Ải 5: Cuốn nhật ký màu đỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kệ tụi nó đi, trong game hiếm lạ gì mấy đứa tự cao như vậy." Thẩm Minh vỗ vai an ủi Đông Trì. Trong lòng cảm thấy tên đàn em này so với Tịnh Đoàn Linh càng phù hợp với VIM chỉ dùng cơ bắp không dùng não, mới bị khiêu khích một chút đã xù lông như vậy. Hỏi sao suốt đời suốt kiếp chỉ mãi làm vật hi sinh.

"Được rồi, nhanh hoàn thành trò chơi đi, lúc tụi mình vào NoYes đã là 9 giờ tối rồi, bây giờ lại vượt ải mất 10 tiếng đảm bảo phải thức thâu đêm luôn." Phương Chi mặt mày nhăn nhó lên tiếng, ngủ nghỉ không điều độ như vậy cô sẽ mọc mụn mất.

Vì nhóm của Tịnh Đoàn Linh có 7 người, cậu quyết định chủ động đi tìm kiếm một mình. Mặc dù có Thẩm Minh là bạn thân nhưng cậu không thể làm bóng đèn được.

Tiếng máu nhiễu xuống mặt đất lách tách vang lên, dọc hành lang xác chết la liệt khắp nơi, Tịnh Đoàn Linh không nhịn được bịt miệng che dấu cảm giác buồn nôn.

NoYes mô phỏng cũng quá chân thật đi, ngay cả mùi máu cũng không giả một chút nào.

Con đường nào kẻ sát nhân không nhỉ? Hoặc hắn ta đã đi ngang qua đây?

Tịnh Đoạn Linh mở từng căn phòng bắt đầu kiểm tra thật kỹ càng, đối với loại game kinh dị này chỉ có thể dựa vào trực giác và vận may để vượt ải.

Tìm hết 5 căn phòng trong vòng 3 tiếng đồng hồ, Tịnh Đoàn Linh vẫn chưa tìm thấy món đồ gì đáng lưu ý, nhưng cậu không chút uể oải hay mệt mỏi, kiên trì đánh dấu X lại tìm kiếm căn phòng kế tiếp. Cũng không quên cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh. Chỉ cần có tiếng la hét hay tiếng bước chân gần đó vang lên cậu sẽ lập tức tìm chỗ trốn an toàn.

Cạch!

Tới nào, căn phòng thứ 6!

"Âu phục chú rể?" Tịnh Đoàn Linh kinh ngạc nhìn đống quần áo được xếp gọn gàng trên giường, chợt nhớ tới nơi tập trung dường như được trang trí khăn trải bàn và hoa tươi đều là màu trắng.

Chắc chắn là nơi này!

Tịnh Đoàn Linh vội vàng mở hộc tủ và ngăn kéo bên trong phòng, màu đỏ rực như máu đập vào mắt cậu. Đó là một quyển sổ tay khá dày.

"Một quyển nhật ký?" Tịnh Đoạn Linh lẩm bẩm, bàn tay bắt đầu lật ra những trang đầu tiên.

Nhật ký này là của Arki Hochiken.

Ngày 28 tháng 8 năm 2017.

Hôm nay đi họp mặt lớp, tôi gặp được cô bạn Lam khi xưa nay đã trở thành họa sĩ nổi tiếng, thật đáng ghen tỵ. Cô ấy đã khuyên tôi viết nhật ký để tìm thêm cảm hứng, đó là lý do tôi viết cuốn nhật ký này.

Lam còn nói không nhất thiết ngày nào cũng phải viết, chỉ cần ghi lại những gì có ấn tượng sâu sắc với bản thân, có lẽ chuyện này cũng không tốn nhiều thời gian...

Ngày 1 tháng 9 năm 2017.

Lại một ngày nhàm chán, đôi khi sống như thế này thật khiến tôi muốn tự tử, nhưng nghĩ tới ước mơ của mình chưa hoàn thành, tôi lại cố gắng đi làm thêm.

Haizz, khi nào mới đủ tiền để thi vào trường đại học danh tiếng đây? Tôi thật sự rất muốn làm họa sĩ.

Có lẽ tôi nên tìm quán bar để giải sầu, đã lâu lắm rồi chưa lăn lên giường giải quyết chuyện tình dục, bây giờ tôi cứ như cha sứ vậy.

Ngày 3 tháng 9 năm 2017.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi!!! Ngày hôm nay... Không, tối hôm qua đúng là một cơ hội. Tôi đã vô tình lên giường với một người đàn ông giàu sộp, hắn ta cho tôi rất nhiều tiền, còn đề nghị tôi trở thành bạn tình của hắn ta.

Làm sao đây? Tôi có nên đồng ý hay không? Đây là một cơ hội rất lớn! Nếu có tiền... tôi sẽ có cơ hội vào ngôi trường đại học nổi tiếng nhất cả nước đó.

Ngày 5 tháng 9 năm 2017.

Hắn cho tôi 3 ngày suy nghĩ, và tôi đã đồng ý.

Từ bây giờ tôi sẽ trở thành tình nhân của Irento Rudolph...

Tôi... tôi không nghĩ là hắn lại là ông chủ hắc đạo, chuyện này có ổn không? Tôi đã dính vào người không nên dính vào.

Ngày 6 tháng 9 năm 2017.

Hắn ta làm tình thật thô bạo, ngoài đau đớn ra tôi chẳng cảm nhận được gì cả. Hắn thậm chí còn không coi tôi ra gì, tựa như một cái lỗ để đâm vào lúc nhàm chán.

Chết tiệt! Tên khốn đó thật kiêu ngạo, nếu không phải vì tiền của hắn...

Ngày 7 tháng 9 năm 2017.

Hắn bỗng nhiên yêu cầu tôi chuyển tới nhà hắn. Ha ha, lý do rất đơn giản, làm tình thuận tiện hơn.

Tôi nhận ra mình ngày càng không ưa nổi mấy tên nhà giàu ngạo mạn như hắn ta.

Ngày 10 tháng 10 năm 2017.

Khá lâu rồi tôi chưa viết nhật ký, có lẽ ngày nào cũng khá mệt mỏi khi đồng ý với đề nghị của hắn ta. Sáng sớm đi làm, tối về lại phải phục vụ cho tên khốn đó thâu đêm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất khó thở.

Tịnh Đoàn Linh lại lướt qua vài dòng nhật ký không quan trọng, chợt dừng lại trước dòng chữ nguệch ngoạc còn xen lẫn nước mắt đã khô của chủ nhân nhật ký.

Ngày 9 tháng 6 năm 2018.

Tôi... Tôi đã thất bại.

Dù có thật nhiều tiền, cố gắng học vẽ chăm chỉ, nhưng tôi vẫn không đậu nổi vào ngôi trường đó.

Vậy công sức từ trước tới giờ của tôi để làm gì chứ?

Còn hắn ta, tại sao hắn có thể nói những lời như vậy? Cái gì mà "Ngươi mãi mãi chỉ có thể phụ thuộc vào ta, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình thì có thể sống thoải mái cả đời."

Ý của hắn là, tôi mãi mãi chỉ có thể làm trai bao sao? Một tên trai bao dơ bẩn nâng mông cho hắn cắm vào?

Ngày 10 tháng 6 năm 2018.

Ngày hôm nay tôi đã nhận được cuộc gọi của Lam, cô ấy... đã nói cho tôi nghe một bí mật khủng khiếp.

Vào khoảng thời gian thi cử, cô ấy vì muốn kéo dài hạn nộp đồ án nên đã tới gặp giáo viên. Lúc đó Lam đã vô tình nghe được cuộc gọi điện thoại của ông và một ai đó có thân phận rất lớn.

"Arki Hochiken? Ngài ấy muốn tôi chấm điểm thấp cho người dự thi có tên đó?"

"Bằng mọi cách phải đánh rớt? Nhưng mà..."

"Tôi biết rồi! Làm ơn đừng đụng tới gia đình tôi!"

Lam thuật lại từng lời từng chữ không sai một câu. Ngoại trừ hắn ta ra, tôi không nghĩ bất kỳ ai có thể làm chuyện này, hoặc chẳng có lý do gì lại chèn ép tôi như vậy.

Tôi rất phẫn nộ, chỉ muốn đánh hắn bầm dập thành bã, bất quá đó chỉ là mong muốn viển vông. Sự sợ hãi của tôi dành cho hắn càng tăng lên, tôi không hiểu vì sao hắn lại muốn tôi chỉ có thể dựa vào hắn, ở bên cạnh hắn.

Yêu sao? Không thể nào! Hắn đối xử với tôi chẳng khác nào nô lệ tình dục, hắn chưa bao giờ hôn môi với tôi, chưa bao giờ ân cần, chăm sóc hay đối xử bình đẳng với tôi.

Ha ha, tự nhiên tôi lại nghĩ ra một từ ngớ ngẩn như vậy? Đúng là điên rồi!

Tôi nên làm sao bây giờ? Chuyện này tuyệt đối không thể để cho hắn ta biết, nhưng tôi không biết nên tìm do để chia tay với hắn.

Hắn ông chủ hắc đạo, chuyện không làm được chứ?

Tịnh Đoàn Linh cánh tay hơi run run, dường như cảm xúc tiêu cực của chủ nhân nhật ký đã tác động vào cậu.

Ước mơ sụp đổ, lại bị đối xử bất công như vậy...

Cậu nhanh chóng lật qua đọc kỹ từng dòng nhật ký tiếp theo, tất cả đều... liên quan tới người đàn ông kia- Irento Rudolph. Arki ngoại trừ sợ hãi cùng phục tùng, cũng chỉ có chán ghét và oán hận hắn ta.

Rõ ràng Arki đã không cần tiền nữa, nhưng lại không thể mở lời từ chối Irento. Vì giữa bọn họ dường như chưa từng có một cuộc trò chuyện thật sự. Irento là chủ nhân đưa ra mệnh lệnh, còn Arki chỉ cần im lặng ngoan ngoãn làm theo.

Cái mối quan hệ này... Irento thật sự yêu cậu ấy sao?

Ngày 15 tháng 6 năm 2018.

Tôi sắp phát điên rồi! Mỗi lần nhìn gương mặt của hắn ta tôi lại chịu không được.

Ước mơ của tôi, hi vọng của tôi, lòng tự trọng của tôi, đều bị hắn ta xé nát tất cả.

Ngày 13 tháng 7 năm 2018.

Hôm nay tôi đã gặp nhà văn Marie ở tiệm cà phê, tôi đã từng đọc tác phẩm của cô ấy. Nó thật sự rất tuyệt vời!

Tôi không nghĩ ở ngoài đời cô ấy lại xinh đẹp và trẻ tuổi như vậy, quần áo và túi xách cô ấy mang trông cũng khá mắc tiền nữa, có lẽ nhà cô ấy khá giàu đi?

Xin được chữ ký của cô ấy đã tuyệt lắm rồi, cô ấy còn cho tôi số điện thoại và nick facebook để liên lạc. Ha ha, tôi đã dùng nick phụ của mình để trao đổi với cô ấy, không có gì dám chắc được hắn ta không theo dõi facebook của tôi.

Ngày 20 tháng 10 năm 2018.

Marie rủ tôi đi xem phim, ngày hôm nay là ngày vui nhất kể từ khi gặp tên ác ma Irento đó.

Ngày 21 tháng 10 năm 2018.

Marie nhắn tin cho tôi về tác phẩm mới, cô muốn tôi đọc đọc thử bản thảo.

Ngày 14 tháng 2 năm 2019.

Tôi đã cầu hôn với Marie, còn kể lại chuyện của mình, bao gồm cả Irento. Cô ấy đã chấp nhận tôi.

Marie nói sau khi chúng tôi kết hôn sẽ đi sang nước ngoài sống một cuộc sống mới, rũ bỏ đi quá khứ để ở bên cạnh nhau.

Marie là ánh sáng duy nhất xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc Marie thật tốt.

Tôi đã giữ mật với Irento về Marie cả chuyện này, lẽ sẽ không giữ được lâu, nhưng tôi không nghĩ hắn ta sẽ dễ dàng chia tay như lời hắn nói.

Irento Rudolph, lẽ đó cái tên tôi sẽ không bao giờ quên được.

Nhưng tôi lựa chọn tha thứ cho hắn, nếu đã không tình yêu, sao thể hận thù được? nhờ có Irento nên tôi đã tìm được tình yêu của chính mình, Marie.

Ngày 19 tháng 2 năm 2019.

Marie nói với tôi rằng ấy muốn tổ chức hôn lễ trên biển, tôi cũng rất mong chờ điều đó.

Ngày chúng tôi kết hôn ngày 4 tháng 3, cũng ngày mặt trăng hiện lên với màu đỏ hiếm thấy.

Tôi rất hạnh phúc, ấy biết màu sắc yêu thích của tôi, không như tên Irento đó...

Số tiền Irento đưa tôi đã lấy để mua nhẫn áo trong mặc trong buổi lễ, quả thật như trút đi một gánh nặng vậy.

Ngày 3 tháng 3 năm 2019.

Tôi đã để lại một bức thư cho hắn ta, nói rằng tôi sẽ rời đi kết hôn, mối quan hệ bạn tình này nên kết thúc thôi.

Không hiểu sao hắn lại làm chuyện đó, nhưng tôi nghĩ hắn cũng đã chán một tên trai bao như tôi. Thân phận của hắn thì thiếu người làm ấm giường? lẽ hắn chỉ muốn trêu đùa lòng tự trọng của tôi thôi.

Không gặp nhau nữa, cũng chỉ còn người qua đường.Tôi cảm thấy kết thúc đó rất tốt.

vậy, tạm biệt, Irento.

Hẹn không bao giờ gặp lại.

Tịnh Đoàn Linh thoáng nhìn về phía tờ lịch treo trên tường.

Hôm nay là ngày 4 tháng 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net