Chuyện thứ tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Quỷ Quân đi vắng.

Sáng sớm đó tôi như mọi khi vào phòng để "đánh thức" Quỷ Quân, nhưng hắn không có ở đó. Tôi kinh hồn táng đảm lao đi tìm một người hầu để hỏi chuyện, chỉ sợ rằng bản thân thức dậy muộn mà bỏ lỡ công việc, khi đó tôi chắc chắn sẽ bị ném vào ngục quỷ mất thôi!

Tôi gấp gáp hoa tay múa chân diễn đạt với người hầu chỉ còn một mắt, mong nó có thể hiểu ý tôi. Con mắt trợn trắng của người hầu đảo một vòng, từ khoang miệng tanh tưởi phát ra tiếng cười chói tai, sau đó nó lảo đảo đi mất.

Tôi ngơ ngác đứng đó, một cơn lạnh thấu xương thổi đến làm tim phổi run rẩy. Phải rồi, không ở bên cạnh Quỷ Quân, tôi chẳng khác gì một thứ thịt tươi sống giữa hang ổ ác quỷ.

Tôi chưa phải "vợ" hắn, tôi không là gì cả.

Nghĩ thông suốt rồi, tôi nhanh chóng chạy vào phòng hắn đóng cửa lại, trốn dưới gầm chiếc giường lớn của hắn.

Dưới đây vừa lạnh vừa tối, song ít ra tôi sẽ được an toàn cho đến khi Quỷ Quân trở lại. Chưa bao giờ tôi mong hắn đến thế, ở bên cạnh hắn tuy rằng bị tra tấn đến sống không bằng chết, nhưng hắn sẽ còn để lại cho tôi chút hơi tàn. Còn những con quỷ lại hận không thể một lần ăn sống tôi...

Đầu óc luôn sợ hãi căng thẳng khiến tôi cảm thấy thật mệt mỏi, chẳng biết từ khi nào tôi đã thiếp đi một lúc.

"...Trốn đâu rồi?"

Tôi bị một đạo thanh âm lãnh huyết doạ tỉnh. Tri giác trì độn lập tức thanh tỉnh. Là Quỷ Quân! Hắn đã trở về rồi!

Còn chưa kịp bò ra, tôi lại nghe thấy tiếng nói khản đặc của một người hầu:

"Thưa chủ nhân, ban sáng y vào phòng không thấy ngài thì đã chạy ra ngoài vườn rồi ạ. "

"Hửm? Chạy trốn?" Giọng điệu Quỷ Quân có tia cười nhạo.

Cả người tôi đều lạnh toát. Tôi ra vườn khi nào a?

Ngay lúc muốn bò ra giường thanh minh, chợt một thứ gì trơn trượt đã giữ chặt eo tôi lại, ghìm chặt tôi vào lồng ngực lạnh lẽo của nó.

Tôi run lẩy bẩy không thốt nên tiếng, thậm chí không thể quay đầu lại để xem thứ quỷ quái đang ôm mình là gì. Tại sao dưới giường hắn lại có thứ này!

Lực đạo của tôi không đủ để vùng khỏi nó, ngược lại càng bị nó ôm chặt hơn, cánh tay đầy chất lỏng của nó xoa bóp khắp vùng bụng và ngực tôi. Một bàn tay nó nắm một bầu ngực còn đang phát dục của tôi, vừa nắn vừa xoa như đang nhào bánh, khiến tôi đau đến khóc.

Nhưng nghe đến đoạn đối thoại sau tôi mới thấy sợ hãi tột cùng.

Người hầu giống như đang chọn từ ngữ, khó khăn lắm mới nói nên lời, "Thưa chủ nhân, nô nghe nói y đã gặp ... , y câu dẫn hắn giao hoan với y, sau đó khi y trở lại,... hậu huyệt đã không khép lại được! "

Không! Ngươi nói dối! 

Tôi hoảng hốt cố gắng cất lên âm thanh từ vòm họng khiếm khuyết của mình, "nó" liền chèn ba ngón tay vào miệng tôi, bàn tay vốn nắm ngực tôi không buông đã chuyển xuống phía dưới, tách mở khe mông, tìm đến lỗ nhỏ theo thói quen đã ẩm ướt.

Núm vú bị kéo đau đớn làm tôi bất giác quên đi mấy ngón tay xâm nhập hậu huyệt, ngón tay "nó" dường như trừu động vài cái thật sâu rồi rút ra ngay. Như thế thật sự không thể thoả mãn âm đạo sớm thói quen bị nhồi đầy đến cao trào của tôi.

"...Hắn đã tạo tử cung cho ngươi rồi sao? A... Đáng tiếc. " "Nó" cuối cùng đã lên tiếng, hơi thở băng lãnh phả vào gáy tôi, âm thanh quen thuộc mà lại thật xa lạ.

"Nó" cười khẽ, "Sớm biết ta đã cho trứng vào trong cơ thể ngươi rồi, nhưng không sao, thứ này cũng đủ... "

Sau đó tôi cảm thấy lỗ đít bỗng nhiên bị dung nạp một thứ vừa cứng vừa lạnh lẽo dính ướt như da "nó", cảm giác hư không bị nhồi đầy khiến tôi rên một tiếng. Tôi kinh ngạc chưa được bao lâu, "nó" liền vận động như đóng cọc, chiều sâu xâm nhập cung khẩu, hạ thể hai người nhơm nhớp dịch thể, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng động nào.

Không nên... Không nên a...

Tôi dùng đầu lưỡi nỗ lực đẩy ngón tay ra song vô ích, cả cơ thể như bị nhấn chặt vào côn sắt kia, không ngừng bị đỉnh lộng, mép thịt huyệt đỏ tươi đều bị giã cho lật ra ngoài.

Bên trong như có vô số cái miệng nhỏ tự giác hút lấy côn thịt, âm đạo bị điều giáo đến mức không ghét bỏ bất cứ thứ gì tiến vào, tự nhiên phóng đãng mở rộng cho dương vật tiến vào càng sâu, cho tới khi vọt đến cái miệng nhỏ bên trong sẽ tăng mạnh lực muốn đột phá đi vào.

Bụng dưới truyền đến kịch liệt đau nhức, tôi nhanh đã nức nở, van xin hắn không cần phải tiến vào nữa.

"Nó" lại cười, hung bạo giã mấy trăm lần, quy đầu cuối cùng thành công thao mở một khe nhỏ cung khẩu, nhân cơ hội "nó" đẩy mạnh eo, nửa côn thịt đã vọt vào bên trong. Ngay lúc đó, tôi bị kích thích cao trào.

Không đợi tôi nghỉ ngơi, dương vật lạnh lẽo nhanh chóng tàn phá thành tử cung, muốn lấp đầy bên trong càng nhiều hơn. Tôi đau đớn đến mức muốn chết đi, nhưng trận cưỡng gian này một lúc sau mới kết thúc.

"Nó" rốt cuộc cao trào. Côn thịt cắm trong lỗ đít bị đụ sưng tấy của tôi, từng luồng dịch nóng phun tiến sâu trong tử cung.

Tôi bị "nó" đè nằm trên mặt đất, bị thao hỏng, hai mắt tan rã mà mệt mỏi mặc nó bài trí, cái mông nhỏ giương lên cao cao, ngoan ngoãn nuốt vào tất cả tinh dịch "nó" phóng xuất.

Sau khi thoả mãn, côn thịt liền đi ra, lỗ thịt bị cắm lỏng không còn gì ngăn chặn phốc phốc phun ra tinh dịch, nhơm nhớp ướt cả mông và đùi tôi.

Tôi mơ màng cảm giác "nó" đã biến mất, nếu tử cung không phải bị đổ đầy nam tinh, tôi rất muốn tin vừa rồi chỉ là cơn ác mộng.

Quỷ Quân không có ở trong phòng.

Tôi lén lút chui ra, hai chân nhuyễn đến đứng không được, đi hai bước đã ngã ngồi xuống, mỗi một nơi đi qua đều để lại một bãi thủy trắng đục.

Đau quá a... Tôi vừa lảo đảo bước đi vừa khóc. Khóc không ra tiếng, chỉ có nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đây là lần đầu tiên tôi bị quỷ quái khác cưỡng gian mà không có sự cho phép của hắn. Nếu bị phát hiện, tôi chắc chắn sẽ chết.

Tôi ôm bụng run rẩy đi ra ngoài, nhưng tôi biết hắn sẽ đuổi đến sớm thôi, bởi vì mỗi nơi tôi đi qua đều để lại dấu vết, lỗ sau dù có cố kẹp chặt thế nào cũng có tinh dịch thuận theo đùi chảy xuống.

Tôi phải tìm cách thoát ra khỏi đây, tìm ai đó có thể cứu giúp tôi...

Nhớ ngày xưa, bảo mẫu ở viện mồ côi cứ chiều tối sau bữa cơm sẽ đọc truyện cổ tích cho mọi người nghe.

Tôi thường ôm cái bụng đói đi mò đồ ăn thừa trong thùng rác sau bếp, đến khi tới phòng sinh hoạt chung thì bảo mẫu đã kể đến giữa truyện.

Cô ấy kể rằng những khi nhân vật chính gặp khó khăn, có một bà tiên xuất hiện sẽ vung cây gậy thần hoá giải mọi lo âu cho cậu bé.

Chỉ có những đứa trẻ ngoan mới được giúp đỡ.

Tôi cũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng thần tiên có bao giờ xuất hiện đâu?

Tôi lê từng bước tránh né ác quỷ lởn vởn trên đường, thành công đến được khu vườn sau lâu đài.

Mùi tử khí đã rất gần rồi.

Tôi cảm giác Quỷ Quân đã ở ngay sau lưng, hai chân run đến không chạy nổi nữa. Tôi muốn nói người hầu đã bịa chuyện, tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng ngay cả cơ hội để tự thanh minh tôi đã sớm bị hắn cướp đoạt rồi.

Quỷ Quân căn bản sẽ không tin tưởng tôi, hắn đã cắt lưỡi tôi, chỉ đơn giản vì cảm thấy quá phiền phức.

"Ư... A... A... "

Tôi mặc kệ sẽ dẫn đến ác quỷ gì, cứ lớn tiếng khóc, miệng tôi bây giờ chỉ có duy nhất tác dụng là khóc, mà có khóc cũng chỉ là mua vui cho hắn.

Hoa đầu người hôm nay thấy tôi đến lại không phát ra tiếng cười chói tai, tôi cũng không bận tâm đến chúng, chỉ nghĩ rằng trong khu vườn có một nơi mà Quỷ Quân vẫn thường dẫn tôi đến "thưởng trà".

Khi nghe người hầu nhắc đến nơi này, tôi bất tri bất giác đã muốn chạy đến đây, dẫu cho nơi đó có là bẫy rập bủa vây, đằng nào tôi cũng chết mà phải không?

Nhưng vừa thấy người ngồi trên ghế, nước mắt tôi phút chốc đã đông cứng.

Một mỹ nam tử tóc bạc mặc một trường bào trắng tinh khiết, làn da trắng nõn không tì vết, gương mặt hoàn mĩ không thuộc về nhân loại, cả cơ thể như tản mát tiên khí cách biệt hẳn với nơi nhơ bẩn này. Từ ngữ hạn hẹp của tôi dường như không cách nào miêu tả được vẻ đẹp bất phàm của hắn.

Nam tử nghe tiếng động, khuôn mặt đang trầm tư ngước lên, giây phút nhìn thấy tôi thì mắt đào sáng rực, tựa như có gió xuân thổi qua, môi mỏng khẽ nhếch, hắn vui vẻ nói:

"Ngươi đến rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net