Chương 38: Du lịch 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai cùng quay về biệt thự của Bạch Lam Vũ.

Tiểu Ái đến lúc này vẫn còn khiếp sợ, cậu không thể tin là vì mình, mà giờ đây Bạch Lam Vũ và ông hắn thật sự đã trở mặt, hay nói cách khác là 'cắt đứt quan hệ'.

Mặc dù ngày nay đa phần sẽ không còn tin việc cắt đứt quan hệ bằng lời này nữa, nhưng dẫu sao, đối với Bạch Lam Đằng thì đó thật sự chính là một đả kích khá lớn.

Bạch Lam Vũ dám làm như thế, bởi vì hắn biết ông mình tuyệt đối khoẻ mạnh, ông cùng lắm chỉ là bị kích thích một chút, chung quy cũng không thật sự ảnh hưởng quá nhiều.

Nhưng nếu hắn không làm như vậy, chỉ e là việc cả hai ở bên cạnh nhau, sẽ bị kéo dài rất lâu và vô ích, bằng cách này mới giúp ông hiểu ra, trên Thế Giới không có chuyện gì mà quan trọng đến nỗi lấy tình cảm người thân và gia đình ra doạ dẫm cả. Thậm chí, việc hắn với cậu yêu nhau, cũng chẳng có gì là to tác.

Bạch Lam Vũ kéo cậu lại đứng trước mặt mình, hai tay ôm má cậu, bắt buộc cậu phải bình tĩnh lại, và lên tiếng:" Em phải nhớ rõ cho tôi, đây không phải là lỗi của em!" Chữ 'không phải' được hắn cố ý nhắn mạnh, hắn muốn cậu hiểu và đừng tiếp tục suy diễn nữa, việc cậu đau lòng cũng sẽ làm cho lòng hắn rất khó chịu.

Tiểu Ái hít sâu vào, tự lặp đi lặp lại trong đầu là: đây không phải là lỗi của cậu, đây không phải là lỗi của cậu,...

Một lúc sau Tiểu Ái đã triệt để bình tĩnh lại.

Việc không có người thân bên cạnh từ nhỏ khiến Tiểu Ái luôn cô đơn. Cậu ao ước có được mái nhà, cậu xem trọng gia đình, nhưng chính bản thân cậu lại chẳng có được, tâm lí của Tiểu Ái dù mạnh mẽ kiên cường thế nào đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi rằng Bạch Lam Vũ là vì cậu nên mới mất đi người ông yêu thương hắn, mất đi người thân, cậu tự trách, cậu khó chịu, dù được hắn chỉ rõ ràng thì vẫn chấp mê bất ngộ nhận lỗi về bản thân, đến lúc này, khi sự việc xảy ra, cậu vẫn biết rằng đó không thật sự là lỗi của cậu, không phải lỗi của ai cả, cậu chỉ đang cần thời gian để bình tĩnh lại mà thôi, Bạch Lam Vũ như đánh thức cậu từ trong cơn mê, kéo cậu từ hố sâu không đáy mà cậu đang tự tay đào ra làm lòng khó chịu.

Trông thấy cảm xúc củ Tiểu Ái đã ổn định lại vài phần, Bạch Lam Vũ âm thầm thở phào một hơi, hắn hiểu lần này cậu đã rất cố gắng, ít ra là không đến nỗi quá tự ti như trước đây.

Bạch Lam Vũ ôm lấy cậu, vuốt lưng, vỗ về chấn an người mà mình yêu thương tận xương tủy, người mà còn quan trọng hơn cả bản thân hắn, nói:" Bây giờ chúng ta sẽ đi nghỉ mát, có chịu không?"

Tiểu Ái tưởng bản thân nghe lầm, ngẩng đầu hỏi lại:" Anh nói cái gì?"

" Tôi nói là, tôi và em sẽ đi nghỉ mát." Hắn vừa nói vừa vuốt ve mặt cậu, nghĩ, thật sự trắng mịn, đúng là đủ đáng yêu mà!

" Làm sao có thể?! Chuyện kẻ sau màn còn chưa điều tra ra, rồi chuyện của công ty, bang hội?" Tiểu Ái khó hiểu, vẫn chưa nắm được ý tứ của hắn, chỉ cho là hắn đang nói đùa.

" Công ty? Công ty Lam Ái của tôi đã sắp xếp xong hết rồi, bang hội thì giao cho bọn người Đại Thần...còn về kẻ kia, tôi đã có cách, em không cần lo." Bạch Lam Vũ vẻ mặt đầy thản nhiên.

" Anh đang nói gì vậy, tôi không nói công ty riêng của anh, tôi là đang nói WD? Anh tính bỏ mặc nó?" Tiểu Ái nhíu mày nói.

" Em quên rồi à? Từ giờ tôi đã không còn quan hệ gì với..." Hắn không thể nói là không còn quan hệ gì với Bạch gia, vì lẽ, Bạch Lân vốn chưa hề nói sẽ không cần người con này mà, nhưng nếu ba hắn biết hắn và ông nội thành ra như vậy, không biết sẽ có phản ứng gì nữa đây?

" Ông chỉ là đang tức giận thôi, anh không thể bỏ mặc công ty được, nó là tâm huyết của Bạch gia, của ông anh!" Tiểu Ái vẫn không tán thành vào lúc này bỏ đi.

Bạch Lam Vũ lười để ý lời cậu nói, trực tiếp hôn cậu một cái thật sâu, sau đó lại nói:" Nghe lời, ngoan."

Tiểu Ái không chịu nổi hắn thâm tình như vậy, chiêu này lúc nào  hữu dụng, chỉ thấy cậu im lặng không nói gì, đó chính là biểu hiện chấp nhận của kẻ ngạo kiều.

*****

Hai người đi máy bay riêng đến đảo D, cách thành phố hai người sống một khoảng không tính là gần.

Đây là hòn đảo ngành trọng tâm chính là du lịch, vì vậy quanh năm suốt tháng dù không phải ngày lễ cũng có rất đông người đến tham quan về đặc sắc của đảo.

Đảo D nổi trội đặc biệt về thức ăn và phong cảnh bãi biển. Thức ăn được làm tại chỗ, nơi chuyên có tôm, cua tươi sống, chú trọng việc tự trải nghiệm đánh bắt cá rồi chế biến, nếu thực khách không thể làm, thì luôn có nhân viên hỗ trợ trực sẵn ở đó để giúp họ. Ngoài ra, bãi biển nơi đây cảnh đẹp hiếm có, nhất là vào ban đêm, tựa như chúng ta đang lạc vào nơi kì diệu của Thế Giới, bởi vì màu sắc nước biển khác xa so với ban ngày, nó tựa hồ phát ánh sáng xanh như bầu trời đêm, các con cá dưới biển cũng phát sáng theo làm thành một bức tranh đầy màu sắc. Mỗi lần du khách đến đây, nhắc họ nhớ tới một bộ phim rất nổi tiếng đó là Cuộc đời của Pi.

Tiểu Ái cũng nghe nói về hòn đảo kì diệu này, cậu cũng rất thích, ngồi trên máy bay cũng kiềm lòng không đặng mà hưng phấn, Bạch Lam Vũ ngồi kế bên cảm nhận được thì cười khẽ, nắm tay cậu xoa nắn. Hắn thật sự muốn đi khắp nơi cùng Tiểu Ái từ rất lâu rồi, nhưng cho đến tận hôm nay, họ mới quang minh chính đại mà đi cùng với nhau được.

Không phải lo Tiểu Ái sẽ bỏ rơi hắn, không phải lo ông hắn phản đối chuyện hai người, không phải lo chuyện công việc, chỉ là thoải mái, tự tại ở cạnh nhau mà thôi.

Như những con người bình thường.

Tiểu Ái cũng cảm nhận được tâm trạng của Bạch Lam Vũ, cậu xích lại gần, hôn hắn một cái, nở nụ cười hạnh phúc.

Bạch Lam Vũ cũng cười, nâng tay cậu hôn hôn, tự cảm thấy yêu thương bao nhiêu cũng không đủ.

*****

Hai người đến đảo D thì có xe chờ sẵn ở đó, chở họ đến khách sạn lớn nhất ở đảo.

Khách sạn này tên Paradise, đúng như tên gọi của nó "Thiên Đường".

Khách sạn được trang trí hoa lệ, đẹp như một tòa lâu đài, nhưng tòa lâu đài này không mang sắc thái màu vàng, mà là màu trong trẻo của pha lê xanh!

Trông giống như tòa lâu đài của công chúa Elsa, tráng lệ không pha một tia tạp chất nào.

Thấy Tiểu Ái nhìn chăm chú, cùng sự yêu thích tỏa ra trong đôi mắt của cậu, Bạch Lam Vũ nói:" Tòa khách sạn này được xây chủ yếu phối hợp với tông màu vào ban đêm của mặt nước biển. Cả hai đều sẽ sáng lên vào buổi tối, nhìn đẹp mắt lại huyền ảo, khiến cho người ta đi một lần sẽ khó quên."

" Tôi cũng nghĩ như vậy, nhìn nơi này thật sự giống hai bộ phim tôi yêu thích, giống như bản thân đã có thể đi vào trong chính nơi giả tưởng mà mình đã xem vậy!" Tiểu Ái vui vẻ nói, nắm tay hắn tham quan khắp cả.

Bạch Lam Vũ lần đầu thấy cậu biểu lộ sự yêu thích rõ ràng như thế, bên cạnh đó còn vui vẻ đến nổi quên ngạo kiều, xem ra là thật sự thích.

" Có muốn mua nơi này lại không?" Bạch Lam Vũ kéo tay Tiểu Ái lại, hỏi cậu.

Tiểu Ái hơi giật mình, nhớ ra nãy giờ mình hành động có phần trẻ con thì thấy quá mức xấu hổ, mất mặt đứng im, hai lỗ tai đỏ rần rần, cái gì cũng không nói.

Bạch Lam Vũ nghĩ thầm, lại còn biết xấu hổ nữa cơ à?

Nâng mặt cậu lên, nói:" Trả lời tôi."

" Mua làm gì! Cũng không phải rất muốn bộ dư tiền lắm hay sao!" Tiểu Ái cuối cùng thẹn quá thành giận, phồng má nói hết một hơi cũng không biết mệt.

Bạch Lam Vũ nhàn nhạt lên tiếng:"Chính là dư tiền."

Tiểu Ái trừng hắn, bỏ tay hắn ra đi chỗ khác.

Bạch Lam Vũ lắc đầu, vừa đuổi theo cậu vừa gọi một cú điện thoại.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net