ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm một tiểu quan, cho dù ngươi có xinh đẹp đến mấy, thu hút đến mấy, có khiến cho bao nhiêu nam nhân yêu chiều đến mấy, thì ngươi cũng chỉ là một kẻ dơ bẩn bị thiên hạ khinh ghét, chà đạp mà thôi.

Trở thành tiểu quan bậc nhất Hồng Lâu đã giúp ta nhận ra điều đó.

Phải. Cho dù có là tiểu quan bậc nhất nổi tiếng khắp thành, ta vẫn chỉ mãi là thứ rác rưởi bẩn thỉu mà thôi. Mà tất nhiên, đã bị coi là rác rưởi thì sẽ không thể nào trở thành một con người đàng hoàng trong mắt kẻ khác. Chính vì thế, tiểu quan bọn ta cũng bị cướp mất cái quyền cơ bản nhất của một con người bình thường- quyền được yêu.

"Tiểu Hy, tiểu quan chúng ta, không bao giờ được yêu thương, và cũng không bao giờ được quyền yêu thương ai đó", Mạc Kha đã nói với ta như thế, "Trong mắt người khác, dẫu ngươi có xinh đẹp thế nào, diễm lệ ra sao, dẫu bọn họ có dùng những lời mật ngọt dụ dỗ ngươi, sẵn sàng tiêu cả đống tiền cho ngươi, thì ngươi cũng chỉ là món đồ để họ thỏa mãn bản thân, xài chán rồi sẽ vứt đi, mãi mãi không ban cho ngươi một chút tình cảm nào. Nếu như ngươi dám đem tâm mình trao cho họ, ngươi sẽ phải chấp nhận nhìn họ dày vò, xé nát, làm tổn thương tình yêu của ngươi mà thôi. Đến cuối cùng, người bị thiệt vẫn là ngươi, người bị đau vẫn là ngươi. Thế nên Tiểu Hy, lời ta nói ngươi phải luôn nhớ rõ, suốt cuộc đời chỉ yêu mỗi bản thân, chỉ sống vì mỗi bản thân, đừng trao tâm cho kẻ khác, nếu không, kết cục của ngươi, chắc chắn sẽ không khá hơn ta...", ta còn nhớ rất rõ nụ cười chua xót của kẻ bị phụ tình là y, nụ cười mà suốt đời này ta mãi không quên, suốt đời này sẽ hằng sâu trong tâm trí ta. Và cả lời dạy bảo đó nữa.

Là tiểu quan, ngươi sẽ không được ai yêu thương, và cũng không được phép yêu thương ai cả.

Ta đã thề với Mạc Kha, thề với bản thân ta, nhất định sẽ chỉ sống vì mình, chỉ yêu thương lấy bản thân mình, quyết không động tâm vì kẻ khác.

Vậy mà cuối cùng, ta lại phá bỏ lời thề của mình chỉ vì một khách nhân.

Tên hắn là Hàn Khả Giai.

Trời mưa rất nặng hạt. Từ sáng đến chiều chẳng có lấy một vị khách nhân nào ghé qua cả. Các nàng kỹ nữ buồn chán tụm năm tụm ba với nhau tám chuyện, còn những tên tiểu quan như bọn ta, cho dù hằng ngày có phải nằm dưới thân nam nhân mà rên rỉ, nhưng nói cho cùng bọn ta cũng là đàn ông, hoàn toàn không có cái tính nhiều chuyện như các nàng, thế nên ai nấy đều về phòng của mình mà nghỉ ngơi. Ta ngồi bên bệ cửa sổ, tay mân mê cái bùa rẻ tiền dễ dàng tìm thấy ngoài chợ mà Mạc Kha tặng cho ta, nhâm nhi tách trà mới phà vẫn còn bốc khói mà lặng nhìn từng hạt mưa tí tách rơi trên nền đất. Ta thực ghét trời mưa. Nước mưa lạnh lẽo không ngừng tạt vào trong căn phòng nhỏ đã đủ tồi tàn của ta, đã vậy còn cả vài chỗ dột trên trần nhà nữa. Chưa kể những hôm vắng khách như thế này, kiểu gì bà chủ chẳng khó chịu bực tức, cuối cùng thì lại phát tiết lên đám kỹ nữ tiểu quan bọn ta. Không phải là mắng chửi bọn ta vô dụng, bất tài, dơ bẩn, thì cũng sẽ là bắt bọn ta nhịn bữa tối với cái lý do "Mấy hôm nay vắng khách, lũ các người cũng chỉ suốt ngày nhởn nhơ, chắc chắn chẳng cần ăn thêm cơm làm gì cho tốn!". Ta đối với việc ăn hay không không quan trọng cho lắm, chỉ là phải nghe tiếng chửi rủa của bà ta lại khiến cho lòng ta nặng trĩu. Kiếp tiểu quan bọn ta, tại sao cứ phải chịu sự nhục mạ của người đời như thế.... Ta cười chua chát, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa vẫn chưa dứt, thậm chí là ngày càng nặng hạt hơn.

Hình như Mạc Kha cũng đã ra đi vào một đêm mưa thế này.

"Mạc Kha ca ca...", ta thẫn thờ đưa tay chạm vào màn mưa ngoài kia. Lạnh quá.

"Vũ Hy, ngươi có khách!", tú bà thô bạo đẩy cửa ra, ngoắc mắt nhìn ta, "Hầu hạ cho thật tốt. Người lần này có lẽ là khách quý đó!"

"Bà chủ, ngươi còn nghi ngờ ta không có khả năng lấy lòng hắn sao?", ta ung dung mỉm cười, giấu tấm bùa dưới gối, đứng lên, tiến về phía tấm gương đồng đặt nơi góc phòng, "Đợi ta một tí. Để ta chỉnh trang lại đã"

"Nhanh lên đi. Sau đó đến phòng dành riêng cho khách quý ở phía nam đó", bà ta lạnh lùng nhìn ta, sau đó lại thô bạo đóng cửa rồi rời đi.

Phụ nữ gì mà thô bạo, trách sao tới tuổi băm vẫn chưa ai cưới về!

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ta theo lời bà đi về phía phòng cho khách quý khu phía nam. Đứng trước cửa phòng, ta đưa tay gõ nhẹ lên tấm vách gỗ. Một giọng nói trầm trầm, mang đậm khí chất nam nhân từ trong phòng truyền ra: "Vào đi". Ta nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Trước mặt ta là một nam nhân cao lớn đang ngồi uống rượu. Hắn có khuôn mặt thực dễ nhìn. Ngũ quan hài hòa, da màu lúa mạch, dưới cằm lún phún râu, trông hết sức phong lưu cùng quyến rũ. Từ người hắn tỏa ra một loại khí chất đầy uy quyền nhưng lại chẳng hề xa cách, lạnh lùng, ngược lại còn có một chút gần gũi, ấm áp.

"Ngươi hẳn là người được Hứa cô nương đưa đến?", hắn mỉm cười.

"Vâng. Ta là Vũ Hy. Ngài cứ gọi ta là Hy cũng được", ta mỉm cười, bước đến cạnh bên hắn, ngồi xuống.

"Ta là Hàn Khả Giai", hắn nói rót cho ta một chén rượu.

Ta và hắn cùng hàn huyên với nhau vài câu, uống với nhau vài chén rượu. Đến lúc ta say mèm thì hắn chỉ mới ngà ngà say. Quả nhiên là một nam nhân có tửu lượng đáng sợ! Hắn hào hứng nói với ta đủ thứ chuyện, nhưng ta nào có để ý đến. Hơi men khiến cho đầu óc ta choáng váng, còn tay chân thì bủn rủn không thể cử động nổi. Ta vô lực dựa vào bờ vai hắn, cảm nhận hơi ấm cùng mùi hương nhàn nhạt toát ra từ cơ thể to lớn này. Hắn dường như không để ý đến ta đã mệt mỏi đến nhường nào mà vẫn tiếp tục huyên thuyên câu chuyện tẻ nhạt của hắn. Cho tới lúc hắn dừng lại thì ta đã bị men rượu làm cho thiếu tỉnh táo.

"Hy, ngươi ngủ rồi sao?", hắn xoay người, nắm lấy hai vai ta. Cơ thể to lớn của hắn bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt của ta, mang cho ta thêm một chút hơi ấm, giúp cho cơ thể lạnh lẽo vì khí lạnh này trở nên ấm áp một chút.

Thật dễ chịu...

"Hàn đại gia, ta thật sự mệt quá...", ta uể oải dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, "Ta... muốn ngủ..."

Hắn cứng ngắc vuốt nhẹ tấm lưng của ta, ánh mắt sắc bén như diều hâu chằm chặp nhìn ta. Bỗng nhiên, hắn nắm lấy vai ta, đẩy ta ra khỏi hắn. Mất đi hơi ấm, ta có chút thanh tỉnh, rùng mình mơ màng nhìn hắn. Hắn nhìn ta một lúc lâu, rồi chầm chậm tiến khuôn mặt tuấn tú kia tới gần ta.

"Vũ Hy.... Ngươi quên mất là... nhiệm vụ của ngươi chính là phục vụ bổn đại nhân hết đêm nay sao.... Ai cho phép ngươi ngủ sớm như vậy...", hắn khàn giọng nói, bàn tay thô to đã bắt đầu cởi từng lớp y phục của ta ra.

Ta ngoan ngoãn vâng lời phối hợp theo hắn, cùng hắn trải qua một đêm tràn ngập ái tình.

Nhiều ngày sau đó, không hôm nào là hắn không tìm đến kỹ viện của ta mà tìm ta cho bằng được, bất chấp có phải gây gổ với những vị khách khác, có phải chi một số tiền lớn đến mức gần như có thể chuộc ta ra khỏi cái nơi tối tăm, dơ bẩn này. Hắn cùng ta, uống rượu trò chuyện từ chiều cho đến tối, sau đó lại cùng ta ân ái cho đến tận rạng sáng hôm sau. Đôi lúc hắn ghé qua nơi của ta còn mang theo một cây trâm nhỏ hay một chút điểm tâm làm quà. Có khi hắn còn đưa ta đi dạo phố ngắm cảnh suốt buổi sáng nữa. Những hôm cùng hắn ra ngoài, ta mới nhận ra năm năm bị nhốt trong cái kỹ viện đó, ta đã thật sự bỏ lỡ rất nhiều cái thú vị. Cứ như thế suốt gần một năm trời, việc hằng ngày nhìn ra cửa sổ, đợi chờ người nam nhân trong bạch y thanh nhã cùng với một con tuấn mã khoan thai đến thăm ta đã trở thành một thói quen.

Rồi dần dần, ta chợt nhận ra, dường như mình thật sự đã lỡ tương tư Hàn Khả Giai mất rồi.

Tự tay ta đã phá bỏ lời thề mà chính mình đã lập ra.

Ta cay đắng tự cười chính bản thân mình, tự cười sự yếu ớt của mình, tự cười lấy sự mộng tưởng của mình.

Đến cuối cùng, ta lại vô tình đạp chân vào vết xe đổ của Mạc Kha, chỉ vì một gã khách nhân đối xử tốt với mình, thề thốt với mình đủ điều, rót vào tai mình đủ loại đường mật mà mù quáng vứt bỏ tất cả theo hắn, để cuối cùng lại nhận phải một cái kết đắng, đầy những nhục nhã cùng đau đớn.

Ta muốn dừng ngay việc cả ngày đều chỉ nghĩ đến Hàn Khả Giai, cả ngày đều mong chờ bóng dáng Hàn Khả Giai, cả ngày đều mộng tưởng đến tương lai sau này của ta cùng Hàn Khả Giai. Hắn và ta, cơ bản là không có tiền đồ! Ta đã nhiều lần tự nói với bản thân như vậy, cố gắng ép chính mình quên đi hắn, nhưng càng cố, ta lại càng nghĩ về hắn nhiều hơn, càng luyến tiếc hắn hơn nữa.

Có lẽ, không gặp hắn chính là cách tốt nhất để chấm dứt nỗi nhớ mong này.

"Vũ Hy, ngươi nên biết, cho dù ngươi có là tiểu quan bậc nhất nơi đây, được biết bao nam nhân sủng ái, là cái mỏ của Hồng Lâu, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ngươi có quyền đưa ra yêu sách gì đâu!", bà ta chua ngoa dí ngón trỏ vào trán ta, nói, "Hàn đại gia lần nào đến đây cũng đưa ta một số tiền lớn hơn tất cả những gã khách nhân kia, nếu như làm phật ý hắn, thì thu nhập của Hồng Lâu chúng ta cũng giảm đi, lúc đó ngươi có đền bù được tổn thất không?", bà ta gần như hét vào mặt ta.

"Chỉ cần ngươi đồng ý, ta nhất định sẽ làm việc gấp đôi gấp ba, khiến cho những khách nhân khác phải bỏ tiền ra vì ta nhiều hơn nữa, sau đó ta sẽ đưa lại toàn bộ cho ngươi, không giữ lại dù một cắt", ta kiên định nói.

"Ngươi chắc chắn?", bà ta nghi ngờ.

"Ta chắc chắn", ta gật đầu.

"Thế thì tốt. Coi như ta chấp thuận yêu cầu này của ngươi"

Những ngày sau đó, Hàn Khả Giai hôm nào cũng đến Hồng Lâu làm ầm lên với bà chủ Hứa. Ta đứng ở một góc khuất trên lầu, thầm lặng nhìn hắn phát điên với bà chủ. Nhìn hắn không ngừng đe dọa rồi lại cầu hòa với mong ước được gặp ta dù chỉ một chút, trong đầu ta lại dấy lên suy nghĩ muốn chạy ào xuống dưới gặp hắn, ôm chặt lấy hắn, cảm nhận lấy từng chút từng chút da thịt của hắn.

"Vũ Hy...", hắn bất chợt nhìn về phía ta, gọi lớn tên ta, toan chạy lên.

Ta giật mình lùi lại. Cùng lúc đó, một vị khách nhân tiến đến, ôm chầm lấy eo ta. Thừa dịp, ta nũng nịu ôm lấy y rồi rời đi, bỏ lại Hàn Khả Giai vẫn không ngừng gào thét tên ta.

Hắn đến Hồng Lâu tìm ta được một tuần rồi thôi. Ta thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng dáng thân quen đó đã không xuất hiện ba ngày. Trong lòng ta chợt cảm thấy có chút trống rỗng cùng đau nhói. Quả nhiên, hắn cũng chỉ là một tên đàn ông, chỉ cần có người chịu nằm dưới thân để hắn phát tiết là hắn đã mãn nguyện rồi, nào có để một tên tiểu quan thấp hèn như ta vào trong lòng. Ta cười mỉa mai sự ảo tưởng của mình. Vũ Hy, ngươi đừng đem mình đặt quá cao. Ngươi chỉ là một tiểu quan, cả đời đều phải gắn mình trong cái kỹ viện này, sao còn dám mộng mơ đến việc được sống như người bình thường, huốn chi đây còn là một nam nhân.... Đừng đau đớn, nuối tiếc làm gì. Hắn ta cơ bản... có phải thuộc về ngươi đâu...

Phải. Hàn Khả Giai, vốn dĩ đâu có dành cho ta.

Hôm nay trời lại mưa.

Hôm đầu tiên ta gặp Khả Giai cũng là một ngày mưa tẻ nhạt thế này.

Ta buồn chán ngồi dựa vào tường ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ. Mưa lần này không quá lớn, nhưng lại vô cùng dai dẳng. Chưa kể còn lạnh nữa. Mặc cho ta đã khoác lên người hơn năm lớp áo, nhưng gió lạnh bên ngoài vẫn lùa vào cửa sổ, khiến cho cả căn phòng nhỏ bé ẩm thấp này trở nên thật lạnh lẽo. Ta chà xát hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau, vô tình nghĩ về nam nhân có tướng mạo anh tuấn nọ. Ta muốn được gặp hắn, muốn được nhìn hắn thật kĩ, muốn được nắm lấy bàn tay của hắn, muốn được chui rúc vào trong cơ thể to lớn cực kỳ ấm áp nọ mà hưởng thụ hơi ấm cùng sự cưng chiều. Ta thật muốn chạm vào hắn, muốn được nghe giọng nói trầm ấm kia...

"Vũ Hy, ngươi được chuộc", bà chủ bực dọc mở cửa, nhìn ta bằng ánh mắt không hài lòng, "Là vị Hàn đại gia nọ"

"Hàn...", ta ngạc nhiên nhìn bà Hứa, hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe, "... đại gia... đến chuộc ta?"

"Phải", bà ta thở dài như một tên thương nhân bị lỗ trong chuyện làm ăn, "Ngươi còn ngồi đó bần thần cái gì, còn không mau thu dọn đồ rồi đi theo hắn!"

Ta ậm ờ gật đầu, sau đó bước xuống giường, thu dọn vài món đồ rồi bước ra khỏi phòng. Hàn Khả Giai đã đứng trước phòng từ lúc nào. Hắn vẫn khoác lên mình bạch y như mọi lần, nhưng khí chất phong lưu từ hắn đã không còn, thay vào đó là sự mệt mỏi, tiều tụy. Hắn so với trước đây... thật sự là đã gầy đi rất nhiều...

"Hy", hắn tiến đến, ôm lấy ta vào trong lòng, "Ta nhớ ngươi. Thật sự rất nhớ ngươi. Biết ngươi không muốn gặp mặt ta, ta thật sự đã rất đau lòng"

"Hàn đại gia.... Ta... có là gì đâu.... Tại sao... ngươi lại phải đau lòng vì ta...", lòng ta chợt cảm thấy có chút chua xót. Ta vô thức rúc vào trong lòng hắn, khẽ thủ thỉ.

Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc ta, khẽ hôn lên đỉnh đầu ta, sau đó lại vuốt nhẹ đôi gò má đã lạnh cóng rồi hôn lên chóp mũi ta.

"Ngươi đối với ta... chính là tất cả...", Hàn Khả Giai mỉm cười, "Vũ Hy, ta thích ngươi. À không, ta yêu ngươi"

Ta thẫn thờ nghe lời bày tỏ của Khả Giai. Hắn vừa nói yêu ta... Chính miệng hắn nói, hắn yêu ta... Không phải tiểu quan chúng ta, vốn dĩ không đáng được nhận lấy yêu thương sao... Những lời yêu thương này của hắn... rốt cuộc mang hàm ý gì...?

Ta run rẩy đẩy hắn ra, đưa ánh mắt dò xét nhìn hắn, "Hàn đại gia.... Ta... chỉ là một tiểu quan nhỏ bé.... Ta... làm sao có đủ tư cách để được ngài yêu... Xin ngài hãy suy nghĩ kỹ lại... đừng để một phút bồng bộc mà hối hận cả đời...", những lời đó, tuy rằng nói với hắn, nhưng hoàn toàn lại không khác gì như đang nói với ta cả.

"Vũ Hy, ta đã chuộc ngươi. Ngươi từ bây giờ đã không còn là tiểu quan nữa", hắn nghiêm nghị nói, "Từ bây giờ, ngươi chính là người Hàn Khả Giai này yêu. Những lời này ta hoàn toàn không phải nói mà không suy nghĩ", hắn nắm lấy hai bàn tay ta, "Vũ Hy, ta thề có trời có đất, đời này kiếp này, ta nguyện sẽ chỉ yêu thương một mình ngươi, sẽ chỉ sủng ái một mình ngươi, bảo vệ một mình ngươi. Cho dù ta có phải rời xa dương thế này, ta cũng chỉ yêu một mình ngươi!"

Từng lời thề của Khả Giai không khác nào một đòn đánh mạnh vào cái bọc chứa đựng những cảm xúc mà ta đã cố giấu diếm bấy lâu. Một giọt nước mắt, rồi hai giọt nước mắt... Ta sụt sùi đưa tay lau nước mắt giàn giụa trên mặt, nghẹn ngào nhìn hắn, "Nhưng ta... ta... chỉ là một tiểu quan... mà tiểu quan... không được ai yêu thương... cũng chẳng được yêu thương ai..."

"Ai bảo ngươi, tiểu quan thì không thể yêu", hắn ôn nhu ôm lấy ta, "Nếu như để ta biết kẻ nào dám nói những lời xằng bậy đó với ngươi, ta nhất định sẽ đánh chết hắn. Ngoan, Tiểu Hy của ta, quên những lời đó đi, bởi từ bây giờ, ngươi chính là người ta yêu thương nhất..."

"Khả Giai...", ta dụi mặt vào ngực hắn, nức nở, "Khả Giai..."

Đợi ta khóc lóc xong xuôi, ta cùng hắn bước ra khỏi Hồng Lâu. Biết được từ nay mình không còn phải quay trở lại nơi này nữa, ta vừa cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng lại cũng cảm thấy có chút trống trải. Dù sao ta cũng đã sống ở đây từ khi còn là một đứa trẻ, thế nên nơi này ít nhiều gì cũng có một chút kỷ niệm đối với ta. Thế nhưng, kỷ niệm đẹp với ta thì chẳng có bao nhiêu, nhưng những điều muốn quên đi thì lại rất nhiều...

"Tiểu Hy, chúng ta đi", Khả Giai đặt tay lên vai ta, kéo ta khỏi mớ suy nghĩ bòng bong của mình.

"Ừm. Chúng ta đi", ta khẽ gật đầu, bước lên xe ngựa.

Xe đi khoảng một lúc, ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Thần trí mơ màng, ta dựa vào vai Khả Giai mà lim dim. Hắn dịu dàng hôn lên môi ta, sau đó cởi áo khoác của mình ra choàng vào cho ta rồi ôm ta vào lòng.

Trong sự ấm áp cùng ôn nhu mà hắn mang đến, ta yên lòng ngủ một giấc thật ngon đến sáng, hoàn toàn không mộng mị gì.

Vài ngày sau, bọn ta tiến vào Kinh Thành. Đi đến khoảng trưa, Hàn Khả Giai cho xe dừng lại trước Hoàng Thành. Cổng thành to lớn mở ra, xe ngựa ngang nhiên đi vào bên trong. Ta ngạc nhiên nhìn hắn, miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào thốt lên cười. Hắn cười, điềm đạm nói, "Phải rồi nhỉ. Ta vẫn chưa nói với ngươi, ta chính là Hoàng Thượng nhỉ?","Hoàng.... Hoàng Thượng...?", ta ngẩn ngơ nhìn hắn. Không thể tin được, nam nhân mà ta đem lòng yêu mến lại chính là Hoàng Thượng...

"Tiểu Hy, xin lỗi vì đã không nói trước với ngươi", hắn yêu thương ôm ta vào lòng.

"Không. Ngươi không cần phải xin lỗi", ta lắc đầu, "Cho dù ngươi có là Hoàng Thượng, có là thương nhân hay chỉ là một kẻ ăn mày, thì ngươi vẫn là Hàn Khả Giai mà ta yêu thương". Đúng vậy. Ngươi mãi mãi là Hàn Khả Giai, người đã phá vỡ lời thề của ta, người đã dạy cho ta biết tình yêu là gì.

"Hoàng Thượng, Vũ công tử, đã đến nơi, xin mời xuống xe", một thuộc hạ bước đến bên kiệu.

Khả Giai gật đầu, nhẹ nhàng đỡ ta xuống khỏi kiệu.

Hàn Khả Giai bố trí cho ta sống trong Chung Túy cung. Hắn để ta ở lại nghỉ ngơi, sau đó thì đi đâu mất, chỉ để lại một lời hẹn sẽ đến với ta vào buổi tối.

Tối hôm đó, hắn đến thực. Nhìn hắn trong bộ Hoàng Bào chói lọi cao ngạo thật khác so với hắn đầy giản dị trong thường phục trước đây, khiến ta suýt chút nữa thì tưởng như hai con người đó hoàn toàn khác nhau.

"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế", ta ngập ngừng quỳ xuống thỉnh an.

"Miễn lễ", hắn đỡ ta dậy, "Từ nay gặp ta, ngươi không nhất thiết phải thỉnh an đâu, cũng không cần gọi ta là Hoàng Thượng. Hãy cứ gọi ta là Khả Giai"

Ta khẽ gật đầu thuận theo ý hắn. Hắn hài lòng mỉm cười, sau đó ôm ta thật chặt, ban cho ta một nụ hôn nồng thắm cùng một đêm dài ngập tràn tình ái.

Sau đêm đó, hắn cứ hai ba ngày lại ghé sang chỗ ta. Mỗi khi đến, hắn lúc nào cũng mang theo thái độ cưng chiều sủng nịnh, giống hệt như lúc chúng ta vẫn còn ở Hồng Lâu. Thế nhưng được vài hôm, hắn lại không đến nữa. Cùng lúc đó, ta thường xuyên nghe được người ngoài xầm xì về ta và Hoàng Thượng. Bọn họ nói ta- tên tiểu quan hèn mọn đã làm mê muội vị Hoàng Thượng anh minh của họ, khiến người không biết trái phải mà quyết phải thú ta làm thê, mặc cho quan triều đều cực lực phản đối. Mỗi khi nhìn thấy ta, họ đều ném cho ta một cái nhìn khinh miệt, sau đó chắc chắn sẽ bồi thêm một câu mỉa mai khó nghe còn hơn những lúc bà chủ Hứa chửi rủa bọn ta.

"Này này, đó có phải là tên tiểu quan dơ bẩn đã mị hoặc Hoàng Thượng không?", lúc ta ở Ngự Hoa Viên, một tên thái giám lại tiếp tục xỉa xói ta.

"Á à! Đúng là hắn rồi! Chính hắn là tên khiến cho Hoàng Thượng anh minh của chúng ta trở nên ngu muội đó!", một tên khác hùa theo, nhìn ta bằng vẻ mặt đắc thắng.

"Ai da! Hoàng Thượng chắc cũng chỉ là thèm của lạ thôi a... Chẳng bao lâu sau, người chẳng đá đít hắn đi, rồi thú về một nữ nhân tài sắc vẹn toàn chứ!"

"Bọn thái giám này, sao không về làm việc của mình đi, cứ ở đó mà nói nhảm gì vậy!", Nguyệt Nhi, hầu nữ Hàn Khả Giai phái đến hầu hạ ta, quát lên khi nghe thấy bọn thái giám mỉ mai ta. Bọn họ có chút chột dạ, hứ một cái rồi rời đi, để lại ta cùng Nguyệt Nhi. "Vũ công tử, đừng nghe lời xằng bậy bọn chúng nói. Hoàng Thượng nhất định là toàn tâm toàn ý với công tử, Người chắc chắn sẽ không phụ công tử đâu!", Nguyệt Nhi sau khi lầm bầm chửi rủa bọn thái giám lắm mồm kia liền quay sang an ủi ta, "Những ngày qua người không đến, chắc là vì bận việc triều chính thôi...".

"Ta biết", ta đưa tay ngắt lấy một chiếc lá cây tử đằng, "Hàn Khả Giai... nhất định không phụ ta... Nhất định không để cho ta thành Mạc Kha thứ hai...", càng về sau, ta càng nói nhỏ lại. Trong tâm trí ta chợt hiện lê khuôn mặt xanh xao của Mạc Kha ca. Y đứng dưới mưa, cơ thể suy nhược không ngừng run rẩy. Mạc Kha, mĩ nhân vạn người mê, cao ngạo bất cần, đầy mị lực ngày trước may đã trở thành một kẻ thảm bại chỉ vì kẻ phụ bạc xấu xa nọ.

"Tiểu Hy, lời ta nói ngươi phải luôn nhớ rõ, suốt cuộc đời chỉ yêu mỗi bản thân, chỉ sống vì mỗi bản thân, đừng trao tâm cho kẻ khác, nếu không, kết cục của ngươi, chắc chắn sẽ không khá hơn ta...", lời dạy dỗ năm nào của y chợt vang bên tai ta, khiến cho tâm ta không khỏi dao động.

Khả Giai đối với ta cũng chỉ là một lời thề suông, ai dám chắc hắn sẽ không phụ bạc ta? Ta chợt cảm thấy sợ hãi cùng hối hận. Ta hối hận vì đã lỡ yêu hắn, ta hối hận vì đã nghe theo lời thề non hẹn biển của hắn, ta hối hận vì đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net