Chương 1. "Tùy Anh, cũng đã kết hôn rồi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trong vũ trụ bao la, cuộc đời chẳng phải chỉ là một chuỗi ngày trôi qua trên con đường đã được số phận định sẵn sao? Những ngày lặp đi lặp lại, những chuyện vô vị, tất cả chỉ là những điều đầy chán chường. Một từ: chán, hai từ: quá chán, ba từ: chán chết mẹ."

Thiệu Quần nắm chặt điếu thuốc, hiển nhiên đã chìm đắm trong hơi men, miệng lầm bầm những điều không rõ ràng. Lý Văn Tốn nghe mãi mà không thấy sâu xa gì từ những lời giảng đạo đó. Gã liếc nhìn đồng hồ, sau đó quay về nhìn Thiệu Quần từ trên xuống và cuối cùng, với một chút quyết đoán, gã thò tay đẩy hắn một cái, nói: "Đủ rồi đấy, mày nên về thôi."

"Về? Về đâu?". Thiệu Quần ngửa đầu lên, hễ giọt rượu cuối cùng trong cốc chảy xuống họng, hắn liền tự rót cho mình thêm một cốc, dường như định uống tới say mèm.

Lý Văn Tốn không muốn làm phiền người say, thậm chí khi đó là người bạn thân của gã. Tuy nhiên, để hắn ở đây một mình, Lý Văn Tốn cảm thấy không được an lòng. Gã cúi đầu và nói, giọng trầm ổn: "Muốn đi đâu thì đi, về nhà của ông già mày, hoặc về nhà mày, hoặc nếu không muốn ở Bắc Kinh thì về Thâm Quyến chứ mày ở đây uống rượu làm gì?"

Thiệu Quần cảm thấy mình không hề say, ít nhất ý thức của hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Những gì Lý Văn Tốn nói, hắn nghe thấu, chỉ là hắn cảm thấy trào phúng bên trong. Về đâu? Hắn tự hỏi. Hắn còn có thể về đâu được nữa? Sau khi hoàn thành tất cả công việc, hắn vội vàng trở về từ Thâm Quyến đến Bắc Kinh, không ngờ bố hắn đã không cho hắn vào nhà, chị gái yêu quý nhất của hắn Thiệu Văn đã nổi giận với hắn, còn chị hai Thiệu Vũ cũng gọi điện đặc biệt chỉ trích hắn về việc đã phạm lỗi tới mức không thể chấp nhận được.

Không thể chấp nhận được ư? Thiệu Quần cũng thừa nhận bản thân đã làm một việc vô cùng quá đáng. Ban đầu khi hắn quyết định giấu gia đình đứa con của Lý Trình Tú là con ruột của hắn, hắn còn nghĩ có thể lừa gạt gia đình hắn được ngày nào hay ngày ấy, hy vọng có lẽ trong tương lai khi tình cảm giữa ông nội và đứa bé ngày càng sâu đậm, thậm chí nếu phát hiện ra, bố hắn cũng sẽ coi nhẹ gốc gác thật sự của đứa trẻ. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ rằng sự việc sẽ bị bại lộ đột ngột và nhanh tới như này.

Những lời Thiệu Văn nói khi ném kết quả kiểm tra ADN vào mặt hắn dường như vẫn còn rõ ràng, cô nói: "Thiệu Quần, lúc đầu chị nghĩ khi mày làm bố rồi, mày sẽ sống trách nhiệm hơn. Nhưng không thể tin được cả nhà lại bị mày lừa. Mày tính sống cả đời một cách mơ hồ, lừa dối cả bản thân mình lẫn người khác sao?"

Thiệu Quần lúc đó đã phản ứng như thế nào nhỉ, có vẻ như hắn đã yêu cầu Thiệu Văn không nói cho bố họ biết, nhưng phản ứng của Thiệu Văn chỉ là một tiếng cười lạnh lẽo. "Giấu bố ư?" Thiệu Văn nói châm biếm. "Mày nghĩ ai là người đã yêu cầu kiểm tra ADN này? Mày nghĩ mày đủ thông minh để lừa tất cả mọi người à?"

Thiệu Quần không nói lên lời nào. Sau khi nhận được kết quả ADN, bố hắn nghe nói đã bị căng thẳng huyết áp tới mức phải vào viện ngay lập tức. Nghe nói khi bố hắn nhập viện, Thiệu Quần thu dọn đồ đạc lao về Bắc Kinh không nói một lời. Hắn thừa nhận mình đúng là một tên khốn nạn, nhưng hắn cũng không phải một tên khốn nạn đến mức giết chết cha ruột của mình, để ông tức giận đến mức nhập viện cũng không thèm quan tâm.

Khi Thiệu Quần đang sắp xếp hành lý, Lý Trình Tú đứng gần đó cũng giúp đỡ hắn. Trong ánh mắt của Lý Trình Tú đầy sự lo lắng và hốt hoảng, lúc này Thiệu Quần cảm thấy rằng hắn cần phải an ủi Lý Trình Tú, ít nhất là để anh ấy yên tâm, rằng hắn có thể giải quyết chuyện này êm đẹp một mình rồi quay lại với anh ấy. Nhưng những lời đẹp đẽ cứ đến miệng hắn là không thể phát ra được. Thiệu Văn nhiều khi nói rất đúng, hắn sống đến từng này, việc hắn làm nhiều nhất chính là dùng lời ngon ngọt đi dỗ dành mọi người. Nhưng khi lửa đã cháy quá lớn, những lời dỗ dành lừa gạt người khác của hắn cũng không còn tác dụng nữa. Vì vậy, hắn im lặng, không nói một lời mà tiếp tục sắp xếp hành lý.

Lý Trình Tú cũng không nói lên điều gì, chỉ là mở miệng vài lần, nhưng lại rụt lại, không dám nói tiếp. Thiệu Quần biết đây không phải là lỗi của Lý Trình Tú, nên hắn tiếp tục kiên nhẫn chờ xem anh ấy muốn nói gì.

"Cần không, anh... anh cùng em, về... về nhà," Lý Trình Tú nói nhẹ nhàng, giọng điệu ngập ngừng, đồng thời nhìn chằm chằm vào Thiệu Quần.

Thiệu Quần không trả lời, nhưng hắn cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó. Vì vậy, hắn cúi đầu xuống và giả vờ kiểm tra chiếc vali, lời nói nhỏ nhẹ nhưng không còn chút hứng thú: "Không cần, chúng ta có thể nói chuyện sau."

Lý Trình Tú trở nên gấp gáp, dường như muốn giải thích, anh nói: "Anh... anh muốn cùng em quay về, để chăm sóc Thiệu Tướng quân. Ông ấy ốm, là vì chúng ta... không thể..."

"Bố bị em làm tức tới nhập viện, liên quan gì đến anh đâu?" Khi nhắc đến tình hình sức khỏe của bố mình, Thiệu Quần bắt đầu trở nên căng thẳng, giọng điệu không còn kiểm soát được, vài lời từ miệng hắn phát ra mà không suy nghĩ. "Anh quay về làm gì? Nhà đã đủ rắc rối rồi đấy."

Lời vừa ra khỏi miệng, Thiệu Quần biết mình đã nói quá lời, hắn bình tĩnh ngậm miệng lại, tiếp tục kiểm tra hành lý. Hắn nhìn điện thoại, vẫn còn vài tiếng nữa trước khi máy bay cất cánh, giờ rời khỏi nhà thì quá sớm nhưng Thiệu Quần cảm thấy hiện tại hắn cần rời khỏi nhà. Câu nói kia đã tạo ra một trạng thái căng thẳng giữa hai người, khiến hắn không thể thoải mái, còn có chút khó thở. Hắn chỉ đơn giản ngừng kiểm tra, đóng sầm vali lại và vội vàng chuẩn bị rời đi.

Thiệu Chính vừa rồi hình như bị giọng nói của Thiệu Quần làm cho sợ hãi, bé giật mình ôm mặt khóc, Lý Trình Tú bế Thiệu Chính chậm rãi dỗ dành. Thiệu Quần xách vali đứng ở cửa, hắn nghĩ rằng chắc hẳn mình sẽ phải nói gì đó, ít nhất là giải thích câu nói vừa rồi của hắn không mang ý như vậy. Tuy nhiên hắn chưa kịp nói gì thì Lý Trình Tú đã ôm Thiệu Chính quay đi, rõ ràng không chịu nghe hắn giải thích.

Thế thôi, hắn cũng chẳng nói nữa. Thiệu Quần nghĩ. Nhưng lúc vừa mở cửa đi ra ngoài, hắn vẫn nghe thấy tiếng thở dài của Lý Trình Tú, cùng một tiếng thì thầm trầm thấp khác, Lý Trình Tú nói. "Thiệu Quần, em luôn coi anh như vật sở hữu, đồ phụ kiện phải không?"

Thiệu Quần bất ngờ đột nhiên không biết trả lời thế nào nên đóng cửa lại trước tiếng thở dài của Lý Trình Tú rồi quay về Bắc Kinh.

Tình hình Thiệu tướng quân không được tốt lắm, vừa bị căng thẳng lại thêm việc không chú ý chăm sóc sức khỏe khi trẻ, một lần tăng huyết áp gây ra hàng loạt các biến chứng. Thiệu Quần đợi ngoài phòng bệnh cả ngày mà vẫn không được ông cho phép vào, chỉ thấy ba người chị nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng. Thiệu Quần nhìn điện thoại di động, Lý Trình Tú cũng không gửi tin nhắn cho hắn.

Những ngày chạy khắp nơi liên tục cùng sự lo lắng về tình hình sức khỏe của bố hắn khiến Thiệu Quần cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thiệu Quần nghĩ mình nên trở về căn nhà ở Bắc Kinh hoặc ít nhất là đi đến một khách sạn nghỉ ngơi, nhưng hắn không thể di chuyển chân bước. Vậy nên, hắn gọi cho bạn thân Lý Văn Tốn ra ngoài uống rượu, như là cách tự làm mình say để không phải đối diện với tình hình hỗn loạn này.

"Cũng đủ rồi, đi về đi." Lý Văn Tốn vẫn cố gắng thúc giục, nhưng Thiệu Quần không muốn nghe, vì vậy hắn lại uống sạch cốc rượu mới đổ vào. Lý Văn Tốn mất kiên nhẫn, kéo Thiệu Quần dậy. Gã đã thấy Thiệu Quần trong tình trạng lộn xộn này không ít lần, dự đoán rằng sau khi Thiệu Quần ổn định gia đình, gã sẽ không còn nhìn thấy điều này nữa, nhưng không ngờ chỉ một năm sau, Thiệu Quần lại tự làm mình thành vậy.

Lý Văn Tốn cười khẩy một tiếng, cảm thấy câu nói của Thiệu Quần về cuộc sống chỉ là việc lặp đi lặp lại không hồi kết có chút lý lẽ, chỉ là gã không hiểu rõ Thiệu Quần rốt cuộc muốn làm gì. Vì vậy gã chọc một cú vào Thiệu Quần. "Muốn uống tự mày uống, đi về đi, quá muộn rồi, tao ngày mai thật sự rất bận."

"Tao đã vất vả quay về một chuyến, vậy mà mày trùng hợp đúng lúc này có việc à?". Thiệu Quần trách móc Lý Văn tốn, đầu óc hắn đã choáng váng vì say, hiện hắn không muốn suy nghĩ gì cả.

Lý Văn Tốn suýt bật cười với Thiệu Quần,  gã lười tranh cãi với Thiệu Quần nên chỉ lôi Thiệu Quần ra khỏi hộp đêm, định tìm một phòng cho hắn trên lầu rồi cứ quăng hắn ở đó. Bây giờ có nói lý lẽ với Thiệu Quần thì hắn cũng không nghe. Nhưng khi đi ngang qua những phòng riêng khác, Thiệu Quần bất ngờ ấn chặt tay nắm cửa của một trong số đó, định đẩy cửa tiếp tục uống tiếp. Trong khi đẩy, anh vẫn lẩm bẩm điều gì đó. "Để xem phòng này có ổn không. Nếu được thì ở đây uống."

Nhưng khi Thiệu Quần đẩy cửa hé ra một khe, hắn lập tức dừng lại, hình như trong cửa có người, hơn một người, hai bóng người đan vào nhau va vào cửa, đẩy cửa đóng lại. Sau đó một tiếng rên rỉ không kiểm soát được cất lên từ trong phòng.

Thiệu Quần im lặng khi nghe thấy thanh âm đó, hắn đột ngột như bừng tỉnh khỏi cơn say rồi mở to mắt nhìn thấy bóng dáng lờ mờ qua lớp kính mờ trên cửa. Thiệu Quần gần như vô thức lùi lại một bước, hắn cố che đi bóng người đang áp vào cửa cho đến khi hình dáng đó từ từ biến mất. Thiệu Quần chậm rãi cử động, lắc đầu đang đau nhức vì say, hạ giọng nói với Lý Văn Tốn. "Được rồi, A Văn, mày về trước đi, tao tự đi kiếm phòng tầng trên".

Lý Văn Tốn không rời đi, hắn nhấc kính và nhìn vào phòng bên trong rồi nhìn Thiệu Quần. Như là muốn an ủi hắn, gã vỗ nhẹ vai Thiệu Quần, nói một câu đầy ẩn ý: "Tùy Anh, cũng đã kết hôn rồi".

"Liên quan đéo gì đến tao." Nói xong Thiệu Quần cũng không quan tâm đến Lý Văn Tốn nữa, hắn đi đến quầy lễ tân đặt phòng cho mình, lấy thẻ phòng rồi nhắn lễ tân sắp xếp đưa vali của hắn về phòng ấy. Sau đó hắn về phòng chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngày mai phải đến chỗ bố hắn, có thời gian thì phải nói chuyện với Thiệu Văn, nếu không được thì nhờ Thiệu Vũ giúp mình nói đỡ vài câu, Thiệu Quần tính toán xong, cảm thấy như vậy tạm thời ổn rồi, hắn phải đi ngủ thôi, dù sao ngày mai vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ngày hôm nay cũng mệt mỏi quá rồi. Nhưng khi Thiệu Quần nhắm mắt lại, điều chờ đợi hắn không phải là giấc ngủ, mà là những âm thanh hỗn độn kêu gào trong não. Mà âm thanh lớn nhất chính là câu nói vừa rồi của Lý Văn Tốn.

"Tùy Anh, cũng đã kết hôn rồi".

Thiệu Quần đôi khi không thích nghe Lý Văn Tốn nói chuyện, tên này quá nhạy bén lại còn là bạn thân của hắn, nên gã càng không phải giữ kẽ khi nói chuyện với Thiệu Quần. Như câu nói "Giản Tùy Anh kết hôn rồi" đó, gã nói với hắn để làm gì chứ? Thiệu Quần xoa mặt, sốt ruột suy nghĩ. Hắn không liên quan gì đến Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh có gia đình hay không cũng không liên quan hay ảnh hưởng gì đến hắn.

Thật sự không có liên quan sao? Thiệu Quần nghĩ rồi lại cau mày. Nếu xét trong quy cách nghiêm ngặt, mối quan hệ có thể tiếp xúc tới mức độ giường chiếu cũng có chút liên quan phải không? Hơn nữa lại còn lên giường với nhau tận 8, 9 năm trời nên họ cũng tính là có quan hệ rồi phải chứ?  Nhưng mối quan hệ đó nên được gọi là gì, Thiệu Quần cũng không thể hiểu rõ.

Cơn say buồn ngủ lại ập đến, kèm theo đó là cơn đau dữ dội ở đầu. Nhưng những rối bời không thể giải quyết trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí hắn.

Ngủ với Giản Tùy Anh ban đầu là một tai nạn, bắt đầu từ một lần quan hệ tình dục trong lúc say rượu khi còn ở tuổi thiếu niên, sau khi tỉnh rượu cả hai đều ngầm không nói gì và làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng vì có một số việc đã xảy ra, tất nhiên sẽ có một số chuyện nên mới có lần thứ hai, lần đầu tiên có thể nói là say rượu, lần thứ hai có thể gọi là sự thử nghiệm rụt rè, sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư và rất nhiều lần "tai nạn" nữa.

Tất nhiên những điều này đều được giấu kín với những người trong vòng xã hội của họ. Trên bề mặt, cả hai vẫn giữ vẻ bình thản, sau đó họ trải qua nhiều sự kiện hỗn loạn cá nhân. Như việc Thiệu Quần đi Anh rồi trở về, sau đó đến khu vực ven biển làm ăn, trong khi Giản Tùy Anh ở lại Bắc Kinh phát triển. Nhưng mối quan hệ của họ vẫn duy trì theo cách gọn gàng, họ tình cờ gặp nhau, trao đổi ánh mắt, gửi tin nhắn để hẹn giờ và địa điểm, hoặc đơn giản chỉ gửi thông báo về thời gian và địa điểm làm tình. Nếu có thời gian thì cũng thi thoảng hẹn hò, nhưng mọi thứ đều kết thúc bằng việc lên giường.

Mối quan hệ đó chính thức chấm dứt khoảng một năm trước, chính xác hơn là hơn hai năm trước. Vì Thiệu Quần đã dành một năm để chắc chắn rằng Giản Tùy Anh chắc chắn sẽ không gửi tin nhắn cho hắn nữa, thậm chí ngay cả khi có dịp gặp nhau Giản Tùy Anh cũng không nhìn về phía hắn. Đến lúc này, Thiệu Quần mới hiểu rằng mối quan hệ không rõ ràng này giữa hắn và Giản Tùy Anh đã chính thức chấm dứt. Sau đó,  hắn đã gặp xung đột lớn với Lý Trình Tú và nghe nói cũng xảy ra nhiều sự kiện bất ngờ với Giản Tùy Anh, trước tiên là công ty của anh bị cướp mất, sau đó nghe nói dường như người tình của Giản Tùy Anh hợp tác với em trai Giản Tùy Anh để chiếm công ty. Tóm lại, cuộc sống hai người họ hai năm qua có quá nhiều biến động.

Người không liên lạc với hắn trong hơn hai năm, sau đó đột ngột gọi điện, và còn là để hắn giúp đỡ tìm hiểu thông tin của một người khác. Kẻ ngốc ngếch cũng biết rằng có điều gì đó không bình thường. Hắn thực tế đã nghe được một chút tin tức về người kia và dự đoán rằng với mối quan hệ giữa hai gia đình họ, Giản Tùy Anh vẫn có thể cứu được người đó. Vậy mà không hiểu sao khi nghe giọng nói sốt ruột của Giản Tùy Anh, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bực tức, liền cố tình nói tình hình nghiêm trọng lên rồi bảo người mà Giản Tùy Anh tìm kiếm nên chạy đi xa, rời đất nước càng tốt. Sau đó hắn lại giả vờ khuyên bảo Giản Tùy Anh nên cắt đứt mọi liên lạc với người kia để tránh bị vạ lây.

Nhưng một câu trả lời "bạn quan trọng" của Giản Tùy Anh đã làm cho Thiệu Quần không thể nói tiếp bất kỳ điều gì khác, và sau đó hắn đã đồng ý giúp đỡ anh. Kết quả là Giản Tùy Anh thật sự đã cứu được người, hòa giải với người đó. Thiệu Quần tự nhủ bản thân mình nên cảm thấy vui mới đúng, hai người họ chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình, giờ đây dường như đều đã ổn định với mái nhà yên ấm.

Nhưng thực tế, đây chỉ là ảo ảnh giả dối được tạo nên từ những lời dối trá, bây giờ khi lộ ra chỉ còn lại sự thật trần trụi.

Nghĩ đến đây, Thiệu Quần lại thất vọng nhắm mắt lại, cố gắng ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cho dù có rối trí tới mấy hắn cũng cần ngủ, để ngày mai có đủ sức đối phó với đủ loại hỗn loạn.

Kết quả là suốt đêm không ngủ cũng không tỉnh hẳn, sáng hôm sau khi trời sáng, Thiệu Quần ngồi trên giường, ấn vào thái dương đau đớn, đôi mắt lơ đãng không mục đích. Điện thoại di động vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn nào, dù chỉ một câu nói đơn giản "Em tới nơi chưa?" hay "Gặp được bố chưa?" cũng không có.

Ngay lúc hắn sắp không thể chịu đựng được nữa, một số vấn đề lại phát sinh ở Tập đoàn bên Thâm Quyến. Thiệu Quần không thể trở về ngay được, nên hắn phải tìm thời gian để thảo luận vấn đề qua điện thoại với người quản lý tổng ở đó. Tuy nhiên, sau vài cuộc thảo luận, họ không thể đạt được giải pháp tối ưu. Thiệu Quần chán chường đến mức không thể tả. Một thời điểm, hắn thậm chí còn nghĩ đến việc chuyển trụ sở Tập đoàn về lại Bắc Kinh để giảm bớt gánh nặng giữa công việc và đạo hiếu, bớt đi việc phải đi lại giữa hai nơi. Nhưng hắn biết rằng việc chuyển về Bắc Kinh cũng không phải là điều có thể thực hiện được ngay trong ngày một ngày hai. Vì vậy, hắn tiếp tục thở dài sâu và tiếp tục cuộc trò chuyện điện thoại với quản lý kia.

Trong khoảnh khắc này, hắn không thể không ghen tị với Giản Tùy Anh. Cả hai họ đều đã có gia đình, nhưng Giản Tùy Anh dường như sống nhẹ nhàng hơn hắn.

Tuy nhiên, Thiệu Quần đã lầm lẫn. Cuộc sống của Giản Tùy Anh không nhẹ nhàng như Thiệu Quần tưởng tượng. Mấy ngày trước đó, anh đã có một cuộc cãi vã nảy lửa với Lý Ngọc, bắt đầu từ việc anh không thể chịu đựng được cuộc gọi điện thoại lúc 9:30 tối nên đã nổi giận, rồi sau đó vì tức giận, anh tđã đi với một số bạn đến club để giải tỏa. Lý Ngọc cũng đến club để tìm kiếm Giản Tùy Anh, cuối cùng hai người giải quyết mọi cãi vã bằng cách làm tình. Và trong khoảnh khắc đó, Giản Tùy Anh nghe thấy âm thanh quen thuộc từ bên ngoài phòng riêng. Đó là lúc anh biết Thiệu Quần đã trở về Bắc Kinh. Giản Tùy Anh không chắc chắn liệu Thiệu Quần đã trở về một mình để làm việc hay cả gia đình hắn cũng đã trở về cùng hắn.

Nhưng những điều này đã không còn liên quan gì đến Giản Tùy Anh nữa, dù sao thì chính anh là người đã cắt đứt mối quan hệ này ngay từ đầu. Giản Tùy Anh không thể giải thích chính xác tại sao anh lại đưa ra quyết định đó. Một buổi sáng, khi tỉnh dậy với hương thơm của bữa sáng từ tầng dưới tràn lên, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục sống như này nữa. Đã đến lúc bắt đầu một mối quan hệ ý nghĩa hoặc một mối quan hệ ổn định. Vì vậy, anh quyết định chấm dứt mối quan hệ với Thiệu Quần. Có lẽ Thiệu Quần hiểu rõ ý đồ của anh nên hắn đã im lặng, cứ như thế, mối quan hệ của họ chính thức chấm dứt.

Đôi khi nghĩ lại, Giản Tùy Anh cảm thấy như cuộc sống của anh như một giấc mơ nực cười, vì hiện thực quá yên bình, yên bình như không có gì xảy ra cả. Trong khi cả hai người họ đều đã tiếp tục cuộc sống riêng của mình, nhưng Giản Tùy Anh không thể hiểu được liệu cuộc sống hiện tại của mình có phải là điều bản thân thực sự mong muốn không.

Những ngày gần đây, Lý Ngọc thường về nhà muộn do các hoạt động của hội sinh viên và các câu lạc bộ khác nhau. Giản Tùy Anh biết cách giải quyết tình huống này - anh chỉ cần thể hiện chút ghen tuông hoặc có một cuộc cãi vã nhỏ với Lý Ngọc để giải quyết vấn đề. Cuối cùng, điều Lý Ngọc muốn là Giản Tùy Anh trải nghiệm cảm giác khi ai đó không về nhà.

Giải pháp chính xác ở ngay trước mắt, nhưng Giản Tùy Anh không biết mình bị sao, chỉ là không có hứng thú đối phó với Lý Ngọc. Có lẽ là bởi vì trong lòng Giản Tùy Anh biết mình rõ ràng đi làm việc một cách quang minh chính đại, vì sao phải đi chứng minh bản thân mình cho những thứ mình không làm? Thế là Giản Tùy Anh liên tục nhốt mình trong văn phòng công ty để giải quyết công việc.

Giản Tùy Anh thậm chí còn không biết tại sao mình lại sống như thế này, rõ ràng mình đã chọn quên đi tất cả quá khứ tủi nhục và không thể chịu đựng được để sống một cuộc sống đơn giản hơn, nhưng tại sao bản thân vẫn cảm thấy kiệt sức, vẫn cảm thấy mệt mỏi tới vậy?

Giản Tùy Anh lặng nhìn chiếc nhẫn trên tay, cảm giác như chiếc nhẫn nhỏ bé này nặng đến ngàn cân, đè nặng từ ngón tay đến trái tim, nặng đến mức anh không thở được...

_______________________________________
Cùng đồng hành với Thiệu Giản cho một longfic mới nha ~~ Rất ngược, nhưng cũng rất chữa lành tinh thần sau nguyên tác các bạn ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net