Chương 9: Xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi Thiên An nhìn thấy Nghi mẫu Cát Ly cùng Nghi Lão gia chủ Nghi Văn xong thì cũng bỏ về. Cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn đến gia đình tốt đẹp kia, cảm thấy chua xót trong lòng dâng lên đau đến khó nhịn.

"Ca... em trước quay về!"- Nghi Thiên An hướng Tà Vũ cười nói, sau liền quay lưng bước thật nhanh. Vừa đến cửa, quản gia Nghi Huân chợt bước đến

"Nhị tiểu thư! Lão gia nói ngày mai 10 giờ, khách sạn Lamous!"

"Đã biết!" Nghi Thiên An không mặn không nhạt gật đầu, quay lưng bỏ đi.

Nghi Tà Vũ vốn muốn quay về cùng cậu, lại bị Cát Ly kéo lại

"Con lâu lắm mới về nhà một lần, liền sớm như vậy rời đi?" Cát Ly nhìn Tà Vũ, ánh mắt có chút buồn bã. Cuối cùng, vẫn là nhịn không được gọi với theo cậu "Về cẩn thận!" Sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nghi Thiên An không quay đầu lại, bước ra khỏi cửa. Cậu không đi xe về, mà chọn đi bộ. Tâm tư quá nặng nề, cuối cùng là lựa chọn đi bộ về để đầu óc được thanh tỉnh. Hiện thời điểm đang là mùa thu, Nghi Thiên An ngây ngốc ra ngoài chỉ mang một tầng áo mỏng, váy ngang gối, đi thang thang trên vỉa hè gió thổi lạnh đến nhíu mày, sau đó vẫn tiếp tục mặc kệ đi tiếp. 

Lá cây ngả sang màu vàng bị gió thổi tung lên. Ánh mắt cậu nhìn có chút thất thần, sau đó lại cười khổ vỗ vỗ hai má. 'Sợ gì chứ? Không phải chỉ là gả đi sao?'

Mái tóc dài màu đỏ rượu bay phất phơ trong gió, lại có chút lúng túng kéo kéo cái váy lolita trên người, gương mặt cậu lúc này còn có chút đỏ lên nhìn đáng yêu không chịu nổi!~~

Trong khi nghĩ vẩn vơ, cậu không chú ý đến hình ảnh này của mình đã ọt vào mắt của hai người nào đó mà một khi gặp lại, chính là lúc mà cậu rơi vào con đường không thể quay đầu.

_Sáng hôm sau, khách sạn Lamous_

Nghi Thiên An một mình lái xe đến, biết sao được? Hôm qua Tà Vũ chắc chắn là bị giữ lại Nghi gia hảo hảo đàm đạo rồi, đến thời gian ngủ chưa chắc đã có, huống hồ là trốn ra ngoài!~ Cho nên, An An đáng yêu của chúng ta quyết định tự lực cánh sinh, không chờ người đến đưa đi.

Đứng trước cửa của khách sạn Lamous, Nghi Thiên An một thân váy màu đen hoa văn kiểu cổ màu đỏ, vừa thanh lịch vừa trưởng thành tự tin nện gót. Bước đến chỗ đã hẹn sẵn, Nghi Thiên An ưu nhã mỉm cười nhìn nam nhân đối diện

"Hàn tổng... có phải không?"

"Cô chắc hẳn là An tiểu thư?" Nam nhân trên người là âu phục chỉnh tề, trên sóng mũi thẳng tắp là gọng kính vàng với mắt xích nhỏ rũ một bên, phá lệ trưởng thành mang theo quý khí của người đứng đầu. Vị kia trước mặt đối cậu nở nụ cười đến ôn nhu, khoé mắt cũng cong lên mang theo ý cười . "Xin chào! Tôi là Hàn Luân, tổng tài Hàn thị!"

"Nghi Thiên An, Nghi gia nhị tiểu thư! Hân hạnh được gặp ngài!" Nghi Thiên An nhìn Hàn Luân, nở nụ cười xinh đẹp đến nỗi người đối diện phải đờ người trong giây lát

"Nghi tiểu thư quả nhiên là quốc sắc thiên hương!" Lời nói của Hàn Luân như có chút thẳng thắng, lại vì nhận thức được bản thân vừa nói gì, mặt đỏ tai hồng hơi cúi đầu

"Hàn tổng quá khen!" Nghi Thiên An tràn đầy hứng thú nhìn người trước mặt, một tổng tài sát phạt quyết đoán không ngờ lại còn có một mặt như thế này, thật là đáng yêu, chỉ là... "Chuyện của tôi, Hàn tổng đã biết?"

"..." Nụ cười trên môi Hàn Luân bỗng chốc cứng đờ, lại ngượng ngạo nhìn cậu "Nghi tiểu thư, cô liền là... như vậy..."

"Không sao! Tôi đã quen như vậy!" Đối Hàn Luân một nụ cười không sao cả, lại nở một nụ cười xinh đẹp đến diễm lệ "Hàn tổng... có ngại nếu như chúng ta bắt đầu tìm hiểu?"

Thật ra thì song phương đều biết, sớm muộn gì cũng phải đem đối phương trở thành phu thê danh chính ngôn thuận. Cái gọi là 'tìm hiểu' bất quá chỉ là để cho có lệ. Chỉ là cậu nhìn đối phương mặt càng ngày càng đỏ, có chút buồn cười nhìn người kia lí nhí

"Nếu... nếu An tiểu thư không ngại... có... có thể..." Hàn Luân lúc nói ra mấy từ này hoàn toàn là ngậm trong miệng, nếu không phải cậu xuất toàn lực để lắng nghe, còn tưởng hắn không nói gì đâu?

"Hàn tổng, có phải nên đổi lại cách xưng hô rồi không?" Nghi Thiên An có chút buồn cười nhìn Hàn Luân, sau lại khẽ kêu một tiếng "Luân?~"

Thanh âm kéo dài, lại như quyến rũ người trước mặt. Ngay lập tức Hàn Luân như bị ai chọt mạnh, ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó lại bối rối không biết nói gì đến luống cuống tay chân "Cái kia...nếu... n... nếu An tiểu thư không ngại... tôi liền gọi... liền gọi cô là Anh... ơ không phải... Là gọi cô là An... Cái kia... có... có được hay không?"

Nghi Thiên An ngược lại nhìn bộ dạng luống cuống trước mặt lại nhìn đến vui vẻ, khoé mắt câu lên một nét yêu mị nhìn người trước mặt, sau lại nắm lấy tay Hàn Luân "Chúng ta đi!"

Bị hành động của người trước mắt doạ hết hồn, Hàn Luân run rẩy không nói nên lời nhìn người đang kéo tay mình. Sau lại buông người để cậu kéo tay đi "A... An... chúng ta bây giờ là đi đâu?"

"Đi hẹn hò a!~" Nghi Thiên An ngược lại không chút để ý đáp lại. Người này sớm muộn gì cũng phải cưới, muốn hay không muốn đều vậy, không bằng trước tìm việc làm tăng công tác tình cảm của người thì tốt hơn. Ánh mắt của cậu hoàn toàn đối lập với ý cười câu nhân trên mặt, là một mảng lạnh băng cùng trống rỗng. Cậu cứ như vậy nắm tay người sau lưng thật chặt, không để ý tới ánh mắt người sau lưng loé lên một tia khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net