[ĐAM MỸ] SONG SINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc mới sinh, hai đứa trẻ ra đời cách nhau vài giây.

Gia đình Khúc Lăng Phong lại có quan niệm, đứa ra trước là đứa em, đứa ra sau là anh, chính là anh ở bên trong ‘đạp’ cho em ra trước.

Vậy nên, sinh trước là em Khúc Thủy Hạo, chậm hơn vài giây là anh Khúc Thủy Hiên.

Chỉ là vài giây thôi, nhưng là một khoảng cách lớn sau này.

[...]

1 tuổi, Thủy Hiên cùng Thủy Hạo cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm.

2 tuổi, tiếp tục cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm, còn có thêm cùng chơi, bắt đầu học nói.

3 tuổi, Thủy Hiên cùng Thủy Hạo vẫn cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm, cùng chơi. Mỗi lần chơi đùa, không cần biết trong quá trình chơi là như thế nào, cuối cùng vẫn là Khúc Thủy Hạo nằm đè trên người Khúc Thủy Hiên. Cả hai cùng cười thật vui vẻ.

4 tuổi, cùng giành đồ chơi. Cả hai đều là con nít, lại còn bằng tuổi, làm sao có thể nói tới cái ‘nghĩa vụ’ anh nhường cho em được. Giật qua giật lại, cuối cùng Khúc Thủy Hạo thắng, ôm ôm chiếc máy bay trong tay. Ca ca Khúc Thủy Hiên không cam lòng, biết mình giành không lại, òa lên khóc. Mẹ chưa kịp chạy tới, Thủy Hạo đã cuống cuồng đưa chiếc máy bay cho anh trai song sinh, tay chân luống cuống lau nước mắt của ca ca, miệng nhỏ phát ra tiếng “Ca ca ngoan, không khóc. Đệ đệ hư, trả cho ca ca nè”. Thủy Hiên cầm, quệt nước mắt, cười cười, rồi cùng chơi với Thủy Hạo.

5 tuổi, cùng nhau đi học chuẩn bị vào lớp Một. Thủy Hiên cùng Thủy Hạo, tuy chiều cao xấp xỉ bằng nhau, nhưng Thủy Hiên lại ốm hơn Thủy Hạo. Ma cũ bắt nạt ma mới, lũ học trò trong lớp lại chẳng dám động đến Thủy Hạo, mang Thủy Hiên ra làm trò cười. Thủy Hạo lần đầu tiên vì ca ca xông ra đánh nhau với lũ học trò. Kết quả bên nào cũng bị thương đến chảy máu, phụ huynh hai bên đều bị gọi lên nói chuyện. Thủy Hạo nhìn thấy Thủy Hiên vì mình bị chảy máu mà rơi nước mắt liền cười cười, đưa tay lau lau sạch nước mắt trên mặt ca ca, lòng tự hào vì đã bảo vệ được ca ca mình.

[...]

6 tuổi, Khúc Thủy Hiên và Khúc Thủy Hạo lần đầu bước chân vào trường Tiểu học, học cùng lớp Một A. Là anh em song sinh, cả hai rất nhanh được mọi người chú ý. Đệ đệ Thủy Hạo hoạt bát, rất nhanh kết bạn. Ca ca Thủy Hiên trầm tính, im lặng ngồi một góc nhìn đệ đệ chơi. Cuối cùng, Thủy Hạo thấy thiếu thiếu, liền kéo anh trai gia nhập nhóm bạn cùng mình.

7 tuổi, lên lớp Hai. Thủy Hiên cùng Thủy Hạo đi học cùng nhau, đi về cùng nhau. Trong lớp có đứa con gái thích Thủy Hạo, vì gương mặt baby dễ thương, vì vóc người cao ráo và vì trí thông minh của đệ đệ. Giờ về đệ đệ cùng đứa con gái nắm tay, ra sân chơi một lát rồi mới về. Thủy Hiên nhìn thấy, hướng đệ đệ phụng phịu, nói đệ đệ theo gái bỏ anh. Thủy Hạo quay sang cười có lỗi với đứa con gái, trực tiếp đến nắm tay anh đi về, để lại con người ta đứng ngơ ngác giữa sân trường.

8 tuổi, chuyển trường. Khúc Lăng Phong, ba ba hai người, chuyển công tác đến thành phố. Nhà mới với trường cũ khoảng cách khá xa, không tiếp tục học được, hai anh em liền bị chuyển trường. Thủy Hiên cùng Thủy Hạo đến học trường mới, là trường nam sinh. Hai người học cùng một lớp. Vẫn là đệ đệ đi kết giao trước rồi kéo theo anh trai mình đi cùng.

9 tuổi, lên lớp Bốn. Khúc Thủy Hiên yêu thích vẽ tranh, xin ba ba cho mình đi học vẽ. Lớp học vẽ gần trường, sau giờ học Thủy Hiên tự đi bộ đến. Trên đường đi không may gặp phải bọn du côn, liên tiếp mấy ngày liền bị chúng đánh. Khúc Thủy Hạo từ đầu để ca ca đi một mình không yên tâm, liền bí mật đi theo, không ngờ lại thấy cảnh ca ca bị vây đánh. Đệ đệ tự biết, sức mình đánh không lại đám du côn đó, lén ba ba đăng ký một lớp học võ. Vừa học được các thế cơ bản, liền ‘bay’ ra đánh lại bọn du côn bảo vệ anh trai. Kết quả vẫn là đổ máu, nhưng mà bọn du côn sợ cái khí thế của Thủy Hạo, không dám đụng đến Thủy Hiên nữa. Hôm đó Thủy Hiên bỏ học, trực tiếp mang Thủy Hạo về nhà băng bó vết thương. Đệ đệ chẳng những nói không đau, còn liên tục cười cười, tự hào mình bảo vệ được anh trai. Sau lần đó, Khúc Thủy Hiên cùng Khúc Thủy Hạo được ba ba đưa đi học võ, dù không bảo vệ người khác được cũng phải tự bảo vệ bản thân mình. Ba ba nhất quyết, cả hai đều phải đi, mặc cho Thủy Hạo liên tục “Mình con học là được rồi, có con bảo vệ ca ca là được rồi”.

10 tuổi, tốt nghiệp Tiểu học. Thủy Hiên và Thủy Hạo ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp Tiểu học. Thấy ca ca chú tâm ôn luyện, không ngó ngàng tới mình, Thủy Hạo quay sang làm nũng, bắt ca ca dẫn đi ăn kem. Chiều ý đệ đệ, Thủy Hiên mỗi ngày sau khi ôn luyện đều cùng Thủy Hạo đi ăn kem. Cuối cùng cả hai đều bị đau họng, nhưng kì thi tốt nghiệp vượt qua rất tốt, cùng nhau bước lên Trung học.

[...]

11 tuổi, Trung học cơ sở lần đầu tiên biết đến. Ca ca cùng đệ đệ vẫn học chung một lớp. Thủy Hiên càng lúc càng trầm tính hơn, không có hứng thú tham gia các trò chơi mạnh bạo của Thủy Hạo nữa. Thủy Hạo sau nhiều lần rủ rê mà ca ca vẫn không chịu, nản chí quay sang tiếp tục tán gẫu về trò chơi sắp tới của nhóm. Tối về vẫn làm bài chung, học bài chung nhưng ca ca im lặng nhiều hơn, đệ đệ đâm ra buồn bực, chả thèm nói chuyện nữa.

12 tuổi, lên lớp Bảy. Thủy Hạo liên tiếp tham gia các cuộc đánh nhau, nhiều khi đánh đến chảy máu nhưng vẫn là không bao giờ kêu la, lúc về cũng khoác áo dài tay che đi vết thương trên tay, ngay cả ca ca cũng không biết. Thủy Hiên thấy đệ đệ cà nhắc từng bước, nhịn không nổi chộp lấy tay Thủy Hạo, vừa hay trúng vào vết thương khiến đệ đệ la lên. Đệ đệ cố sức giữ ống tay áo, không cho ca ca kéo lên. Ca ca biết mình nếu dùng vũ lực cũng không làm gì được đệ đệ, liền nói “Nếu em không để anh xem, anh sẽ không nhìn mặt em nữa”. Đến lúc này đệ đệ đành buông tay bất lực, mặc cho ca ca kéo ống tay áo. Thủy Hiên trợn tròn mắt khi nhìn thấy vết thương đang chảy máu của đệ đệ, thốt lên “Sao lại bị như vậy?”. Thấy đệ đệ khịt mũi không trả lời, biết là có chuyện khó nói, liền kéo lại ống tay áo, cầm tay đệ đệ dắt về nhà. Nghĩ ba cùng mẹ nếu biết sẽ làm ầm chuyện này lên, Thủy Hiên liền bí mật ngồi trong phòng sát trùng băng bó vết thương ở tay cùng chân cho Thủy Hạo. Cuối cùng nhịn không được, hỏi “Sao lại đánh nhau?”. Thủy Hạo im lặng cúi đầu, một lát sau quay sang hướng khác, không nhìn ca ca, trả lời “Tại tụi nó nói anh ẻo lả giống con gái, nói anh bất tài vô dụng…”. Thủy Hiên khịt mũi, cảm động, không ngờ sau một năm không cùng nhau làm mọi chuyện, đệ đệ vẫn âm thầm bảo vệ mình như vậy. Ca ca ôm chầm lấy đệ đệ, xoa đầu “Em không cần vì anh mà làm chính mình bị thương”. Tuy Thủy Hiên đã nói vậy nhưng qua hôm sau, Thủy Hạo không còn chơi với đám bạn cũ nữa, cả ngày ngồi một chỗ cùng ca ca.

13 tuổi, Thủy Hạo kết thân với bạn mới. Đám con trai trong lớp này liên tục chọc ghẹo Thủy Hiên ẻo lả như con gái, Khúc Thủy Hạo đã sớm xem bọn nó như cái gai trong mắt, không thèm nhập hội như lúc trước. Thủy Hạo cùng Thủy Hiên chơi với đám con gái. Lớp Tám, lần đầu tiên Thủy Hạo biết tới, còn có một sinh vật gọi là ‘hủ nữ’. Bạn thân của đệ đệ lần này là một đứa con gái, lại là hủ nữ. Con nhóc liên tiếp đả thông tư tưởng cho thằng bạn thân, biến đệ đệ từ một đứa nhìn thấy con trai cùng con trai yêu nhau là lè lưỡi lắc đầu thành một đứa phẩy tay thôi kệ họ, họ đâu có quyền chọn.

14 tuổi, tốt nghiệp Trung học cơ sở. Đệ đệ cùng ca ca chuyên tâm ôn thi tốt nghiệp. Thủy Hiên ngay từ đầu xác định, mình phải vào được trường giỏi của thành phố, ngày đêm ôn luyện không quản mệt nhọc. Thủy Hạo thấy ca ca đặt mục tiêu lớn, cũng quyết tâm ôn luyện vào cùng một trường với ca ca. Nhưng khác ca ca một cái, bên cạnh đệ đệ bây giờ nếu không là cuốn sách cũng là đam mỹ, không là đam mỹ thì là truyện tranh yaoi, còn ca ca chỉ biết tới tập cùng sách. Đệ đệ Thủy Hạo sau mấy tháng kết giao với hủ nữ, được hủ nữ truyền bá cho nhiều chân lý mới của cuộc sống, cuối cùng cũng trở thành một hủ nam. Kết thúc năm học, kì thi tới, Thủy Hiên cùng Thủy Hạo cố gắng vượt qua. Thủy Hiên quá căng thẳng nên làm sai một lỗi nhỏ. Cuối cùng cả hai đều vào được trường giỏi của thành phố, đệ đệ thủ khoa, ca ca đứng nhì.

15 tuổi, Trung học phổ thông. Lần đầu tiên ca ca cùng đệ đệ không học chung lớp. Thủy Hiên chọn học khối D, vẫn còn thích vẽ, nhưng cũng thích làm nhà văn. Thủy Hạo chọn khối A, muốn trở thành một nhà kinh doanh giỏi. Bạn thân hủ nữ của Thủy Hạo, Mộc Chiêu Linh, vào cùng lớp với đệ đệ, muốn trở thành một cô giáo Toán – Lý – Hóa. Ca ca Thủy Hiên vốn là người trầm tĩnh, không kết giao nhiều bạn bè, trong lớp tìm được một cô bạn thân là Vi Dung, cùng bạn thân nói chuyện, cười đùa. Nụ cười của ca ca lúc ở bên bạn thân chỉ đơn thuần là nụ cười ôn nhu, cực dịu dàng, không như lúc ở bên đệ đệ, ca ca cười thật vui vẻ. Khúc Thủy Hạo cùng Mộc Chiêu Linh học chung lớp, tư tưởng lớn gặp nhau, thường xuyên cùng đọc một bộ đam mỹ rồi cùng nhau bàn luận về bộ đam mỹ đó. Đến cuối năm lớp Mười, trình độ của đệ đệ đã ngang bằng với bạn thân, nhận biết công thụ đã thành việc dễ như trở bàn tay. Đệ đệ nhận thấy, ca ca mình thật giống mỹ thụ, còn mình thì lại là cường công. Cùng là anh em song sinh sao lại khác nhau đến thế nhỉ? Từ công tới thụ là một khoảng cách dài đấy.

 2.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thủy Hiên bước vào nhà, nhìn thấy Thủy Hạo đang nằm vật vờ trên bàn, hai mắt nhắm nghiền, tay ôm ngực. Học hai lớp khác nhau nên có những buổi ca ca đến trường, đệ đệ ở nhà và ngược lại. Hôm nay vừa đúng ca ca đi học, đệ đệ ở nhà.

“Sao thế, Hạo?” Thủy Hiên nhíu mày, đưa tay kéo Thủy Hạo ngồi thẳng dậy.

Thủy Hạo ngước lên nhìn anh trai một chốc, rồi lại nhắm chặt mắt, ôm ngực nói.

“Đau” một chữ đơn giản.

“Nè, đau cái gì? Làm sao đau?” Thủy Hiên hốt hoảng vất cặp sách sang một bên, ngồi xuống xem xét Thủy Hạo.

“Đau lòng quá a~ Anh xem, hai người thích nhau nhưng không chịu thừa nhận, tới khi nhận ra rồi thì một người sắp phải lấy vợ. Thật là đau lòng quá đi mà~” Thủy Hạo thừa dịp, vùi đầu vào lòng ca ca, khóc lóc.

“Đó không phải là chuyện thường thấy ở các truyện, các phim hay sao?” Thủy Hiên mỉm cười, dịu dàng vỗ vỗ lưng đệ đệ.

“Ngay lúc sắp đi lấy vợ, lại nhận ra mình thích người kia. Sau vì công việc mà rời khỏi thành, đến khi quay lại nghe tin người kia đã chết rồi. Thật là đau lòng đến chết mất~ Thụy Giả tỷ tỷ muốn giết người mà. Bộ này đúng ngược tâm” tiếp tục khóc lóc.

Thủy Hiên ngay từ đầu nghe thấy đã biết Thủy Hạo đang đọc đam mỹ. Nghe tới đây thì biết là bộ đó ngược tâm, ngược tâm đến mức Thủy Hạo phải kêu la thì chắc là không đơn giản rồi. Ca ca muốn làm nhà văn, thật sự rất mong văn của mình sau này cũng sẽ lay động tới độc giả như thế này nha.

“Sau biết được, người kia không chết. Anh công ngay từ đầu đã chẳng thể lấy được vợ, đã hủy hôn. Hai người ở bên nhau được vài ngày lại phải chia xa. Đau a~” Thủy Hạo vẫn ôm ca ca, dụi dụi trong lòng ca ca mà khóc.

“Nè, đau thì đừng có đọc chứ. Đã đọc thì không được lên tiếng” Thủy Hiên cốc nhẹ lên đầu Thủy Hạo.

“Hiên Hiên, anh đọc đi rồi biết” Thủy Hạo ngồi bật dậy, cong môi nói.

Thủy Hiên dĩ nhiên là nghe được, chỉ cười, không nói.

“Mất hết hứng rồi” đệ đệ quẹt nước mắt, phụng phịu đóng laptop lại. Nhịn không được lại quay sang nhìn Thủy Hiên, nước mắt rất nhanh ráo hoảnh, môi cong cong nở nụ cười “Nhưng mà, ca ca. Kì thực anh cũng giống Thượng Hương nha. Cả hai đều là mỹ thụ. Mà Thượng Hương có vũ kỹ, có đàn hát, có ngâm thơ. Anh lại có tài viết văn, lại vẽ đẹp. Anh thế này, chỉ khiến cho người ta kìm lòng không được mà muốn yêu thương, muốn khi dễ nha” vừa nói vừa đưa tay vuốt ve mái tóc cùng gương mặt của người đối diện. Gương mặt này là bản sao của mình nha. Thật muốn khi dễ mà!

Thủy Hạo vuốt tóc ca ca, không ngần ngại kê mặt mình sát mặt ca ca, lòng thầm mong thấy được dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của ca ca. Nhưng mà Thủy Hiên rốt cục cũng chỉ cười cười, không nói gì, khiến cho tiểu đệ thật mất hứng, chẳng còn hứng thú trêu chọc cùng khi dễ người ta nữa.

“Em đi tắm” rốt cục người buông ra vẫn là Thủy Hạo. Đệ đệ tự dưng cảm thấy nóng nực, liền đứng dậy, rời khỏi người anh trai.

“Ừ. Anh nấu cơm, chắc là đói rồi nhỉ?” Thủy Hiên cũng đứng lên, cầm cặp sách.

Không đợi Thủy Hạo trả lời, Thủy Hiên đi thẳng lên phòng cất cặp rồi vào bếp nấu cơm. Mạc Thúy Thúy cùng Khúc Lăng Phong hôm nay có công việc cần xử lý ở xưởng nên về trễ, cũng không ăn cơm nhà, lúc nãy trong giờ học Thủy Hiên đã nhận tin nhắn của mẹ bảo nấu cơm hai anh em ăn.

Thủy Hiên trong khi chờ Thủy Hạo tắm xong liền mang nồi đi nấu cơm. Sau đó cũng vừa kịp mang đồ ăn ra làm, cũng nấu được vài món cho bữa tối.

Thủy Hạo tắm xong, đứng ở cửa bếp nhìn nhìn. Ca ca quả thật là một người vợ hiền a. Nhìn Thủy Hiên chăm chú xắt cà rốt cùng khoai tây để nấu ăn, mái tóc đen hơi dài rũ xuống trước trán, gương mặt thanh tú lúc nhìn nghiêng càng trở nên đẹp đẽ lạ thường, đệ đệ thầm cảm thán trong lòng. Nếu như không nhìn thấy bộ đồng phục cùng khu vực phía trước bằng phẳng không có lồi lồi kia, khẳng định rất dễ nhầm Khúc Thủy Hiên là con gái nha.

Thủy Hiên đang chăm chú xắt cà rốt thì bị cái ôm từ phía sau làm giật mình, suýt tí nữa đã cắt phạm vào tay. Không cần quay lại nhìn cũng biết người ôm eo mình là Thủy Hạo.

“Hạo, em ra ngoài chờ đi để anh nấu cơm” tiếp tục xắt cà rốt, Thủy Hiên nói giọng tỉnh bơ.

“Hiên Hiên, anh quả thật là một người đảm đang nha. A, không phải, phải nói anh là một người vợ đảm đang mới đúng. Phải có phúc lắm mới cưới được anh về nha” Thủy Hạo siết chặt anh trai hơn, cằm tựa trên vai anh, bàn tay không yên phận nhéo nhéo cái eo thon gọn kia.

Thủy Hiên mặc kệ cái bàn tay hỗn đản đang khi dễ mình, chỉ đơn giản cười cười rồi cho hết cà rốt đã xắt vào một cái dĩa, tiếp tục lôi khoai tây ra xắt.

Thủy Hạo thấy ca ca không trả lời thì trề môi, tiếp tục không an phận mà lấy đầu dụi a dụi, cọ a cọ vào gáy Thủy Hiên.

“Hạo” Thủy Hiên chịu không nổi, dịu dàng lên tiếng “Em ra ngoài chờ đi”

Thủy Hạo tiếp tục trề môi, buông tay. Ca ca thế này khiến tiểu đệ thật mất hứng nha. Đệ đây là muốn nhìn thấy cái vẻ mặt ngượng ngùng của anh mà!

.

.

.

“Hạo, ăn cơm” Thủy Hiên gõ gõ cửa phòng ngủ của hai anh em, gọi.

Thủy Hạo nghe gọi, lập tức chạy ra. Thú thật là đệ đệ đói bụng từ nãy đến giờ, cứ ngửi thấy mùi hương thơm phức bay ra từ phòng bếp là đệ đệ không thể chịu nổi. Sợ chính mình chạy vào bếp ăn vụng lại khiến cho ca ca giận nên mới chui vào phòng trùm chăn kín mít chờ Thủy Hiên đến gọi.

Thủy Hạo ngồi vào bàn, cười tươi.

“Ăn thôi”

Nhìn tới một bàn toàn màu đỏ, đều là những món cay nha! Khúc Thủy Hạo cực thích điều này!

Đưa lên miệng nhai nhai được vài miếng, sực nhớ ra Thủy Hiên không ăn cay được, là dạ dày có vấn đề, liền ngước lên nhìn ca ca.

Thủy Hiên vẫn ngồi đối diện Thủy Hạo dùng cơm. Hôm nay đặc biệt làm cho Thủy Hạo vài món cay, để chính mình đem cà rốt cùng khoai tay xắt sợi ra xào lên ăn. Ăn thế này, cũng không phải không có chất. Khúc Thủy Hiên ngồi ăn, vẫn cảm thấy bữa ăn ngon lành.

“Hiên Hiên!” thấy ca ca vẫn chú tâm ăn, Thủy Hạo nhịn không được kêu lên.

“Gì thế, Hạo?” Thủy Hiên ngước lên nhìn, trong mắt có dấu chấm hỏi to đùng.

“Anh… Sao lại làm toàn món cay để ăn không được vậy?” nhăn nhó.

“À… Bữa ăn hôm nay thưởng cho em mà. Em cứ ăn thoải mái đi, anh như thế này là được rồi” Thủy Hiên trả lời, tiếp tục gắp đồ xào vào bát.

“Thưởng cái gì chứ?”

“Học sinh giỏi đại diện trường đi thi Toán Lý Hóa toàn quốc, mỗi môn đều có giải. Như thế chẳng phải đáng thưởng sao? Anh không có tiền, chỉ có thể làm cho em thế này, mong em không chê” Thủy Hiên cười hiền.

“Thưởng, thưởng cái gì chứ? Em không có cần anh thưởng em kiểu này rồi anh ăn không đủ chất đâu nha. Anh mở miệng nói một câu chúc mừng là được rồi, em đâu có cần phải như vậy”

“Vẫn đủ mà, Hạo. Với lại, chỉ một bữa cũng không chết đâu mà lo” Thủy Hiên lắc đầu, nhún vai, tiếp tục gắp thức ăn.

“Hiên Hiên, anh không lo nhưng mà em lo a. Ăn như vậy thì còn đâu là tiểu thụ của em nữa. Anh phải là một mỹ thụ, tuyệt đối không được để quá gầy, phải ăn đầy đủ dưỡng chất da mới hồng hào, mịn màng…”

Mặc cho Thủy Hạo ngồi liệt kê ‘anh phải là mỹ thụ’ như thế nào, Thủy Hiên vẫn giữ vẻ mặt cố hữu cười cười, im lặng mà ăn hết bát cơm của mình.

Thủy Hạo nói một hồi không nghe ca ca có chút động tĩnh gì liền nhìn sang, thấy Thủy Hiên chỉ cười nhưng không nói lập tức mọi hứng thú phân tích ‘ca ca là mỹ thụ’ của đệ đệ trôi tuột hết ráo. Thủy Hạo cuối cùng là im lặng ngồi ăn, cố ăn cho hết mớ đồ cay yêu thích ca ca làm cho mình. Dù là hương vị vẫn ngon như mọi lần Thủy Hiên làm, nhưng là Thủy Hạo không cảm thấy hấp dẫn như bình thường nữa.

.

.

.

Cơm tối xong, hai anh em cùng vào bàn học bài.

Phòng ngủ của hai người sát góc là cái giường đôi, Thủy Hạo giành nằm ở ngoài, Thủy Hiên chìu em vào sát tường nằm. Đối diện giường ngủ là tủ quần áo của hai người, bên trái là đồ của ca ca, bên phải là đồ của đệ đệ. Ngay giữa tủ quần áo và giường ngủ là cánh cửa dẫn ra ban công. Đối diện cửa dẫn ra ban công là cửa chính ra vào phòng. Ở giữa phòng kê hai cái bàn học cùng hai cái ghế. Bàn học được bố trí để Thủy Hiên và Thủy Hạo lúc nào cũng đối diện nhau, bởi vậy chỉ cần ngước lên là có thể nhìn thấy người kia đang chăm chú làm bài, học bài. Sát hai bên tường là hai cái kệ lớn chất đầy sách. Chỉ nhìn căn phòng thôi cũng đủ thấy, Khúc Lăng Phong và Mạc Thúy Thúy đã đầu tư rất nhiều cho sự nghiệp học tập của hai con. Vẫn vậy, dãy sát tường bên trái là sách của Thủy Hiên, dãy sát tường bên phải là sách của Thủy Hạo. Đôi lúc, cả hai vẫn mượn sách của nhau để tham khảo mà phần lớn là Thủy Hiên mượn sách Lý, Hóa của Thủy Hạo để chuẩn bị bài.

Thủy Hạo sáng mai có tiết, nhất định phải làm bài cho xong. Ngày mai là tiết mấy môn chính, chắc chắn sẽ có kiểm tra bài tập, không thể không làm.

Thủy Hiên sáng mai được nghỉ nên không gấp rút làm bài, học bài. Ca ca khi nãy nấu cơm xong cũng chưa có đi tắm, nghĩ đến đệ đệ chắc đói rồi nên vào bàn ăn luôn, bây giờ ăn xong, rửa chén nghỉ ngơi rồi ôm đồ đi tắm.

Thủy Hiên tắm xong, sảng khoái cả người, bước vào phòng ngồi đối diện Thủy Hạo, lôi tập sách chuẩn bị học bài.

Đệ đệ Thủy Hạo ngồi đối diện ngửi thấy hương thơm dìu dịu tỏa ra từ người ca ca, nhất thời cảm khái.

“Hiên Hiên thật thơm. Chồng của Hiên Hiên hẳn rất có phúc”

Thủy Hiên nghe thấy, cũng chỉ cười cười không nói. Chưa bao giờ ca ca nghe những câu này mà phản bác lại tiểu đệ, cũng chẳng bao giờ ca ca hỏi, tại sao lại là chồng mà không phải là vợ.

.

.

.

Đang học bài, tự dưng bụng Thủy Hiên quặn đau. Ai, cơn đau dạ dày lại tái phát rồi. Ca ca chịu không được buông sách ôm lấy bụng.

Thủy Hạo đang chăm chú làm bài, nghe ‘xoạch’ một tiếng cuốn sách rơi xuống đất liền ngước lên nhìn sang Thủy Hiên, rất nhanh bị dọa sợ bởi vẻ mặt đầy đau đớn của anh trai.

“Hiên Hiên, anh sao vậy?” giọng hốt hoảng.

“Dạ dày… đau… thuốc…” giọng Thủy Hiên ngắt quãng.

Thủy Hạo lúc này mới nhớ ra Thủy Hiên bị đau dạ dày, đưa tay tự cốc đầu mình rồi lục hộc tủ lấy thuốc rồi chạy xuống bếp rót ly nước ấm cho anh.

Thủy Hiên uống thuốc xong, được Thủy Hạo đỡ sang giường nằm, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

“Hiên Hiên, anh xem đó. Nấu món cay làm gì để bây giờ bị đau dạ dày chứ?” Thủy Hạo trách móc. Đệ đệ dĩ nhiên biết, để món ăn có vị hoàn hảo, ca ca phải dùng lưỡi của chính mình để nếm, mà Thủy Hạo lại thích những món cực cay “Anh nhìn anh xem, cứ giống như một tiểu mỹ thụ yếu đuối cần người ta bảo vệ vậy. Kiểu này phải sớm kiếm chồng cho anh thôi. Thật là không yên tâm mà” cảm thấy mắt mình cay cay, lại không muốn rơi nước mắt trước mặt anh, liền chuyển sang pha trò khi dễ anh. Thủy Hạo có thể vì đam mỹ ngược tâm mà làm nũng với Thủy Hiên, nhưng không thể để Thủy Hiên thấy những giọt nước mắt xót xa của mình khi thấy anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC