Chương 10: Một bát mỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài canh giờ trước tại Hồng Ngọc lâu.

"Vương gia, chuyện trước kia đã xử lí ổn thỏa. Thuộc hạ còn nghe được một số tin tức." Chu Tước một thân hắc y từ cửa sổ lớn ngoài hành lang leo vào.

"Hửm?" Giang Kỉ Hiên nửa nằm nửa ngồi trên giường, bên cạnh hắn là tiểu quan thanh tú đang lõa thể phía trên, phần da thịt trắng tuyết rải đầy những dấu hôn đo đỏ.

Chu Tước tháo khăn che mặt xuống, dư quang bắn tới tiểu quan bên cạnh, vẻ mặt phức tạp nhìn đến gương mặt băng lãnh của Giang Kỉ Hiên. Y chưa từng thấy Giang Kỉ Hiên ở cùng người khác, ít nhất lúc có y bên cạnh sẽ không thấy.

Một trận rùng mình kéo tới, tiểu quan bởi vì ánh mắt quá lạnh của Chu Tước mà run rẩy, đôi mắt phong tình co lại, ẩn ẩn lệ quang. Tiểu quan rung rẩy nắm lấy góc tay áo Giang Kỉ Hiên, môi mím chặt thành một đường, mắt thường cũng thấy được thân thể y đang rung sợ.

"Vương gia..." Giọng nói mềm mại trộn lẫn sợ hãi, tay nắm chặt y phục Giang Kỉ Hiên hơn nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Giang Kỉ Hiên quyết đoán đánh tay y, phủi y phục bước xuống giường, đi đến ngồi đối diện Chu Tước.

"Nói đi." Giang Kỉ Hiên tự rót cho mình một chén trà, nhàn nhạt mở miệng. Hoàn toàn không chú ý đến tiểu quan còn lõa thể trên giường.

"Hắn thường gọi là A Ngưu, người ở Cam Lộ, Tùy Châu, tứ cố vô thân. Tháng trước được người ta thuê ám sát Thừa Phong công tử, về phần người thuê hắn là ai hắn không nói rõ, đúng hơn là không biết người đứng sau màn là ai." Chu Tước hàm súc nói lại những thứ nghe được trong nha môn từ thuộc hạ cho Giang Kỉ Hiên nghe.

Ngón tay Giang Kỉ Hiên miết lên miệng chén trà trong tay, hình như hắn chỉ vừa nhớ ra chuyện này. Trí nhớ hắn tuy tốt nhưng gần đây có quá nhiều chuyện khiến hắn bận tâm, chuyện ở khách điếm vốn đã bị hắn ném ra sau đầu, Chu Tước lại không giống vậy. Y làm việc đều rất tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không bỏ sót.

"Trác Thừa Phong ở Thượng Kinh gây thù chuốc oán với không ít công tử thế gia. Không có gì hiếm lạ." Nhàn nhạt uống một ngụm trà, hắn cứu được mỹ nhân đương nhiên phải có chút hiểu biết về mỹ nhân, nếu không phải mỹ nhân tầm thường mà là mỹ nhân kế được gài đến tiếp cận hắn thì vẫn biết cách ứng phó.

Chu Tước lắc đầu: "Ta thấy hắn như có điều che giấu, liền sai người dụng hình, tên này lá gan nhỏ, vừa thấy hình cụ đã gào khóc khai ra. Hắn nói là người của Trịnh phủ ở Thượng Kinh thuê hắn."

Động tác uống trà của hắn hơi khựng lại một chút, nghe đến hai chữ "Trịnh phủ" hắn cơ hồi nghĩ ngay đến Trịnh Khiêm. Ở Thượng Kinh chỉ có nhà họ Trịnh của Trịnh Khiêm được xưng Trịnh phủ, những họ Trịnh khác phải gỡ bảng trước phủ thay cách gọi bằng viên ngoại. Họ Trịnh của lão ở Thượng Kinh chính là hống hách như vậy.

Nhưng tại sao một Trịnh đảng lớn mạnh như thế lại thuê người ám sát một công tử thế gia? Trác Thừa Phong ở Thượng Kinh chỉ là phá gia chi tử, sáng dậy ở Tứ Nguyệt Phường, tối ngủ Như Thủy Phường, ngoại trừ ăn chơi chính là ăn chơi. Hắn thật không nghĩ ra được lí do để Trịnh đảng phái người ám sát y.

"Nếu hắn chỉ là ngụy trang thì sao? Cái danh phá gia chi tử đó ta cũng diễn được." Tiểu quan sửa sang lại y phục, ngồi xuống bên cạnh Giang Kỉ Hiên.

"Đây là Chu Tước." Giang Kỉ Hiên nâng mắt nhìn tiểu quan, ngắn gọn giới thiệu.

"Thì ra là Chu ca ca, ta là Cảnh Phù." Giọng nói quả thật mềm mại nhưng không khiến người ta chán ghét như tiểu quan thật sự.

"Hắn là người của chúng ta, giúp ta thu thập tin tức."

Cảnh Phù là huynh đệ đồng môn của Giang Kỉ Hiên, giao tình với Giang Kỉ Hiên sâu vô cùng, bản thân y cũng chán phải nhốt mình trên núi tu luyện võ công gì đó nên theo Giang Kỉ Hiên xuống núi. Giang Kỉ Hiên khi đó vẫn là thiếu niên, hai thiếu niên một về Thượng Kinh một ngao du giang hồ.

Năm Giang Kỉ Hiên được phong thái tử Đại Minh quốc, Cảnh Phù liền nhận được thư của hắn. Giang Kỉ Hiên không phải không có đầu óc, hắn biết ý nghĩa của chức vị thái tử này, hắn không thể suy nghĩ đơn giản, không thể dựa dẫm vào mẫu thân, hắn phải tính đường sinh cho mình. Nhận được thư từ Thượng Kinh, Dĩ Phù đang ở trong trấn Ô Phong ngoại thành Đông, trong thư chỉ là vài dòng ngắn gọn: "Lưu lại Dục Mãn Phường Thượng Kinh". Đại ý nằm trong đó y hiểu, hắn cần y trợ giúp, cần y giúp hắn thăm dò tin tức ở Thượng Kinh gần hắn.

Nhớ lại năm đó y gia nhập môn phái, dáng người y nhỏ nhắn gầy yếu thường xuyên bị sư huynh đệ đồng môn ức hiếp, nữ đồng môn đi ngang qua chỉ cười nhạo, nam đồng môn càng ngày càng quá đáng. Sư phụ phải lo chuyện cả phái, không quản nổi từng đệ tử vì thế cũng không biết chuyện này. Mãi đến khi Giang Kỉ Hiên tới, Giang Kỉ Hiên không nhiều lời đã xông vào dạy dỗ đám đồng môn kia một trận, lúc đó hắn nói: "Giang Triết Minh, còn muốn so chiêu cứ đến tìm ta." sau đó kéo y về phòng xử lí vết thương. Đời y chưa bao giờ tìm được ấm áp này từ khi xa nhà. Từ đó y đã đi theo Giang Kỉ Hiên, đến lúc nhận thư cũng vậy.

Y theo lời trong thư trở về Thượng Kinh, kĩ viện tuy ghê tởm nhưng là nơi tốt để nghe ngóng tin tức. Y ở đó trải qua mấy năm, dùng chút tiểu xảo để không phải dùng thân tiếp khách.

Giao tình giữa hai người vẫn vậy, Thái tử bị phế là chuyện khắp thiên hạ đều biết, Cảnh Phù lúc đó nghe được tin tức đã gửi thư cho hắn. Hắn nói y không cần lo lắng, hiện tại hắn sẽ tới Tây Thành, Thượng Kinh vẫn cần y ở lại thu thập tin tức, Cảnh Phù không nghĩ vậy, y ở kĩ viện mấy năm đã thành tiểu quan* kim bài, bình thường chỉ cần giao việc cho mấy tiểu quan do mình quản lý, không cần đích thân tiếp khách, đương nhiên ngoại trừ khách quý. Bên dưới y cũng dưỡng được một vài tâm phúc, dù y không ở Thượng Kinh vẫn có tin tức gửi đến cho y mỗi ngày. Vì thế Cảnh Phù bây giờ ở Tây Thành, đây là kĩ viện nổi tiếng ở đây - Phượng Uyển. Tuy rằng ở Đại Minh không có hảo cảm với Long Dương** nhưng không cấm kĩ viện có tiểu quan, và việc kĩ viện có tiểu quan dần trở nên phổ biến, hầu hết các kĩ viện đều mở thêm vài phòng chứa tiểu quan.

(*tiểu quan: là trai bao, kĩ nam xưa.
**Long Dương trong câu:"Long Dương chi hảo" bắt nguồn từ điển cố của một nam tử tên Long Dương Quân, là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng. Có một ngày, Long Dương Quân ngồi câu cá cùng Ngụy vương trên thuyền, Long Dương Quân câu được một lúc mười mấy con cá mà cá đến cắn câu ngày càng nhiều. Nhìn thấy những con cá nhảy tung tăng, Long Dương Quân đột nhiên khóc nức nở. Nguỵ Vương cho là có điều phiền muộn, mới hỏi nguyên nhân.

Long Dương Quân đáp rằng: "Thần cảm thấy mình chẳng qua cũng chỉ là vua của loài cá mà thôi". Ngụy vương không hiểu, mới hỏi lý do. Long Dương Quân giải thích cho Ngụy vương rằng: "Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?".

Ngụy vương nghe thấy, bất giác cười lớn: "Sao có những lời nói đồn đại như thế mà ái khanh không nói cho quả nhân nghe sớm!". Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận về việc của Long Dương Quân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. - nguồn Google.)

Một màn thất thố ban nãy chỉ là diễn kịch, hắn muốn gặp riêng Cảnh Phù vì thế giả dạng khách nhân gọi Cảnh Phù tới bồi, hai người đang trò chuyện dở thì nghe thấy tiếng động bên ngoài hành lang truyền tới, cả hai vô cùng ăn ý diễn một màn này. Dấu hôn trên người Cảnh Phù chỉ là dùng bột phấn chấm loạn lên mà thôi.

"Nhưng vì sao hắn phải diễn?" Chu Tước cảm thấy không thông.

Cảnh Phù nhún vai: "Ta cũng không biết."

"Xây dựng thế nào rồi?" Giang Kỉ Hiên cảm thấy chuyện đó cùng mình không liên quan lắm, cứu người là được rồi, không cần đào sâu tới vậy.

"Đã làm theo lời Vương gia căn dặn, trong đó đều là người của Huyền tông, hôm nay họ đã bắt tay vào việc đo đạc và tính toán cách xây dựng." Lần này Chu Tước ra ngoài chính là vì chuyện này, còn vì sao phải che mặt thì chính là y thường đi bên cạnh Giang Kỉ Hiên, xung quanh đều có kẻ đáng nghi, tuy nói để Giang Kỉ Hiên đến Tây Thành cách xa Thượng Kinh nhưng không tránh khỏi có kẻ ác tâm phái người theo dõi hắn, cũng có khả năng ra tay diệt trừ hắn. Thế nên nếu để người khác nhìn thấy y sẽ sinh nghi ngờ, y phải cẩn trọng từng bước.

Giang Kỉ Hiên cũng biết điều đó nhưng không quá lo lắng, nếu hắn ra vào kĩ viện, ở lại dăm ba bữa cũng không sao, đám sâu mọt trong triều kia thì nghĩ được tới đâu chứ? Thái tử bị phế cảm thấy uất ức, tinh thần sa sút mượn rượu giải sầu, mượn sắc quên phiền, nữ sắc xem chán rồi cận kề nam sắc. Thực kinh tởm!

Giang Kỉ Hiên cười khinh bỉ trong lòng.

Trò chuyện vài vòng đã tới lúc phải đi. Cảnh Phù tiếp tục ở lại trong Phượng Uyển nghe ngóng tin tức Tây Thành đồng thời nhận thư mật từ tâm phúc ở Dục Mãn Phường gửi tới. Chu Tước lẻn ra cửa sau, nhảy qua một bức tường thành cao gần nửa viện ra ngoài, y lách người đi tới con hẻm vắng cởi bỏ hắc y trên người, thay đổi thường phục. Giang Kỉ Hiên ba bước tiến một bước lùi ra khỏi Phượng Uyển, thoạt nhìn cũng một bộ say rượu như mấy gã nam nhân trong này lúc rời đi. Ba người không ai gây chú ý.

Phượng Uyển ở ngược hướng so với Dụ phủ, muốn đến đây buộc phải đi qua phố Ngạn Lâm. Chu Tước đã thay y phục đi lẩn trong dòng người đến gần Giang Kỉ Hiên.

"Vương gia, chúng ta có cần ghé qua phủ Chung tiên sinh không?" Dù sao cũng đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Giang Kỉ Hiên cùng y bái phỏng Chung Sính Đình.

Giang Kỉ Hiên gật đầu. Lúc hắn ở Thượng Kinh không có thời gian kề cận ân sư, trong lòng có khúc mắc cũng không biết nói cùng ai. Cùng phụ hoàng? Người quá bận, bận việc quân việc nước, bận đến cung khác chơi đùa cùng các hoàng muội hoàng đệ và phi tần khác rồi. Cùng mẫu hậu? Nàng cũng không được, sẽ cho rằng hắn làm nũng, làm lớn chuyện. Cùng các quan bên Quốc Tử Giám? Không một ai có đủ uyên bác để hắn lĩnh giáo. Đến Tây Thành đương nhiên phải thường xuyên lui tới bồi ông.

Không ngờ đến bồi sư phụ còn có quà tặng mang về, quà tặng này là phúc hay họa vẫn chưa biết nhưng quan trọng là hắn có chút yêu thích.

***Rolls-Royce chạy qua mang bạn đến cảnh khác***

Giang Kỉ Hiên cảm thấy lời Chu Tước nói lúc ở Phượng Uyển rất có lý, nếu người Trịnh phủ đã muốn giết người này chắc chắn y có bí mật gì đó liên quan đến điểm yếu của Trịnh Khiêm. Nguy hiểm nhất cũng chính là cửa an toàn nhất, vì thế hắn đề nghị y dọn đến bên cạnh phòng hắn, lí do như lúc rời khỏi Chung phủ, đều là muốn chiếu cố y hơn.

Thừa Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý, ở đâu cũng như nhau, đều là trong Dụ vương phủ, đến nhà làm khách không nên kén chọn, cứ tùy theo sắp xếp của hắn vậy.

Tử Hàm cùng y vào phòng mới, sắp xếp đồ đạc, lau chùi qua một lần rồi mới lui ra hậu viện nghỉ ngơi, phòng của cậu sát với Trần bá.

Thừa Phong nằm trên giường nhìn trần nhà phát ngốc, cơm chiều y ăn chưa no a!

Muốn ăn thêm, mỳ gói chẳng hạn...

Bỏ đi, thời này làm gì có mỳ gói. Mỳ ở tiệm toàn bột là bột, chẳng ngon xíu nào. Đến nhà người khác ăn nhờ, ngủ nhờ còn tùy tiện lục lọi đồ ăn là không nên. Y quyết định nhắm mắt đếm cừu dễ ngủ, ngủ rồi sẽ quên đi cơn đói.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu........

Ba mươi hai con cừu ăn mỳ, ba mươi ba con cừu ăn mỳ....

Không được rồi, chút lễ nghĩa cuối cùng đã bị cơn đói đè bẹp.

Thừa Phong mở cửa phòng ra nhìn quanh. Tốt! Không có ai.

Y nhẹ nhàng chuồn khỏi phòng, cấu trúc phủ đệ thời cổ đều gần giống nhau, không quá khó để tìm nhà bếp.

Trước tiên nhào bột với trứng gà tăng thêm độ thơm béo cho mỳ, cán bột thật mỏng rồi cắt thật mảnh. Mồi lửa cũng không khó lắm, cái này Tử Hàm đã dạy y lúc lên xe từ Thượng Kinh đi Tây Thành, chỉ cần dùng cái thanh hình trụ này thổi thổi một chút sẽ có lửa, lấy vỏ cây làm vật dẫn lửa ban đầu rồi bỏ vào giữa đống củi khô là được, cái này trong quân đội y cũng từng làm nên vô cùng thành thạo.

Bắt chảo dầu lên bếp chiên mỳ, sợi mỳ vàng giòn chính thức ra đời. Vương phủ này cũng thật giàu có đi, nước hầm gà vẫn còn, mùi vị còn chưa đổi, tận dụng làm nước dùng cũng được. Thừa Phong luộc sơ mỳ vừa chiên và một quả trứng. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi bắt đầu trang trí và chan nước dùng lên trên. Siêu cấp mỳ ăn liền ra đời!

Y bưng bát mỳ ngồi bệch xuống sàn, đói đến mức không muốn giữ hình tượng, dù gì cũng không có ai thấy mà.

"Sư đệ đói bụng sao?" Giang Kỉ Hiên từ bên ngoài bước vào. Hắn vốn dĩ không muốn theo dõi y, nhưng hành động của người này lúc ló đầu ra cửa quả thật đáng nghi, hắn còn tưởng là ra ngoài mật báo gì đó không ngờ là trốn đến đây tự nấu tự ăn.

Chết tiệt! Thức ăn đến miệng còn gặp phải phá đám. Chẳng lẽ trả lời: "Không, ta không hề đói bụng, tự nấu mỳ rồi cầm cho vui thôi" hả? Phí lời! Ta đói muốn chết đây này!

"Sư huynh...cũng đói sao?" Tức giận thì tức giận nhưng phải biết đây là nhà của người ta, Thừa Phong định đứng dậy thì Giang Kỉ Hiên bước tới, ngồi xổm nhìn bát mỳ trong tay y, hắn vốn định nói không nhưng những thứ này nhìn qua khá bắt mắt, vì vậy buộc miệng nói.

"Lúc chiều ăn chưa no, có hơi đói một chút."

Thôi được rồi, chia cho chủ nhà một chút cũng không sao. Thừa Phong lấy thêm một đôi đũa tới đưa cho Giang Kỉ Hiên. Hai đại nam nhân xì xụp ăn chung một bát mỳ không tính là lớn.

Hai người ăn một lúc thì ngẩng mặt nhìn đối phương, tình huống bây giờ quả thật xấu hổ, y thế mà cùng Giang Kỉ Hiên đang ngậm chung một sợi mỳ. Tình tiết lãng mạn này không phải chỉ có trên phim truyền hình sao? Nó sẽ lãng mạn nếu trước mắt là người y thầm mến hoặc là người yêu. Không ngờ, quả thật không ngờ lại là....

Thừa Phong trong lòng còn chưa gào thét xong đã thấy Giang Kỉ Hiên cắn đứt sợi mỳ. Đúng là nam nhân vô tình! Cơ hội ảo tưởng cũng không cho người ta.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net