Tâm nhãn - 37+38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Kiều Uyển Lâm hỏi: "Anh còn muốn nói gì nữa không?"

Lương Thừa túm Kiều Uyển Lâm xuống xe, cả con búp bê kia nữa, dưới chân đầy bùn đất, anh giữ yên cơ thể nghiêng ngả lảo đảo của Kiều Uyển Lâm, đứng giữa màn đêm thăm thẳm.

Kiều Uyển Lâm nhìn lên cổng lớn, Lương Thừa giữ chặt hai vai cậu, ép cậu nhìn thẳng vào trại giam gần ngay trước mắt mà cũng rất xa vời với cậu.

Cậu vừa nghe thấy cái gì, giết người ư?

Kiều Uyển Lâm đờ đẫn lắc đầu, giọng nói lí nhí: "Anh đừng, anh đừng gạt em như thế."

Lương Thừa dán sát sau lưng cậu, nói hết sức rành mạch: "Tôi không lừa cậu, tôi là tội phạm đã từng giết người, đã từng ngồi tù."

Anh buông một tay ra đưa tới trước mặt Kiều Uyển Lâm để minh họa, cúi đầu xuống nói: "Dùng một cây dao phẫu thuật, mỏng như thế này, nhỏ như thế này, vô cùng sắc nhọn, mũi dao hạ xuống đâm thẳng vào lồng ngực."

Kiều Uyển Lâm bị dọa lùi ra sau, rơi vào lồng ngực mát lạnh của Lương Thừa, mỗi một lần đều là cậu lấy dũng khí dang tay ra ôm, còn lần này đổi thành Lương Thừa ôm lấy cậu.

Cậu thẫn thờ nói: "Em không tin."

Hơi thở nóng ấm của Lương Thừa cuốn theo làn mưa lất phất, là thứ thuốc phiện khiến người ta điên cuồng, cũng là thuốc mê khiến người ta mù mờ, mỗi một câu của anh đều đang giày vò thần kinh Kiều Uyển Lâm ——

"Cậu quả thật rất thông minh, có biết không, từ đầu cậu đã đoán đúng rồi. Ứng Tiểu Quỳnh có tiền án, tôi cũng có, tôi quen anh ta ở trong trại giam số Hai này."

"Cảnh sát tìm tới nhà tên Trình Lập Nghiệp, sau khi tôi giết người, chính ông ta là người bắt tôi."

"Ngồi tù hai năm, tại sao tôi bỏ học, tại sao cậu đến trung học số Bảy chưa bao giờ tìm được tôi, bây giờ đã hiểu ra chưa?"

Lương Thừa nhìn chăm chú vào nhà giam kia, sửa chữa máy móc cũng là anh học ở trong đó, kiểm vàng cũng thế. Lần nào Hạ Tiệp tới thăm anh cũng khóc lóc, Đoàn Tư Tồn cũng tới thăm anh, đưa cho anh những giáo trình kia để đọc giết thời gian.

Sau đó anh thấy phiền nên từ chối tất cả những lần thăm nuôi, sau khi ra tù cũng cắt đứt liên hệ với mọi người.

Khi anh phát hiện ra bài đăng trên diễn đàn trường số Bảy của Kiều Uyển Lâm, anh toát hết mồ hôi lạnh. Ở Đức Tâm, mỗi khi nghe thấy một tiếng "trợ giảng Lương", anh đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Anh không có bao nhiêu bí mật cả, một cái cắn nuốt toàn bộ tôn nghiêm là đã đủ lắm rồi.

Nhưng mà Kiều Uyển Lâm đúng là khắc tinh của anh, đến gần anh đòi báo đáp anh, bây giờ còn thích anh nữa. Thật là khôi hài, trong thời khắc cậu mòn mỏi đi tìm ân nhân cứu mạng, thì ân nhân cứu mạng đang bị còng tay ngồi trong tòa án chờ phán quyết, sau đó là mấy trăm ngày đêm bị giam cầm trong tường cao cổng sắt.

Vết dầu mỡ trên mặt bàn có thể lau sạch, nhưng con người thì sao?

Vết nhơ khắc sâu trên người, có phải cả đời này cũng không thể lau sạch được hay không?!

Kiều Uyển Lâm run rẩy: "Chuyện này quá hoang đường."

Lương Thừa ghé sát sau gáy cậu, giọng nói trầm khàn phả lên từng chân tơ kẽ tóc của cậu: "Đúng, thích một tên tội phạm giết người quả thật quá hoang đường."

Kiều Uyển Lâm giãy dụa: "Anh không phải là tội phạm giết người!"

Bỗng nhiên, cậu bị Lương Thừa buông ra, con búp bê rơi vào vũng nước, mưa gió tạt vào hốc mắt, trong tầm mắt cậu, Lương Thừa trở nên mơ hồ.

"Kiều Uyển Lâm." Lương Thừa gọi cậu.

Cậu ôm đầu chống đối: "Em không muốn nghe..."

Nhưng âm sắc của Lương Thừa vẫn rất dõng dạc: "Thứ cậu nhặt về không phải là một con búp bê không ai thương, mà là một thứ rác thải giống như tôi vậy."

Trong buồng xe đầy mùi bùn đất ẩm ướt, Kiều Uyển Lâm ngồi thừ ra trên ghế phụ lái. Lương Thừa cài dây an toàn cho cậu, trước khi khởi động xe, anh móc ra một tờ chứng nhận vứt lên bục điều khiển.

Kiều Uyển Lâm nhận ra, là thứ ở trong ngăn kéo bàn học mà cậu chưa kịp xem đã bị Lương Thừa ra lệnh "Bỏ xuống". Cậu cầm lên, bên trong kẹp một tờ chứng minh đã ngồi tù, cậu giống như không còn nhận được mặt chữ nữa, tên họ là gì cũng không thể nhìn ra.

Nhưng tấm ảnh thẻ dán trên đó lại rất chói mắt, tóc ngắn, ưu sầu, bối cảnh là màu xanh lam đậm.

Mưa lại ùn ùn kéo đến, đã qua nửa đêm rồi, khắp nơi đều đã tắt đèn, Lương Thừa chọn một nhà nghỉ vẫn còn sáng đèn, dừng xe lại trọ.

Từ khi xuống xe đến khi vào cửa chỉ vỏn vẹn mấy mét nhưng hai người đều ướt sũng, chủ nhà nghỉ đang ngủ gà ngủ gục trên quầy, nghe tiếng sực tỉnh, lẩm bẩm đòi chứng minh thư.

Lương Thừa móc ra cái của mình, rút ra bốn năm tờ khăn giấy trên quầy nhét cho Kiều Uyển Lâm, nói: "Lau đi."

Kiều Uyển Lâm không nhúc nhích, khuôn mặt tái nhợt liên tục chảy nước, Lương Thừa rút khăn giấy lại, tay giơ lên giữa không trung nhưng đợi mãi cũng không chạm vào cậu.

Chủ nhà nghỉ nói: "Thời tiết xấu nên các tài xế xe tải đều mắc kẹt ở đây, chỉ còn lại một phòng nhỏ thôi. Trong phòng ngoại trừ nước khoáng thì còn lại đều tính phí, cọc một trăm."

Lương Thừa thanh toán xong dẫn Kiều Uyển Lâm lên lầu, căn phòng nằm ở góc tối trên lầu hai, vừa ẩm thấp vừa sơ sài, hai cái giường đơn kê rất gần, chăn của chiếc giường kế cửa sổ cũng nổi mốc rồi.

Kiều Uyển Lâm lờ đờ đóng cọc ở góc giường, cơn hoảng hồn qua đi thì mất hết giác quan, chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, nên cứ run cầm cập.

Lương Thừa đi tới kéo rèm cửa, nói: "Cởi quần áo ướt ra, lên giường đắp chăn đi."

Kiều Uyển Lâm nghe xong, ngã xuống giường, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, hình ảnh trại giam kia lại xuất hiện, âm thầm cấu xé võng mạc cậu.

"Anh ơi." Cậu tự hành hạ mình mà gọi tên kẻ đầu sỏ kia, "Lương Thừa."

Cổ họng giống như bị gai đâm, Lương Thừa không đáp, đi tới kéo Kiều Uyển Lâm dậy, cởi quần áo cậu ra nhét cậu vào trong chăn.

Anh vào phòng tắm thấm ướt khăn nóng, lau mặt, lau tóc cho Kiều Uyển Lâm, vói tay vào chăn lau chùi cơ thể trắng mịn lạnh băng kia, thậm chí còn lau cả những ngón chân đang co quắp.

Kiều Uyển Lâm nằm nghiêng trên gối, phờ phạc xụi lơ, tựa như một con rối bị vứt bỏ trong vũng bùn.

Mưa gió rả rích ngoài cửa sổ, tiếng ngáy ngủ buồn cười của phòng bên cạnh, những chiếc xe chở hàng bôn ba trong đêm giữa đường quốc lộ, trong căn phòng không tính là tĩnh mịch, chỉ có hai người họ là im lặng như tờ.

Kiều Uyển Lâm lạnh toát, dần dần gập người co quắp lại, Lương Thừa đứng dậy, cậu liền sống lại, vươn tay ra túm lấy nhưng chỉ bắt được không khí.

Trên bàn bày mấy món ăn, Lương Thừa mở ra một hộp mì gói, không bỏ gói sốt, nấu thanh đạm đút cho Kiều Uyển Lâm húp mấy ngụm nước mì nóng. Gương mặt kia đã có chút huyết sắc rồi, nhưng vẫn toát lên vẻ yếu ớt.

Lương Thừa không ăn miếng nào, vẫn cứ mặc quần áo ướt, cũng không có ý định nằm lên chiếc giường ẩm mốc kia. Anh lau vệt nước trên môi Kiều Uyển Lâm, nói: "Ở tạm một đêm, ngủ đi."

Lương Thừa tắt đèn đầu giường, lẳng lặng ngồi bên giường, không đi đâu hết.

Dường như ngờ được Kiều Uyển Lâm đang mở trừng mắt, Lương Thừa vươn tay ra, che lên mặt Kiều Uyển Lâm, em ấy đang sợ mình, chứ không làm sao lông mi lại run rẩy đến mức lòng bàn tay mình ngứa ngáy như vậy chứ.

Là bàn tay đó sao, bàn tay cầm dao phẫu thuật để giết người, Kiều Uyển Lâm đau lòng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cậu chỉ có hình ảnh bàn tay ấy ấn lên lồng ngực cậu.

Kiều Uyển Lâm quấn chăn bò dậy, từ phía sau bổ nhào đến Lương Thừa đang khom người, cậu ôm khư khư lấy anh, dán lên bộ quần áo ướt đẫm nước mưa, vùi đầu vào lưng anh.

Lương Thừa không đẩy cậu ra, cũng không nói lời nào.

Cậu ôm lấy hai cánh tay anh, dùng nắm tay đè vào vị trí tim của anh như đang nắm lấy cái gì đó theo một cách lừa mình dối người, có lẽ cậu đang khóc: "Anh từng cứu mạng em, anh không phải người xấu."

Lương Thừa mò một hộp thuốc lá trên giường, mở ra ngậm một điếu, đốm lửa trong bật lửa ngắn ngủi tới mức không kịp chiếu sáng vệt nước mắt ở khóe mắt. Ánh lửa màu đỏ cam lập lờ trong bóng tối, anh khàn giọng nói: "Nằm ngoan đi, coi chừng cảm lạnh."

Kiều Uyển Lâm hỏi: "Anh còn muốn nói gì nữa không?"

"Đừng nhặt đồ lung tung, sức miễn dịch vốn đã kém rồi. Ăn cơm nhiều, đồ ăn vặt thỉnh thoảng hẵng nếm một chút thôi. Đừng học bài quá khuya, làm trưởng ban mệt quá thì từ chức, không quan trọng đâu."

Đây là sự dịu dàng sau khi thẳng thắn toàn bộ, cũng là sự thương hại sau khi đập vỡ mọi ảo tưởng, nỗi sợ của Kiều Uyển Lâm dâng trào như thủy triều, cậu đã có dự cảm.

"Lương Thừa." Cậu nghẹn ngào nói, "Anh phải đi rồi, đúng không?"

Chương 38: Kiều Uyển Lâm hỏi thế, rồi cúi người hôn lên môi Lương Thừa

Kiều Uyển Lâm nằm sấp trên lưng Lương Thừa cả một đêm, tuy cứng đờ nhưng ấm áp, dù cho sáng sớm nhiệt độ xuống thấp nhất nhưng vẫn không thấy lạnh.

Cuối cùng mưa cũng tạnh, bầu trời xanh thẳm, những chiếc ô tô nghỉ chân đã lần lượt lên đường, Lương Thừa hé xuống một khe cửa sổ, để gió thổi bay mùi thuốc lá trên người.

Điện thoại của hai người liên tục vang lên, tối qua Vương Nhuế Chi đã gọi mấy chục cuộc, bây giờ nếu không liên hệ được nữa thì sẽ báo cảnh sát mất. Kiều Uyển Lâm nghe máy, nói dối mình sang nhà bạn chơi game, an ủi cho bà yên tâm.

Ứng Tiểu Quỳnh lại gọi tới, hỏi Lương Thừa lái Kim Bôi đi đâu rồi, chiếc mô tô cũ tang thương dầm mưa ở quán cả đêm, hắn định mang đi bảo dưỡng.

"Không cần đâu." Lương Thừa vẫn qua quýt như ngày thường, nói, "Anh đem nó đi bán phế liệu luôn đi."

Trong điện thoại dừng lại chốc lát, Ứng Tiểu Quỳnh hỏi anh có ý gì. Lương Thừa dùng một tay lái xe, tay còn lại vuốt mạnh sống mũi, nhưng giọng điệu lại nhẹ bẫng như không: "Sau này không chạy nữa."

Không đợi Ứng Tiểu Quỳnh truy hỏi thì Lương Thừa đã cúp máy. Không khí trong buồng xe rất nặng nề, anh mở đài lên, toàn là những bài hát cũ rích, tắt đi cho rồi.

Bỗng nhiên Kiều Uyển Lâm nói: "Em muốn nghe."

Thái dương cậu dán trên cửa sổ xe, những tròng trành nho nhỏ làm cậu va đập, thỉnh thoảng cậu ngâm nga theo, nhịp phách rất tùy hứng. Một câu "Ban đầu là anh vô tình và em bồng bột không hiểu chuyện", dần dần, lại một câu "Đời dễ chia ly nhưng lại khó tụ hợp", thật ra cậu cũng không nhớ đây là "Cuồn cuộn hồng trần" hay là "Hồng trần cuồn cuộn".

Cứ như thế mà về đến phố Trường Lâm, Lương Thừa thả Kiều Uyển Lâm ở đầu ngõ rồi đi tìm Ứng Tiểu Quỳnh trả xe. Hoa cỏ trên ban công đã héo hết một nửa, hoa chó trắng đáng thương đến nỗi chỉ còn lại vài cái lá vụn, Kiều Uyển Lâm tắm rửa, uống thuốc, nằm trên giường nhìn tờ đề Sinh học ngẩn người.

Đường Cát Tường tiêu điều như gặp ma, mưa lớn tối qua khiến mọi hoạt động ở chợ đêm buộc phải dừng lại, những người bán hàng rong mới bày sạp không bao lâu đã luống cuống dọn vào.

Chung cư của Ứng Tiểu Quỳnh cách đó không xa, Lương Thừa lên lầu trả chìa khóa xe, không đi vào, cũng không nói gì khác. xe mô tô đỗ trước cửa chung cư, anh gọi bừa một người thu mua ve chai, ra một cái giá như là cho không.

Thời tiết mãi không chịu trong xanh, mặt trời núp trong góc, tỏ ra cao quý. Lương Thừa phóng tầm mắt không mục tiêu, đi hết ba con phố mua một gói thuốc lá, Trịnh Yến Đông nói rất đúng, nicotine không chỉ có thể hòa tan những mùi hương khác, hóa ra còn có thể đè nén vô vàn cảm xúc.

Bất tri bất giác đi đến viện bảo trợ bà mẹ và trẻ em, Lương Thừa tiến vào tòa nhà, nhìn theo bảng chỉ dẫn lên tầng khoa sản, trên hành lang có rất nhiều bà mẹ đang mang thai, nên một chàng trai hai mươi tuổi xuất hiện ở đây rất gây chú ý.

"Cô Hạ!" Một thực tập sinh chạy vào một phòng khám bệnh.

Lương Thừa đứng ở bên cửa, liếc mắt một cái rồi đi.

Sau khi xảy ra chuyện, Hạ Tiệp tĩnh dưỡng hơn nửa năm, sau đó thuyên chuyển từ bệnh viện cũ sang viện bảo trợ. Vết thương rồi có lành lại không, Lương Thừa không thể nào biết, đi ngang qua hòm thư ý kiến trên tường, anh dừng lại, xé một tờ viết xong nhét vào.

Không đề tên, chỉ viết: Bác sĩ Hạ, bắt đầu một cuộc sống mới đi.

Rời khỏi viện bảo trợ, Lương Thừa lên xe buýt, không để tâm đến đường nào, trạm thứ mấy, lắc lư trên xe đến một con đường quen thuộc rồi xuống. Anh bật cười, thảo nào lại quen, hóa ra là đường Ninh Duyên.

Ba năm trước gặp Kiều Uyển Lâm, cụ thể ở gốc cây nào anh không nhớ rõ, chỉ nhớ cũng là ngày hè, hình như hoa rất thơm.

Thật ra đến trung học số Bảy không cần đi đường này, anh chỉ tình cờ đi đường vòng, vì muốn đi ngang cái bệnh viện ở cuối đường. Bệnh viện tư nhân Nhược Đàm, anh rất thích dòng nguyên tắc khắc bên ngoài bệnh viện —— Lòng nhân ái trong vắt sâu thẳm như hồ nước xanh.

Gần bệnh viện thường có người bán hoa, bán quà tặng, một mặt tủ kính bày đủ các loại đồ chơi, Lương Thừa chợt dừng chân.

Bình sinh đây là lần đầu tiên anh vào một nơi như thế này, đút tay vào túi, dùng vẻ lạnh lùng che giấu sự mù mờ. Nhân viên bán hàng giới thiệu những món bán đắt hàng nhất, anh không vừa lòng, kiểu Disney kinh điển, anh chê trẻ con, đồ chơi từ phim ảnh, anh nói chẳng ra cái gì.

Kén cá chọn canh hồi lâu, anh hỏi: "Có cái loại gì mà... búp bê không."

Về đến ngõ Vãn Bình, trời cuối cùng cũng trong xanh.

Lương Thừa tắm rửa thay quần áo, bàn học đã đóng ngăn kéo, sau này cũng không cần khóa nữa.

Có người gõ cửa, Kiều Uyển Lâm cầm bài tập đi vào.

Hai người đều sạch sẽ cả rồi, bỏ hết tất cả nhếch nhác chật vật tối qua dưới đáy lòng. Lương Thừa giảng bài cho Kiều Uyển Lâm, chắc đây là lần cuối cùng rồi nên tốc độ nói của anh rất chậm.

Sau khi giảng xong, Lương Thừa cầm một tập hồ sơ, theo thứ tự là thời khóa biểu trực ban, những báo cáo thí nghiệm đã phê chữa xong, đánh giá học sinh... cuối cùng là hai tờ giấy trống trơn, viết đơn từ chức.

Kiều Uyển Lâm nói: "Anh thật sự phải đi rồi sao."

"Ừm." Lương Thừa trả lời, "Xử lý xong những cái này, tôi sẽ trả phòng."

Kiều Uyển Lâm khản tiếng nói: "Không thể ở lại thêm mấy ngày nữa sao?"

Lương Thừa thầm nhủ, có khi chó con còn thông minh hơn Kiều Uyển Lâm. Đã biết anh là loại người gì rồi, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cậu ghê tởm, thậm chí là khinh bỉ, ai ngờ Kiều Uyển Lâm vẫn khăng khăng muốn giữ anh lại.

"Sớm muộn gì cũng phải đi." Anh nói.

Sớm biết như thế thì ban đầu ở sân ga đáng lẽ phải đi rồi.

Bốn ngày sau, Lương Thừa xử lý xong mọi chuyện, đi một chuyến đến Đức Tâm rồi về, tiệm sườn xám không mở cửa, anh vòng đến cửa ngách, Kiều Uyển Lâm đang đeo tai nghe ngồi dưới mái hiên.

Vương Nhuế Chi đi thử mẫu cho Lâm Thành Bích, nên chỉ còn lại hai người họ, Kiều Uyển Lâm nói: "Anh ơi, em mời anh ăn một bữa nhé."

"Bữa cơm chia tay à." Lương Thừa đứng trên bậc thềm, "Có người khao, cậu đem cái miệng tới là được."

Tối nay quán nhậu không kinh doanh, chỉ bày một bàn, vừa long trọng vừa bắt mắt, Ứng Tiểu Quỳnh muốn làm tiệc chia tay cho Lương Thừa.

Ứng Tiểu Ngọc cũng có mặt, thướt tha đứng bên đường gọi điện thoại cho lão Tứ, vừa bấm số thì lão Tứ đã chạy xe đạp lúc lắc xuất hiện, thồ theo một thùng hải sản lớn.

"Lề mề quá đi!" Ứng Tiểu Ngọc chống tay lên eo, "Cậu còn không tới chắc là tụi chị xào một mâm CO2 luôn quá!"

Lão Tứ dỡ hàng xuống: "Ây dà chị Ngọc à, tại em phải chọn lựa kỹ lưỡng chứ sao, sao có thể chọn hàng rởm được!"

Ứng Tiểu Quỳnh mặc tạp dề đích thân xuống bếp, mắng: "Tao thấy mày mới giống hàng rởm đấy! Lề mà lề mề, có tiền thì bày đặt mua Luôn Vui Tươi, xài hết tiền thì đạp xe đạp quèn!"

Lão Tứ nói: "Lái xe sao mà uống rượu được!"

Màn cãi vã này vẫn giống như mỗi một tối náo nhiệt bình thường, Kiều Uyển Lâm xuống xe đi sau lưng Lương Thừa, hít sâu một hơi, trước khi xuất hiện trước mặt mọi người thì phải cố gắng ra vẻ thoải mái giống như họ. Đáng tiếc Ứng Tiểu Quỳnh cứ thích trêu cậu, quát gì mà cả con phố đều nghe thấy: "Bạn nhỏ Tiểu Kiều, Lương Thừa sắp đi rồi, nhóc có nỡ không?"

Kiều Uyển Lâm không đáp: "Để em giúp bày bát đũa."

Ứng Tiểu Quỳnh lắc đầu "chậc chậc", hất tung chảo, một ngọn lửa bùng lên. Lương Thừa đút tay vào túi đi tới, cầm một củ tỏi lên bắt đầu bóc vỏ, thấp giọng nói: "Anh Ứng, đừng đùa như vậy nữa."

Ứng Tiểu Quỳnh ra sức gõ xẻng vào chảo hai cái, thừa nhận: "Đúng là vậy đấy, anh đùa năm lần bảy lượt là cố ý đấy, muốn để nhóc con kia giữ mày lại, muốn mày tha thứ cho bản thân mình, hồi ở trong đó ngày nào mày cũng... Nhóc ấy chính là nút thắt trong lòng mày!"

Lương Thừa để tỏi bóc xong lên thớt, nói: "Em đã tha thứ cho bản thân rồi!"

Ứng Tiểu Quỳnh không thèm xào đồ ăn nữa, trừng mắt nhìn anh để phân biệt thật hay giả, lúc này một chiếc Lexus chạy tới, Trịnh Yến Đông xách theo sáu ly Starbucks xuống xe.

Lão Tứ hỏi: "Giao hàng à?"

"Ấy trời." Trịnh Yến Đông tự giới thiệu về mình, "Em là bạn học cấp ba của Lương Thừa, làm tiệc phải không, em mua chút đồ uống cho mọi người đây."

Ứng Tiểu Quỳnh lầm bầm: "Ai lại đi uống cà phê chứ."

Trịnh Yến Đông lại nghe thấy, vừa định xả lại thì bị cái áo sơ mi xanh lục và dây chuyền vàng chóe của Ứng Tiểu Quỳnh làm cho lóa mắt.

Ở đây đều là bạn bè thân quen, Kiều Uyển Lâm biết Lương Thừa thật sự sắp đi rồi, cậu không thể nào cười đùa nổi, chỉ biết ngồi thu lu một góc không làm mọi người mất hứng.

Điện thoại vang lên, Lương Thừa gửi cho cậu một email, là một bộ đề cương Sinh học đã được chọn lọc kỹ lưỡng, bao gồm tất cả các điểm kiến thức và dạng đề. Lương Thừa đi tới, nói: "Tôi đã làm nó mấy ngày nay, suýt nữa là quên gửi cho cậu."

"Xem như là quà chia tay sao?" Kiều Uyển Lâm hỏi.

Lương Thừa trả lời: "Dùng nó đuổi kịp tiến độ cũng được, thấy chiếm bộ nhớ thì xóa đi cũng được, tùy cậu."

"Vậy em sẽ in nó ra, đóng khung đặt ở đầu giường." Kiều Uyển Lâm đùa một câu, mượn câu đùa để nói, "Em... không nỡ."

Lương Thừa như không nghe thấy, xoay người đi.

Kiều Uyển Lâm đuổi theo sau, hỏi: "Rời khỏi Bình Hải anh định đi đâu?"

Lương Thừa chưa từng có kế hoạch chi tiết, trôi dạt đến đâu thì tính đến đó, khi quyết định đi anh đã đặt bừa một tấm vé tàu, anh trả lời: "Bắc Kinh."

Một bữa cơm màn trời chiếu đất, sáu người vây quanh bàn, tất cả mọi người đều không bất ngờ, biết được quá khứ của Lương Thừa, biết rằng Lương Thừa sẽ có một ngày rồi cũng phải đi, rời khỏi cái nơi đầy ắp đau khổ này.

Kiều Uyển Lâm ngồi bên cạnh Lương Thừa, không lên tiếng gì, chốc chốc lại liếc nhìn sườn mặt của Lương Thừa. Làm bài tập trước bàn học, chỉ dẫn thí nghiệm, ngồi mô tô nghiêng người trò chuyện, đều là góc độ này.

Cậu hơi ngẩn ngơ, đặt nước của mình xuống cầm ly nhựa trên bàn lên, Lương Thừa rõ ràng đang nói chuyện với lão Tứ, nhưng vẫn tóm được cậu như mọc mắt sau gáy, nói trong ly đó là bia.

Kiều Uyển Lâm nói: "Em muốn nếm thử."

Lương Thừa không cho phép, giật ly lại uống một hơi hết sạch.

"Nào nào nào, uống với anh một ly." Ứng Tiểu Quỳnh rót đầy ly cho Lương Thừa, "Chúng ta quen biết nhau mấy năm rồi, chuyện quá khứ không nhắc nữa, mày nhớ lấy, cho dù mày đi đâu, thì những ngày khốn nạn đều đã cút hết rồi!"

Lương Thừa vẫn chưa tiếp lời thì Ứng Tiểu Ngọc đã che mặt bật khóc sướt mướt, vừa khóc vừa dùng đũa cạy mở một chai bia, nói: "Đúng! Chị từng là người không thể nào sống tiếp được nữa, gắng gượng cho qua ngày, bây giờ chị đã là bà chủ quán nhậu đắt khách nhất chợ đêm này rồi! Những điều tồi tệ đều đã cút đi hết rồi!"

Lương Thừa kính rượu với Ứng Tiểu Quỳnh, nốc hết một ly, lại kính với Ứng Tiểu Ngọc. Còn lão Tứ nữa, kích động nói: "Lương Thừa, ban đầu một mình tao đến Bình Hải làm ăn, chợ hải sản bị người ta kết bè ức hiếp, mày gặp được tao, giúp đỡ tao, sau đó giới thiệu tao với anh Ứng, tao mới sống ổn định được! Cả đời này mày sẽ luôn là anh em của tao!

"Cả đời làm anh em!" Ứng Tiểu Quỳnh lớn giọng, "Chúng ta là người đã từng phạm tội, anh vì chị anh, mày vì mẹ mày, không oan uổng cũng không thiệt thòi! Câu nói kia nói thế nào nhỉ, 'Như người uống nước...' (*) câu sau anh quên rồi!"

(*) như người uống nước, nóng lạnh tự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy