Quyển 1- Sự bắt đầu của kẻ vô cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mở đầu - Hệ thống

Du Tranh là một kẻ ngốc cố chấp, cậu thích ngồi thẫn thờ trên bãi cỏ trong công viên vào mỗi buổi trưa, dù cho ai khuyên ngăn cậu có thể bị cảm nắng nhưng cậu vẫn không nghe.

Cậu hay đi lanh quanh vào buổi tối mịch mù dù gia đình đã la mắng rất nhiều về việc cậu có thể gặp nguy hiểm, cậu vẫn đi.

Rất nhiều người quan tâm đến cậu, rất nhiều người vì cậu mà lo lắng nhưng Du Tranh không mảy may để ý, bởi vì cậu...không cảm nhận được.

Cứ thế dần dần chỉ còn lại một mình Du Tranh. Cậu cứ cô đơn mà làm những việc theo ý mình.

Cậu cần tìm một thứ, cậu không biết nó là gì nhưng cậu phải tìm ra nó.

Cậu...cần nó.

--Tiêu---tiêu...

"Xin chào! Tôi là hệ thống Cầu vồng, xin hỏi bạn có phải là Du Tranh không?"

Du Tranh ngẩng đầu, xung quanh cậu là một mảnh rộng lớn chứa đầy các dải màu sắc sặc sỡ lóe sáng. Mà cậu thì đang lơ lửng giữa không trung.

Du Tranh khẽ giơ tay, bàn tay cậu trắng bóc tựa như có ai đó nhúng cậu vào trong sơn trắng vậy. Ngay cả đường vân tay hay mạch máu đều biến mất không còn.

Lúc này giọng nói ban nãy lại lặp lên một lần nữa "Xin chào, tôi là hệ thống Cầu vồng. Xin hỏi bạn có phải là Du Tranh không?"

"Là tôi."

"Hân hạnh được gặp bạn, Du Tranh! Bạn đã kêu gọi tôi, để đáp lại lời kêu gọi của bạn tôi sẽ đưa bạn đến [Họa Tranh], bạn đã sẵn sàng chưa?"

"Họa tranh? Là cái gì?" Du Tranh chầm chậm đáp, bỗng một luồng ý lực kéo cậu về phía trước rồi dừng lại ở một quả cầu kỳ lạ.

Đó là một cầu rất xinh đẹp, vô cùng hoa lệ và rực rỡ thế, những dãy màu xung quanh không gian không ngờ chính là từ nó mà xuất hiện.

Cứ như một chiếc máy in, nó in ra các dải màu liên tục, tuy nhiên những màu ấy lại không đồng nhất. Trong các dải màu tựa như có một ý thức nào đó cô động khiến Du Tranh cảm nhận được những cảm xúc xa lạ mà đó giờ cậu chưa từng cảm nhận được.

"[Họa Tranh] là nơi bạn sẽ tìm thấy được chính mình. Màu của bạn, bạn cần phải tìm ra màu của mình, [Họa Tranh] sẽ không giữ những kẻ vô sắc!"

"Tìm ra màu của bản thân?" Du Tranh có chút mờ mịt nhìn quả cầu rồi lại thất thần như nghĩ tới gì đó.

"Phải! Bạn đã sẵn sàng chưa?"

Đang chìm vào suy nghĩ Du Tranh nhất thời thì bị giọng nói đánh thức. Cậu nhìn quả cầu, khẽ nhắm mắt.

"Tôi sẵn sàng."

"Đã khởi động xong! Chúc bạn may mắn, xin hãy cố gắng tìm ra bản thân! Hệ thống Cầu vồng xin tạm biệt bạn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net