Chương 10: Bữa ăn khuya, Hạ Hành Khuyết ở trong mưa gào thét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Niên xoa xoa đôi mắt, xác nhận lại con số trên sổ tiết kiệm là 500 vạn!

Cậu thực sự bị một số hành động của tổng tài hù ch·ết.

Dư Niên run rẩy nâng niu quyển sổ tiết kiệm, vô cùng cung kính đặt lên tủ đầu giường.

—— mời ngài ngồi.

Dư Niên nắm lấy một cái khăn lau kính trên tủ đầu giường, đắp lên quyển sổ tiết kiệm và cái thẻ đen.

—— mời ngài ngủ, chúc ngài ngủ ngon.

Dư Niên tắt đèn đầu giường, chậm rì rì chui vào ổ chăn.

Trùm phản diện không hổ danh là vương giả mạnh nhất của 《 Tình yêu học đường 》, nắm toàn bộ thương nghiệp của đế quốc, nghiền áp công thụ chính, vừa ra tay đã chi 500 vạn.

Dư Niên nhớ lại một chút tiểu thuyết ngày xưa.

—— cho cậu 500 vạn, mau rời xa con trai tôi.

Tiểu thuyết ngày xưa cũng không như Hạ Hành Khuyết, tiểu thuyết thì một lần đưa 500 vạn, Hạ Hành Khuyết thì mỗi tháng đưa 500 vạn tiền tiêu vặt.

Dư Niên nắm chăn, tâm tình rất lâu vẫn không thể bình tĩnh được.

Cậu vươn tay sờ lên băng gạc trên trán mình.

Mặt trên của băng gạc cảm giác vẫn còn lưu lại cái hôn chúc ngủ ngon lành lạnh của Hạ Hành Khuyết, Dư Niên sờ lên vẫn còn lạnh lạnh.

Dư Niên bỗng nhớ lại, lúc Hạ Hành Khuyết cúi người xuống bao phủ cậu có cảm giác.

Lành lạnh, cứng rắn, còn mang theo một chút hơi ẩm.

..

Không đúng, ở đâu mà lại có hơi ẩm?

Dư Niên lại một lần nữa bò dậy từ trong ổ chăn, mở đèn đầu giường.

Ở cạnh đầu giường, chỗ mà Hạ Hành Khuyết đứng quả nhiên có một ít bọt nước đọng lại trên mặt đất.

Dư Niên gãi gãi tóc, cửa sổ đều đóng hoàn hảo rồi, biệt thự lớn như vậy, sao trên người hắn lại có nước.

Trừ khi hắn.... Chạy ra ngoài trời mưa?

Bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi rầm rầm, thậm chí còn có cả sét đánh.

Dư Niên giật mình một cái, nghĩ đến một số hình ảnh trong phim thần tượng.

Hạ Hành Khuyết không phải đã lao ra ngoài bảo vệ hiện trường chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn cậu bố trí chứ?

Không thể nào?

Dư Niên ngơ ngẩn mà nằm trên giường một hồi, trong đầu hiện ra ——

【 Sấm chớp đan xen, mưa to gió lớn, Hạ Hành Khuyết bơ vơ một mình bừng tỉnh từ phòng trẻ em, nhớ tới hiện trường chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn lão bà ðã bố trí còn chưa được sử dụng, đã bị nước mưa xối ướt, bị gió to thổi hỏng rồi.

Vì thế Hạ Hành Khuyết đột nhiên đứng dậy, vọt tới sân cỏ sau nhà bắt đầu cứu chữa.

Hắn mang cái bàn, ghế dựa, còn có bình hoa dọn vào, cuối cùng còn có ý đồ dọn luôn cả mái vòm kiểu châu Âu vào.

Lão quản gia cầm ô đen chống đỡ một phen, đi theo bên người hắn, ở trong mưa gào khàn giọng: "Hạ tổng! Ngài mau đi vào đi, ngài như vậy sẽ bị cảm mạo! Tiên sinh đã quên ngài, cậu ấy sẽ không để ý đến mấy cái này đâu!"

Hạ Hành Khuyết đột nhiên quay đầu lại, tóc và người đều bị nước mưa xối ướt, hắn giống như một con hổ hung dữ, giận dữ hét: "Câm miệng!"

Sau khi mang tất cả đồ đạc dọn vào xong, Hạ Hành Khuyết thả chậm bước chân, đi đến trước cửa phòng của Dư Niên, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó đặt chứng minh thý ở ðầu giường.

Niên Niên, anh thả tự do cho em. 】

Ngư gia gia, ngươi thật đáng ch·ết.

Dư Niên bị sự bổ não của bản thân dọa sợ, cả người run run, vỗ vỗ vào mặt mình.

Tuy rằng lúc trước Hạ Hành Khuyết phạm sai lầm, nhưng cũng không phải không thể lý giải, hơn nữa hắn đã sửa lại.

Ðôi tay Dư Niên nắm chặt mãi không ngủ được.

Hôm nay có phải cậu có điểm quá đáng không nhỉ?

Cậu ăn của Hạ Hành Khuyết, dùng của Hạ Hành Khuyết, ngay cả nhóc con bồi cậu ngủ cũng có một nửa của Hạ Hành Khuyết.

Kết quả cậu còn không cùng Hạ Hành Khuyết nói chuyện, h·ành h·ung Hạ Hành Khuyết, còn muốn đem Hạ Hành Khuyết nhét vào trong két sắt.

Ngươi không biết người ngươi cự tuyệt là ai sao? Là trùm phản diện!

Có phải cậu đã hung hăng quá làm tổn thương trùm phản diện không?

Cậu có nên đi tìm Hạ Hành Khuyết nói chuyện không? Có nên đi tìm hắn xin lỗi một câu không?

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ đây?

Dư Niên lăn tới lăn lui trên giường, lăn thành một cái bánh cá mặn.

Xong đời, thật sự không thể ngủ được.

Hạ Tiểu Hạc ngủ bên cạnh cảm giác được ba nhỏ đã kéo toàn bộ chăn đi rồi, rất thuần thục mà kéo kéo cái thảm nhỏ đắp lên người.

*

Trong thư phòng.

Hạ Hành Khuyết đang ngồi trên bàn xử lý văn kiện, hồn nhiên không biết rằng Dư Niên đang bổ não hắn thành nhân vật chính 《 ở trong mưa bá tổng truy tìm tình yêu 》.

Hạ Hành Khuyết thuần thục phê văn kiện, để đúng 9 giờ sáng ngày mai gửi đi —— như vậy sẽ không đánh thức cấp dưới, sau đó tắt máy tính đi, xoa xoa mũi.

Trong thư phòng có phòng nghỉ, cũng có một cái giường, Hạ Hành Khuyết chuẩn bị đêm nay ngủ ở thư phòng.

Chỉ là hắn cũng không sốt ruột đi ngủ, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, cổ gối lên gối nhìn trần nhà.

Niên Niên vẫn không nhớ rõ hắn, Niên Niên một chút cũng không tin bọn họ đã từng yêu sâu đậm đối phương.

Hắn lừa đem Niên Niên về nhà, cho cậu thấy những chứng cứ bọn họ yêu nhau, kết quả Niên Niên căn bản không tin, còn nói trước kia đầu óc cậu có vấn đề.

Ðầu óc hắn nóng lên, vì muốn Niên Niên ở lại mà mang giấu chứng minh thư đi.

Hạ Hành Khuyết nhớ lại buổi sáng, Dư Niên nói hắn là "Tra công cuồng giam cầm", biểu tình và ánh mắt thất vọng, tâm trạng không khỏi căng thẳng.

Hạ Hành Khuyết, mày thật đáng ch·ết.

Mày làm Niên Niên tổn thương sâu sắc.

Ðêm khuya một nhà ba người ——

Hạ Hành Khuyết: Tôi thật đáng ch·ết T^T

Dư Niên: Tôi thật đáng ch·ết QAQ

Hạ Tiểu Hạc: zzz ( xoay người ôm lấy ba nhỏ ) zzZZZ

*

Không biết qua bao lâu ——

Trong phòng ngủ, Dư Niên hạ quyết tâm, xốc chăn lên, ngồi dậy đi dép vào và chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

Trong thư phòng, Hạ Hành Khuyết cũng đứng lên, chuẩn bị lại đi xem Dư Niên.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ào ào, Dư Niên mặc áo ngủ, từ cửa phòng ngủ dò đầu ra.

Lâu đài Disney ban ngày và ban đêm sao không giống nhau vậy?

Cậu cũng không biết nên chạy đi đâu?

Vừa vặn lúc này, Hạ Hành Khuyết từ chỗ ngoặt bên kia đi tới, thấy cậu dò đầu ra thì lên tiếng: "Niên Niên?"

Dư Niên nghẹn một chút.

"Ðược nha, anh còn dám trở về!" Dư Niên đẩy cửa ra, đá đạp dép lê, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà bước lên, nắm lấy cổ áo Hạ Hành Khuyết: "Nhanh lên cho tôi xin lỗi!"

Hạ Hành Khuyết bị cậu đè ở trên tường, cúi đầu nhìn cậu: "Niên Niên?"

Lúc này, trong không trung xẹt qua một chùm tia chớp, làm cho hành lang được chiếu sáng trưng.

Dư Niên bạnh quai hàm, âm thanh nhỏ đi: "Chứng minh thư và sổ tiết kiệm anh đặt ở đầu giường tôi thấy rồi."

Hạ Hành Khuyết: "Vậy em còn tức giận không?"

"Trước tiên cho tôi xin lỗi." Dư Niên ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn hắn, "Tuy anh mang đồ trả lại cho tôi, nhưng anh vẫn chưa nói "thật sự xin lỗi" với tôi, nhà trẻ còn dạy, trước tiên phải nói 'thật xin lỗi', sau đó mới hỏi 'còn tức giận không'..."

Cậu còn chưa dứt câu, Hạ Hành Khuyết lập tức xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, Niên Niên."

Dư Niên ngoáy cái đuôi nhỏ không hề tồn tại: "Không sao cả, tôi không tức giận."

Dư Niên tương đối coi trọng một chút quá trình.

Dư Niên buông cổ áo hắn ra, chắp tay ra sau: "Tôi cũng muốn nói 'thực sự xin lỗi' với anh, tôi vẫn luôn ăn của anh, dùng đồ của anh, nhưng ngày hôm nay còn đánh anh, còn muốn đem anh nhét vào tủ két sắt, còn nói anh là 'tra công'."

"Em không có ăn ở miễn phí, đây là nhà của chúng ta, em chỉ là mất trí nhớ thôi." Hạ Hành Khuyết nói, "Em không cần xin lỗi."

"Muốn." Dư Niên dùng sức gật đầu, "Chỉ là muốn anh xin lỗi trước, rồi tôi mới xin lỗi."

Hạ Hành Khuyết khó hiểu: "Tại sao vậy?"

"Bởi vì anh phạm sai lầm luật pháp, tôi phạm sai lầm đạo đức. Sai lầm của anh nghiêm trọng hơn, đương nhiên muốn anh xin lỗi trước, rồi mới đến tôi."

"Hơn nữa, sai lầm anh phạm chủ yếu là mâu thuẫn, còn sai lầm của tôi không mâu thuẫn. Bởi vì anh trộm giấu đồ của tôi, mới khiến mọi chuyện như vậy."

"Vừa rồi tôi suy nghĩ cẩn thận thật lâu mới ra mấy đạo lý này."

Hạ Hành Khuyết như suy tư rồi gật gật đầu: "Rất có đạo lý, anh quả thực nên xin lỗi trước."

"Ðúng không?"

"Thực xin lỗi, Niên Niên."

"Anh không cần xin lỗi nhiều vậy, tôi đã không tức giận nữa rồi." Dư Niên nghĩ, xòe tay ra với hắn: "Vậy giờ anh có muốn bắt tay không?"

"Muốn."

Bàn tay Hạ Hành Khuyết dày rộng, còn mang theo một chút hơi thở ướt lạnh.

Dư Niên mới từ trong ổ chăn ra, tay ấm vô cùng, bị tay hắn nắm chặt một chút đã có chút lạnh.

Dư Niên nghĩ tới tưởng tượng của bản thân, thử hỏi hắn: "Có phải vừa rồi anh đi ra vườn sau không?"

Hạ Hành Khuyết gật gật đầu: "Có đi nhìn thoáng qua."

Quả nhiên, Dư Niên rũ mắt.

Cậu biết mà, cái tên Hạ Hành Khuyết chết não này chắc chắn đã chạy tới vườn sau để bảo vệ những đồ vật cậu bố trí lúc chưa mất trí nhớ.

Bản thân Dư Niên còn không nhớ rõ mình, Hạ Hành Khuyết còn phải bảo vệ đồ cậu lưu lại nữa.

Thực sự là... Thích cậu sao?

Dư Niên cảm giác có chút..... Kỳ lạ.

Trong trí nhớ gần nhất của cậu, cậu chưa được ai yêu thích như vậy đâu.

Dư Niên sờ sờ tóc, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, mấy cái thứ kia gặp mưa cũng không có chuyện gì, anh không cần phải chạy ra ngoài mắc mưa."

Hạ Hành Khuyết nói: "Ðã sắp xếp tốt rồi, những gì em bố trí sẽ không bị xối ướt, có muốn đi xem chút không?"

Dư Niên có chút do dự: "Ngay bây giờ á?"

Hạ Hành Khuyết hơi hơi gật đầu: "Bây giờ luôn."

Dư Niên quay đầu nhìn thoáng qua: "Vậy nhóc con thì sao?"

Hạ Hành Khuyết nói: "Dì giúp việc sẽ trông con."

"Vậy đi." Dư Niên không còn lý do cự tuyệt.

Hạ Hành Khuyết phủ thêm cho Dư Niên một cái áo khoác, nắm cổ tay cậu, hộ tống cậu đi xuống lầu 1.

Biệt thự vào ban đêm vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã ngủ, chỉ có tiếng mưa xôn xao.

Dư Niên nghĩ Hạ Hành Khuyết đã mang tất cả đồ dọn vào, chắc chắn cũng mất không ít sức, có chút chật vật.

Nếu như vườn sau có bị mưa làm cho tán loạn, cậu cũng sẽ động viên hắn một chút, không biểu hiện sự ghét bỏ khiến Hạ Hành Khuyết thương tâm.

Ừm, cậu quả thật là một người tri kỉ.

Nghĩ như vậy, Dư Niên đi theo Hạ Hành Khuyết tới hành lang lầu 1.

Dư Niên: o-O

Không có sự chật vật trong tưởng tượng của cậu.

Vườn sau có mặt cỏ được cắt bằng phẳng, một toà nhà ấm pha lê trồng hoa đột ngột từ mặt đất mọc lên, vây kín bàn ăn cơm và đồ vật mà Dư Niên trước khi mất trí nhớ bố trí.

Một giọt mưa cũng không thể lọt vào.

Nước mưa rơi xuống mặt đất, thông qua hệ thống thoát nước hiện đại nhanh chóng thoát đi, trên mặt đất thậm chí không có một giọt nước.

Nhà ấm pha lê trồng hoa giống như một ngôi nhà nhỏ trong đồng thoại, xinh đẹp lặng lẽ đứng trong mưa.

Hạ Hành Khuyết lấy một cái ô đen bung ra, che trên đầu Dư Niên, "Niên Niên, em muốn đi nhìn một chút không?"

Dư Niên thử bước một bước vào trong mưa.

Giây tiếp theo, ánh đèn vàng trong nhà ấm pha lê sáng lên, ở trong mưa càng thêm ấm áp.

Khoảng cách từ hành lang đến nhà ấm trồng hoa cũng không tính là quá ngắn, cứ đi qua như vậy, ống quần Dư Niên cũng bị ướt một chút nước mưa.

Nhưng mà không sao cả, bước đến nhà ấm trồng hoa thì không cảm thấy lạnh nữa.

Nơi này vậy mà có điều hòa.

Dư Niên: o-O

Dư Niên hỏi Hạ Hành Khuyết: "Buổi chiều nơi này không phải là lộ thiên sao?"

Hạ Hành Khuyết nói: "Dự báo thời tiết nói buổi tối có mưa to, buổi chiều đã liên hệ với công nhân, tăng 30 lần tiền lương cộng thêm tiền thưởng, trước khi trời mưa đã khẩn cấp dựng lên cái nhà ấm trồng hoa này."

Ðôi mắt Dư Niên tròn xoe: "Khi nào cơ? Tại sao tôi lại hoàn toàn không phát hiện?"

Cậu và Hạ Tiểu Hạc cả buổi chiều đều ở trong vườn hoa cưỡi xe vặn, Hạ Hành Khuyết trong vườn hoa tạo ra nhà ấm pha lê trồng hoa mà cậu hoàn toàn không biết gì cả.

Sao có thể?!

Hạ Hành Khuyết nghĩ nghĩ: "Lúc ấy em đã giả bộ mình là 'đèn đỏ', chắn trước mặt Tiểu Hạc không cho con lái xe đi, phải đợi em biến thành 'đèn xanh' mới có thể đi."

"....." Không cần nói ra cái trò chơi trứng thối này chứ.

"Có khả năng em chơi quá chú tâm, cũng không chú ý đến anh. Nhà ấm trồng hoa được xây vào lúc đó."

Dư Niên nhăn khuôn mặt nhỏ: "Cho nên anh căn bản không có chạy vào trong mưa hả?"

"Lúc trời mưa anh có đi nhìn thoáng qua, chất lượng công trình vô cùng tốt, không có hạt mưa nào lọt vào."

Dư Niên: o-O

Thực sự Hạ Hành Khuyết nói "Tới vườn sau nhìn thoáng qua", là thực sự chỉ "Nhìn thoáng qua."

Dư Niên không khỏi nhớ đến những hình ảnh phim thần tượng mà mình não bổ ra.

Cái gì mà Hạ Hành Khuyết chạy vào trong mưa.

Cái gì mà Hạ Hành Khuyết ở trong mưa rống giận.

Cái gì mà lão quản gia kêu khản cả cổ họng, ra sức ngăn cản.

Cậu bị ngốc sao? Cậu rốt cuộc đã suy nghĩ cái gì vậy? Vì cái gì mà tự mình não bổ cảm động đến ngủ không yên vậy?

Lại còn nửa đêm bò dậy cùng Hạ Hành Khuyết xin lỗi, thật sự ném ch·ết người mà!

Trong lúc ngẩn ngơ, Dư Niên khẩn trương moi đào ngón chân mình.

Hạ Hành Khuyết hỏi cậu: "Niên Niên, có muốn ăn khuya không?"

"Không ăn." Dư Niên xoay người, chuẩn bị đào tẩu, "Tôi phải về đi ngủ ðây."

"Ăn bò bít tết."

"Không ăn!"

"Ăn tôm hùm đất."

"Ðều không ăn! Tôi phải đi, anh mau lại đây, ở đây chỉ có một cái ô, anh mà không lại đây thì tôi đi trước! Cho mưa xối ch·ết anh!"

"Ăn bột lạnh nướng thêm bò bít tết và tôm hùm đất."

Dư Niên ở trước cửa nhà ấm trồng hoa vòng lại, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Hạ Hành Khuyết: "Tôi đã quay trở lại."

Cậu muốn ăn bột lạnh nướng.

Hạ Hành Khuyết xắn ống tay áo, đeo tạp dề, chuẩn bị làm bữa ăn khuya cho Dư Niên.

Dư Niên cúi đầu ngồi trước bàn ăn, không tự giác nhéo ngón tay của mình.

Thật là xấu hổ muốn ch·ết.

Thật mong có một tia sét đánh xuống!

Hạ Hành Khuyết mở tủ lạnh nhìn thoáng qua: "Niên Niên, khả năng là tôm hùm đất làm không kịp, thêm bò bít tết với phô mai được không?"

Dư Niên thất thần, không nghe thấy hắn nói chuyện.

Hạ Hành Khuyết lại hỏi một câu: "Niên Niên?"

Dư Niên lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp: ".... Ðều được."

"Làm sao vậy?" Hạ Hành Khuyết hỏi, "Hay là anh phải lao ra màn mưa, thỏa mãn một chút ảo tưởng của Niên Niên sao?"

Dư Niên cúi đầu, cầu xin anh hãy câm miệng đi.

Hạ Hành Khuyết thành thạo cho dầu vào chảo: "Niên Niên tưởng tượng anh thành vai chính truy thê hỏa tá tràng sao? Ở trong mưa quỳ xuống, trong miệng còn ngậm thuốc lá, khẩn cầu Niên Niên tha thứ?"

Dư Niên bụm mặt, tại sao anh ta lại quen thuộc với quá trình này quá vậy?

Chờ nhiệt độ thích hợp, Hạ Hành Khuyết thả một ít mê điệt hương vào: "Niên Niên đang đau lòng anh sao? Hẳn là vậy rồi, vừa nghĩ đến đã ra ngoài tìm anh, sợ anh mắc mưa sao?"

Dư Niên bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn dùng ánh mắt gi·ết người mà không được.

"Câm miệng!"

"Ðược, câm miệng." Hạ Hành Khuyết ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ là khóe môi vẫn còn rõ ràng ý cười.

"Không được cười!"

"Ðược, không cười."

"Không được cười trộm!"

"Ðược." Hạ Hành Khuyết đè khóe môi xuống, nghiêm trang trả lời, "Niên Niên, tuy rằng ảo tưởng của em thực sự rất ngốc, nhưng mà em quan tâm anh, anh bởi vì điều này nên mới cười."

"..." Dư Niên che mặt, "Ðược rồi, anh không cần phải giải thích đâu, nhanh quên chuyện này đi."

"Ðược."

Hai người cứ như vậy mặt đối mặt trong chốc lát.

Chỉ có tiếng xèo xèo của miếng bò bít tết trên chảo.

Không lâu sau, Hạ Hành Khuyết cắt bò bít tết thành những miếng nhỏ, kẹp bột lạnh nướng, đặt lên mâm.

Hạ Hành Khuyết lại ép cho cậu một cốc nước chanh, bày ra trước mặt Dư Niên.

"Niên Niên, ăn được rồi."

Dư Niên buông tay, cầm lấy xiên tre, gắp một miếng bột lạnh nướng cho vào miệng.

!

Mắt Dư Niên sáng lên.

Hạ Hành Khuyết cười cười, cầm một cây sâm tử cùng cậu ãn: "Ăn ngon không?"

"Ngon lắm!" Dư Niên giơ ngón tay cái lên với hắn, "Hạ tổng, nếu như anh phá sản, có thể đi bán bột lạnh nướng, Ðông Sơn tái khởi."

Sắc mặt Hạ Hành Khuyết hơi trầm xuống, Dư Niên dừng một chút.

Cậu nói sai lời nào à?

Ngay sau đó, Hạ Hành Khuyết nhàn nhạt nói: "Không chỉ có vậy."

Dư Niên khó hiểu: "Cái gì cơ?"

Hạ Hành Khuyết nói: "Anh sẽ còn bán bánh rán, xúc xích nướng,...."

Dư Niên ăn ý nói tiếp: "Có thể mở một phố mỹ thực, Ðông Sơn lại tái khởi."

Ăn đồ ăn, Dư Niên tạm thời quên mất những sự việc xấu hổ, cũng nói nhiều hơn một chút.

Lúc này cậu mới dám ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía: "Sao nơi này lại có bàn ăn với tủ lạnh vậy, buổi chiều mang vào sao?"

Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Ừm. Ở chỗ này làm đồ ăn, bưng lên bàn sẽ không bị nguội."

Dư Niên quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự: "Ở phòng bếp trong biệt thự làm rồi bưng đến đây cũng không sợ bị nguội."

Hạ Hành Khuyết nhàn nhạt nói: "Không giống nhau."

Dư Niên cảm thán: "Hạ tổng, anh thật sự có tiền."

Ngữ khí của Hạ Hành Khuyết thay đổi: "Muốn ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta thật hoàn hảo."

Hạ Hành Khuyết dùng tạp dề lau tay: "Nếu Niên Niên nhất định muốn dọn ra ngoài cũng không sao, chờ ngày kỉ niệm kết hôn lại trở về, được không?"

"Ây....." Sao bỗng nhiên lại nói cái này vậy.

Dư Niên nhìn hắn, cảm thấy bộ dạng Hạ Hành Khuyết có chút khổ sở."

Không khí trong nhà ấm trồng hoa lạnh đi một chút.

Bên ngoài mưa vẫn còn rơi tí tách, Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết, há miệng.

"Tôi....." Dư Niên dừng một chút, "Hạ tổng, anh làm tốt lắm."

"Thật sự đó." Dư Niên kiên định mà nâng cao giọng, "Anh mấy ngày nay thực tốt, sắp xếp cho tôi kiểm tra sức khỏe, cho tôi ăn bánh kem dâu tây, trả lại điện thoại cho tôi, mấy ngày nay tôi mất trí nhất nhưng hoàn toàn không có không thích ứng."

"Chỉ có việc 'chứng minh thân phận' nữa thôi là anh được một trăm triệu điểm."

"Nếu sửa sai được chuyện này nữa thì tốt rồi, tôi có thể cảm nhận được anh đối với tôi thực tốt, không cần phải khổ sở đâu."

Dư Niên nghiêm túc nhìn Hạ Hành Khuyết, cho hắn một ánh mắt kiên định như sao sáng, ý đồ cổ vũ hắn.

Hạ Hành Khuyết tháo tạp dề xuống, rũ đôi mắt đen nhánh: "Nhưng anh là 'tra công cuồng giam cầm', cần phải bị bắt bỏ tù."

"Không phải." Dư Niên luống cuống tay chân giải thích. "Lúc ấy tôi tức giận vì anh lấy trộm chứng minh thư của tôi, sau đó anh cũng đã sửa chữa rồi, chỉ cần sau này anh không phạm sai lầm nữa, thì không phải là 'tra công'."

Hạ Hành Khuyết hỏi: "Niên Niên, thật vậy sao?"

Dư Niên gật gật đầu: "Thật sự, thật sự, anh so với 'tra công' tốt hơn nhiều."

Hạ Hành Khuyết: "Anh so với 'tra công' tốt hơn chỗ nào?"

"..."

Anh ta sao lại có thể tích cực vậy?

Dư Niên thử: "Khác với tra công ở chỗ cho tôi ăn bánh kem dâu tây?"

Dư Niên dò xét: "Khác tra công ở chỗ cho tôi ăn canh toan phì ngưu?"

"Tôi đã biết!" Dư Niên lớn giọng, "Tôi xem văn học mạng 20 năm, trên thế giới này chỉ có tra công moi tim đào thận, chứ tuyệt đối không có tra công nào biết làm bột nướng lạnh! Chỉ với điểm này —— "

"Chúc mừng anh, Hạ tổng, anh đã vượt qua 99.9% tra công toàn cầu."

Dư Niên hăng hái vỗ tay!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ tổng: Bằng trà nghệ cao siêu cua lại lão bà!

Dư Niên: Ðúng, đúng, trù nghệ cao siêu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net