CHÍNH VĂN 39: TA CŨNG LO LẮNG CHO NGƯƠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của Kỳ Văn khiến Yến Dĩ Tuần vui vẻ, hắn đương nhiên biết Kỳ Văn sẽ không thấy bất tiện khi hắn ở đây trong lúc y gặp nữ tử khác. Yến Dĩ Tuần chỉ là muốn trêu chọc Kỳ Văn, mong chờ nhìn thấy phản ứng của y.

Yến Dĩ Tuần bất giác cong khóe mắt, không biết từ lúc nào Kỳ Văn đã làm cho tính cách của hắn trở nên sinh động hơn. Là tốt hay xấu đây? Yến Dĩ Tuần cũng không rõ nữa.

Nữ tử kia bước vào phòng, vừa nhìn thấy Kỳ Văn liền quỳ xuống: "Nhị điện hạ, Vương phi, dân nữ tên là Từ Sa."

Người vừa lên tiếng thì Yến Dĩ Tuần lập tức nghiêm chỉnh lại, hắn chuyển sự chú ý lên người nữ tử kia. Yến Dĩ Tuần không quen biết Từ Sa, nhưng dù Từ Sa có xinh đẹp đến đâu thì Yến Dĩ Tuần cũng sẽ không có bất kỳ tâm tư gì với nàng. Bởi vì dù có đẹp cũng không bao giờ so sánh được với Kỳ Văn.

Không biết Từ Sa và Kỳ Văn quen biết nhau thế nào.

Yến Dĩ Tuần lười biếng ngước mắt lên nhìn, dò xét Từ Sa từ trên xuống dưới. Tướng mạo của nàng mỹ lệ, đẹp nhưng không quyến rũ. Tuy trên người mặc quần áo cũ nát, mặt không son phấn, nhưng ném nàng vào giữa đám người vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy nàng.

"Đứng lên đi."- Trong mắt Kỳ Văn chứa ý cười: "Sao bây giờ cô mới tới?"

Mới? Yến Dĩ Tuần nắm lấy trọng điểm trong lời nói của y, Kỳ Văn còn chê nàng tìm tới chậm?

Ánh mắt Yến Dĩ Tuần nhìn Từ Sa càng trở nên sắc bén.

Đôi mắt đẹp của Từ Sa như trông mong, nàng khẽ cười một tiếng: "Dân nữ đã về Hoài Bắc được vài ngày rồi. Hôm nay hỏi vị quân gia phân phát lương thực mới biết Thế tử cũng đi cùng, biết Thế tử ở đây nên dân nữ đã lập tức đến xin gặp mặt."

Thấy Yến Dĩ Tuần vẫn còn mờ mịt, Kỳ Văn cười, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, Từ Sa là nhã kỹ hôm trước ta và Ngũ điện hạ cứu được."

Yến Dĩ Tuần lúc này mới phản ứng, nhớ lại hôm đó Kỳ Văn vì cứu một nhã kỹ mới bị Yến Thanh Việt bắt đi.

"Mau ngồi đi." - Kỳ Văn cười, hỏi thăm tình hình gần đây: "Cô ở Hoài Bắc những ngày gần đây thế nào? Có đủ lương thực không?"

"Đủ."- Thị vệ đưa ghế đến, Từ Sa ngồi xuống một bên: "May mà có điện hạ và Vương phi, dân nữ mới không chết đói."

"Sau khi trở về Hoài Bắc ta mới biết nơi này đang có ôn dịch. Trước đó lương thực trong nhà đã hết sạch, nhà nhà đều khóa cửa không ra ngoài, đói bụng mấy ngày trời mà không biết phải làm sao. Kết quả sáng sớm hôm nay bị tiếng đập cửa của quân gia đánh thức, quân gia cầm theo lương thực trong tay, quả thực như trời hạn ban mưa."

Nghe thấy Từ Sa nói như vậy, Yến Dĩ Tuần và Kỳ Văn nhìn nhau, ý cười hiện trong đáy mắt.

Từ Sa nói một hồi thì ngừng lại, đứng dậy đi tới chỗ hai người rồi quỳ xuống: "Điện hạ, Vương phi."

Kỳ Văn bất ngờ: "Sao cô lại quỳ xuống, mau đứng dậy đi."

Kỳ Văn thấy Từ Sa ngập ngừng, hẳn nàng có chuyện muốn nói: "Cô cần gì sao?"

"Vâng."- Từ Sa quỳ trên đất không chịu đứng dậy: "Phụ mẫu của Từ Sa mất sớm nên không còn ai để nương tựa. Mong điện hạ và Thế tử có thể thu nhận dân nữ làm tỳ nữ, ngày sau hầu hạ hai người, cũng là để báo đáp ân cứu mạng ngày hôm đó."

Cuối cùng Từ Sa dập đầu một cái: "Mong điện hạ và Vương phi thu nhận dân nữ làm tỳ nữ."

"Ta còn tưởng chuyện gì." - Kỳ Văn thở ra một hơi: "Cô đứng lên trước đã, chuyện này thì dễ nói."

Từ Sa nghe thấy vậy thì mừng rỡ vô cùng, dập đầu liên tiếp hai cái rồi mới đứng dậy: "Tạ ơn điện hạ, tạ ơn Vương phi."

Vì lịch sự nên Kỳ Văn không hỏi nhiều về thân thế của Từ Sa. Y tiếp tục hàn huyên với Từ Sa vài câu, cuối cùng nói lời tạm biệt để nàng về thu xếp quần áo trước rồi ngày mai chuyển đến.

Ngày hôm nay thu được nhiều tin vui nên sự ngột ngạt của những ngày vừa qua như được quét sạch, tâm tình của hai người đều rất tốt. Gương mặt mệt mỏi của Kỳ Văn được thả lỏng, y xoa xoa huyệt Thái Dương: "Sao Trì tướng quân giờ này vẫn chưa về?"

"Bình thường vào giờ này phải trở về rồi."- Yến Dĩ Tuần ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có lẽ hôm nay đi chậm."

Lúc này bên ngoài trăng đã treo trên ngọn cây, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Ngày thường khi trời chạng vạng tối mọi người đều sẽ trở về, hôm nay dù có đi chậm thì cũng nên về tới rồi chứ? Mặc dù tình hình bây giờ đã cải thiện nhưng chuyện ăn thịt người vẫn giống như mây mù bao phủ trong tâm trí Kỳ Văn mãi không tiêu tan.

Kỳ Văn không tránh khỏi cảm thấy lo lắng, trong lòng suy nghĩ Trì tướng quân võ nghệ cao cường, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thế nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng động Kỳ Văn đều bất giác nhìn ra cửa mấy lần.

Hai người ngồi trong thư phòng đợi mãi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trì Linh đâu.

Đến khi canh ba. *

*Từ 23h đến 1h sáng

Không phải là Trì Linh mà là thị vệ vội vàng chạy đến báo tin: "Điện hạ, ngoài cửa có người Hoài Bắc muốn gặp ngài, nói có chuyện quan trọng."

"Lại có người?"

Hôm nay quả thật có hơi nhiều khách.

Yến Dĩ Tuần khoát tay: "Cho vào đi."

Thị vệ lộ vẻ mặt khó xử, vội vàng quỳ xuống nói: "Người kia nói, muốn ngài ra ngoài gặp mặt."

"Ra ngoài gặp?"- Kỳ Văn khó mà ngồi yên, y kinh ngạc sao người này lại có dũng khí để yêu cầu như thế: "Người đó không tiện đi vào sao?"

"Người đó nói..." - Thị vệ ngập ngừng không dám nói, nhưng rồi cũng thu hết can đảm: "Nói là biết Trì tướng quân ở đâu, muốn điện hạ và Vương phi tự mình đến đón người."

"Đón người?!" - Kỳ Văn đập bàn đứng dậy: "Hắn làm gì Trì tướng quân?!"

Yến Dĩ Tuần thoáng chốc giận tái mặt, cầm lấy áo choàng vắt ở trên ghế: "Ra ngoài xem thử."

Kỳ Văn lập tức đuổi theo.

Cứ tưởng ngoài cửa sẽ là một gã đàn ông cao to lực lưỡng, kết quả lại là một bà lão gầy trơ xương đang đứng bên ngoài. Bà lão cầm quải trượng, trên mặt bịt vải bố, mỗi một bước đi đều phải chống quải trượng xuống đất làm phát ra âm thanh cộc cộc. Lưng bà lão gù hẳn xuống, chỉ có thể khom người mà gian nan bước lại gần.

Người cao tuổi di chuyển bất tiện, chuyện hành lễ đương nhiên được miễn.

Kỳ Văn cảm thấy thương bà, muốn bước tới giúp đỡ, nhưng ôn dịch vẫn còn nên cần phải giữ khoảng cách nhất định với bà lão: "Bà ơi, bà biết Trì tướng quân ở đâu sao?"

Bà lão trước mặt có tướng mạo khiến người ta không rét mà run, người gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, tựa như những thuật sĩ trong dân gian. Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần có chút đề cao cảnh giác, đồng thời đánh giá bà lão này.

Tuy nhiên, giọng nói của bà lão khá nhân hậu, chậm rãi giải thích mọi chuyện: "Lúc chạng vạng tối lão thân có thấy một vị cô nương nằm trước cửa, bước tới xem thử mới biết là vị nữ tướng quân được phái tới chấn chỉnh tai họa lần này. Mấy ngày trước còn nhìn thấy nàng đứng bên cạnh Tri phủ."

"Bây giờ ở bên ngoài rất loạn, lão thân lo nàng gặp chuyện không hay nên tự mình đưa nàng về nhà trước. Sau khi sắp xếp xong xuôi mới vội vàng đến tìm điện hạ, để điện hạ đến đón người."

Nói xong, bà lão quay lưng lại, chống quải trượng khập khễnh đi về hướng nam, vừa đi vừa nói: "Điện hạ, mời đi cùng lão thân."

Có lẽ là chờ hai người đi theo, hoặc là do chân không vững nên bà lão đi không nhanh lắm, không xa cũng không gần mà đi ở phía trước

"Đi sao?" - Kỳ Văn thấp giọng hỏi.

Yến Dĩ Tuần hơi suy nghĩ: "Đi."

Lời nói của bà lão có thể tin được, hơn nữa chân của bà không tiện đi lại, tay cũng trói gà không chặt. Nếu thật sự có ác ý, bất cứ ai ở đây cũng có thể quật ngã bà.

Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Trì Linh.

Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần suy nghĩ một chút, mang theo vài thị vệ bên người rồi đuổi theo bước chân của bà lão. Bà lão đi ra mặt đường, phố tối im lìm, từng nhà từng nhà đều đóng chặt cửa sổ, một khe hở nhỏ thôi cũng trở nên khó tìm.

Lá cây đung đưa xào xạc làm tăng thêm cảm giác quỷ dị.

Kỳ Văn vô thức đứng sát gần Yến Dĩ Tuần, nắm nhẹ lấy cánh tay hắn.

Yến Dĩ Tuần thấy vậy thì khóe miệng hơi cười, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Thế tử sợ tối à?"

Kỳ Văn giả vờ bình tĩnh, cố ý tìm một lý do: "Không sợ, tại tối nay hơi lạnh, đứng cạnh ngươi thì thấy ấm thôi."

Yến Dĩ Tuần nhướng mày, dùng một tay tháo dây buộc trên cổ: "Vậy để ta choàng áo cho ngươi."

"Đừng đừng đừng." - Kỳ Văn vội vàng giơ tay ngăn lại, đè xuống cánh tay của Yến Dĩ Tuần, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi choàng áo cho ta khác nào nói ta sợ lạnh đâu."

Yến Dĩ Tuần tập võ nhiều năm, thính giác nhạy bén khác thường nên hắn đương nhiên nghe không xót một chữ. Đôi mắt hắn mỉm cười, giả vờ như không biết: "Ngươi đang lẩm bẩm gì đó?"

"Không có gì."- Kỳ Văn ngay lập tức trả lời: "Ta chỉ đang nghĩ, nếu điện hạ không cẩn thận bị bệnh thì sẽ không tốt."

"Bị bệnh thì sao?"

Kỳ Văn nghiêm túc nói: "Điện hạ mà bị bệnh, Kỳ Văn sẽ rất đau lòng."

Điện hạ mà bị bệnh, Kỳ Văn sẽ rất đau lòng...? Nghe thấy những lời này Yến Dĩ Tuần mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra.

Hắn kéo người bên cạnh lại gần, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay của Kỳ Văn. Kỳ Văn từ trước đến nay có tính hàn nên tay hơi lạnh, Yến Dĩ Tuần nắm chặt lấy tay y, vuốt ve từng chút một: "Ta cũng lo lắng cho ngươi."

Kỳ Văn giật mình: "Điện hạ, ngươi học đâu ra mấy lời đường mật đó vậy ..."

Trước sau đều có người, Kỳ Văn hạ giọng xuống: "Đừng có mà trêu ta."

Yến Dĩ Tuần cũng hạ giọng theo, ghé bên tai Kỳ Văn thì thầm: "Thế tử được nói, sao ta lại không được nói?"

Cuối cùng giọng nói của Kỳ Văn hắt lên: "Hả?"

Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, Kỳ Văn cảm thấy toàn bộ lông tóc trên người đều muốn dựng lên hết! Từ khi nào Yến Dĩ Tuần lại trở nên như vậy?!

Kỳ Văn không thể tin nổi trợn tròn mắt, Yến Dĩ Tuần cong khóe môi, lấy tay che mắt Kỳ Văn lại.

Lông mi thon dài chọc vào lòng bàn tay nên hơi ngứa, Yến Dĩ Tuần ghé bên tai Kỳ Văn thì thầm: "Tiểu thế tử đi nhanh nào, chúng ta sắp tụt lại phía sau rồi."

Xung quanh là màn đêm đen tĩnh mịch, khoảng cách giữa hai người rất gần, mọi giác quan xúc giác đều trở nên nhạy bén vô hạn. Kỳ Văn chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên, hô hấp của người đối diện dường như cũng nóng hơn bình thường.

Khi âm thanh từ giọng nói của Yến Dĩ Tuần vừa dứt thì tầm mắt của Kỳ Văn cũng khôi phục trở lại. Kỳ Văn mím môi, nuốt những lời chưa nói xuống miệng, đàng hoàng đi bên cạnh Yến Dĩ Tuần.

Cả nhóm người đi theo bà lão vòng qua từng khúc rẽ, tiến vào chỗ sâu nhất của con hẻm. Nửa đoạn trước của con hẻm còn có ánh nến, nhưng khi đi đến cuối chỉ còn lại bóng tối làm bạn.

Bà lão dừng lại trước một căn nhà nhỏ, cúi đầu loay hoay vặn khóa cửa. Sau đó kẽo kẹt một tiếng, khóa cửa đã được mở ra. Trong phòng không thắp nến, chỉ có thể nương theo ánh trăng yếu ớt để nhìn thấy đồ đạc trong phòng. Căn phòng không lớn, thậm chí còn phải để một căn bếp ngay bên cạnh.

Mà Trì Linh thì đang yên tĩnh nằm trên chiếc giường bên phải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net