... nhưng sau đó... lại bị nhiễm phong hàn... Chống đỡ được vài hôm, thì y... y..."

"Y thế nào?", giọng hắn run run cất lên. Dù đã liệu trước những gì Chu công công sẽ nói, nhưng hắn vẫn không thôi hy vọng rằng y vẫn còn sống.

"Y... chết... ạ...", Chu công công khúm núm nhìn hắn.

Hắn thẫn thờ nhìn gã. Còn gã chỉ biết tránh mặt đi để không phải nhìn thấy nét đau thương từ lâu đã không xuất hiện trên gương mặt hắn.

"Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"

"Thưa... thưa Bệ Hạ... thần đã định nói rồi... Nhưng do thấy Hoàng Thượng phải lo lắng nhiều việc quá... thế nên cũng không nói ra... để Người đỡ phải bận lòng.... Thần đã tính sau đó sẽ nói cho người nghe... nhưng lại quên mất..."

"Chuẩn bị xe cho Trẫm", hắn lạnh lùng buông một câu rồi đứng dậy.

Hắn lặng lẽ đứng trước căn tiểu viện ọp ẹp cũ kĩ đã lâu không có bóng người, đau thương nghĩ tới cuộc sống kham khổ của Vũ Hy trong suốt mấy năm qua. Hắn bước vào bên trong. Ngoài một cái giường cùng với cái bàn ra, hoàn toàn không còn thứ gì khác. Mà ngay cải những thứ đó cũng không được lành lặn nữa. Mái nhà thì bị dột một lỗ lớn, cái giường thì cũ kỹ vô cùng, tưởng như nó có thể gãy tan tành bất cứ lúc nào. Trên bàn ngoài một ấm trà sứt mẻ thảm thương cùng với hai cái tách cũ ra cũng chẳng còn thứ gì khác.

"Tiểu Hy.... Ta xin lỗi.... Ta đã hứa sẽ yêu thương, bảo vệ, chăm sóc ngươi suốt cuộc đời này, nhưng cuối cùng lại đưa ngươi đến một nơi tồi tệ như vậy...", hắn chua xót ngồi xuống bên giường, run run chạm tay vào tấm chăn mỏng dính lạnh lẽo.

Hắn hắn bất chợt nhìn thấy một xấp giấy dưới gối Vũ Hy. Hắn nhấc gối lên, cầm xấp giấy ra, đọc lướt vài chữ. Nó ghi lại cuộc sống của Vũ Hy trong suốt mười mấy năm qua. Hàn Khả Giai đọc nhanh những tờ trước, rồi dừng lại trước tờ giấy cuối cùng.

Hắn chăm chú đọc nó. Càng đọc, tim hắn càng thắt lại, đau đớn đến tột cùng. Hắn cảm thấy dường như có một cỗ lạnh lẽo cùng đau thương đang tràn vào trong lòng hắn. Hắn để lại xấp giấy dưới gối, chỉ giữ một tờ giấy cuối cùng đó, sau đó đứng lên, tìm hỏi người dân xung quanh mộ của Vũ Hy.

Theo lời chỉ dẫn của một lão nông dân, hắn lần mò tìm đến bên cái hồ, nơi mà Vũ Hy đã trầm mình tự tử. Quả nhiên, gần đó có một bãi đá cuội, ở giữa là một cây cọc khắc vụng về tên của y. Hắn đến trước phần mộ của y, quỳ sụp xuống, tay nắm chặt lấy tờ giấy, nghẹn ngào vuốt cái tên được khắc trên cây cọc nọ.

"Tiểu Hy, ta xin lỗi ngươi rất nhiều. Ngay từ đầu, ta vốn dĩ không nên chuộc ngươi từ Hồng Lâu về", hắn trầm mặc nói, "Ta vốn dĩ không nên đến đó, không nên làm đảo lộn cuộc sống của ngươi, để cuối cùng ngươi phải nhận lấy một cái kết đau thương thế này..."

"Ta thật sự rất hối hận, Tiểu Hy à. Hối hận vì đã thương ngươi, hối hận vì đã muốn có ngươi, hối hận vì đã... gặp ngươi..."

"Tiểu Hy... Ta biết ngươi ghét nghe những lời xin lỗi vô dụng của ta... ta cũng chẳng mong ngươi tha thứ cho ta làm gì. Nếu như ngươi cứ dày vò ta đến chết... ta lại càng cảm tạ ngươi rất nhiều..."

"Nhưng... Tiểu Hy à... Xin lỗi ngươi... Thập phần xin lỗi ngươi..."

"Tiểu Hy à, vĩnh biệt. An nghỉ nhé...!", hắn ngước đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào lên, nhìn lại cái tên 'Vũ Hy' đó lần cuối cùng, rồi đứng lên rời khỏi nơi đó.

"Mười chín năm để quên ngươi đi, thật sự đã đủ rồi.

Hàn Khả Giai, ta chợt nhận ra, hình như quên ngươi là việc bất khả thi, bởi ta đã lỡ đem bóng hình ngươi in sâu vào tim mất rồi.

Yêu thương ngươi, ta thật sự hoàn toàn chẳng nhận được gì cả. Dày vò, đau khổ, căm hận, thất vọng, tất cả những cay đắng trên cuộc đời này, ta đều chịu đựng qua kể từ ngày ta yêu ngươi.

Thế nhưng, nếu như để ta quay trở lại mười chín năm trước, khi ta vẫn còn là một tiểu quan mười lăm tuổi, ta nghĩ ta vẫn sẽ yêu ngươi thôi.

Ta... bản thân ta cũng không rõ vì sao lại luyến tiếc ngươi đến như vậy.

Dù cho hành động này có thật ngu ngốc, có thật dại khờ, nhưng ta vẫn sẽ cố chấp thực hiện, dù biết sẽ phải nhận lại đau đớn khôn cùng.

Ta muốn yêu ngươi, nhưng lại không đủ dũng khí chịu đựng đau thương đó.

Chính vì vậy, ta quyết định sẽ kết thúc chuỗi đau thương này để tự giải thoát chính mình.

Hàn Khả Giai, dù cho ta có phải chịu đựng bao nhiêu hình phạt vì dám yêu ngươi, dù cho kết cục của ta còn thương tâm hơn cả Mạc Kha ca, ta vẫn không bao giờ hối hận vì đã yêu ngươi.

Ta yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi. Cả cuộc đời này, cả tâm hồn này, đều chỉ có mỗi một mình ngươi.

Vĩnh biệt. Hãy sống thật tốt nhé, Hàn Khả Giai."

Đó chính là những lời cuối cùng Vũ Hy để lại.

----------HOÀN----------

t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net