[Đam mỹ] Tiểu yêu quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu yêu quái

Tác giả : 无墨 (Vô Mặc)

Biên dịch: KailSahara(Xuân Vũ)

Thể loại : Đam mỹ, yêu tinh phàm nhân

***

Ngày thứ ba Tưởng Niên Diễn lên núi sống, phát hiện mình bị thứ gì đó theo dõi…

Khi hắn đẩy cửa vào nhà, bên cạnh hàng rào mới sửa có con gì đó chui nhanh vô bụi cỏ, Tưởng Niên Diễn chỉ kịp thấy thấp thoáng một đôi tai xù lông.

Chẳng lẽ nó vốn ngụ tại chỗ này, giờ bị mình chiếm mất tổ ấm ?

Lại nhìn cây đào trong sân, rõ ràng mấy năm liền không ai chăm sóc, hiện tại xanh tươi, kết trái sum xuê.

Chẳng lẽ có chú mèo nào đó luôn chăm nom cây đào, kết quả bây giờ, trái lại nó bị chiếm địa bàn, nhốt ở bên ngoài. Nghĩ tới đây, Tưởng Niên Diễn cảm thấy hơi hổ thẹn.

Nhưng, trên núi có mèo hoang ư?

Buổi chiều, bỗng nhiên nổi lên một tiếng tru dài, tiếp đó không gian quay về yên tĩnh như trước.

Ngày hôm sau, trước cửa nhà có đặt một con chim non chưa đủ lông đủ cánh, em chim non rướn cổ kêu chíp chíp đòi ăn.

Tưởng Niên Diễn đang ủ chim non trong lòng bàn tay, vừa vặn bị chim mẹ phát hiện, đem con mình tha về.

Ngày tiếp theo, một bao nhỏ đựng táo, chuối, lê, đặt trước cửa nhà. Tưởng Niên Diễn ra ngoài xem xét kỹ trên mặt đất gần đó, phát hiện dấu chân mờ mờ giống cánh hoa mai.

Tưởng Niên Diễn quay trở lại trong sân, đối diện với một đống hoa quả không biết phải làm sao.

Lại một ngày, trước cửa nhà xuất hiện một bình hoa cổ, Tưởng Niên Diễn rất kinh ngạc. Xung quanh không có bóng người, hắn buộc lòng nhận lấy, chờ đến khi có người đến lĩnh bình hoa, đem hoàn bích quy Triệu 1.

Kế đó…

Ban ngày hoặc ban đêm mà có tiếng tru bầu bạn, ngày thứ hai trước cửa nhà nhất định sẽ phát hiện thứ đồ gì đó. Hoặc là hoa quả tươi ngon, hoặc là đồ trang trí trong nhà. Tiểu động vật đáng yêu không xuất hiện thêm lần nào nữa, có lẽ vì lần đầu gặp mặt nó đã bị đuổi ra khổi ổ.

Chẳng qua, không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, quả đào trên cây hình như ít đi, trên mặt đất cũng không có dấu vết quả rụng.

Tưởng Niên Diễn giống như bắt trộm, núp ở trong phòng, không dám thắp nến, nhìn chằm chằm cây đào trong đêm đen tối mịt.

Sau nửa đêm, một sinh vật tinh khôn lách mình qua khe hở hàng rào, đi tới dưới cây đào. Đuôi nó vẫy vẫy, tru lên ba tiếng. Lợi dụng tiếng vang, nó bắt đầu dùng tứ chi rung thân cây, sau đó nó ở dưới tàng cây trái chạy phải nhảy, đón lấy trái cây rụng xuống.

Chờ bắt được hết trái đào, nó đến bên hàng rào, trước tiên đem từng quả đào ném ra ngoài hàng rào, sau đó chui về y như cách lúc đến.

Tưởng Niên Diễn quan sát toàn bộ quá trình, đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên lại nghe thấy ngoài cửa có nhiều âm thanh sột soạt nho nhỏ.

Nó đi đi về về rất nhiều lần, thế nên ngày mai đại khái là hoa quả, bởi vì mỗi chuyến của nó đem theo không nhiều lắm.

Tưởng Niên Diễn dự định gặp tiểu động vật hiểu chuyện báo ân. Nếu không, đào trên cây đều nhanh chóng bị nó chén sạch.

Đợi một ngày nó đến lấy đào, Tưởng Niên Diễn lặng lẽ ra ngoài, núp ở trong sân.

Tựa hồ phát hiện hoa quả là thứ dễ được chấp nhận nhất, nó gần đây mỗi ngày đều dâng tặng hoa quả. Đã cuối mùa, nhìn núi hoa quả càng ngày càng ít, Tưởng Niên Diễn nghĩ, tiếp tục như vậy sẽ làm khó nó. Nếu như tìm không được trái cây, nó còn có thể tới sao? Có điều trước khi thời điểm ấy đến, đào tiên trong sân cũng chẳng còn lấy một quả.

Nói chung, nhất định phải mau chóng gặp nó một lần. Mỗi ngày nó đều đi hái trái cây, chắc chắn hao tốn rất nhiều sức lực. Tưởng Niên Diễn ăn không hết núi hoa quả nó mang tới, nếu như lãng phí công sức nó bỏ ra hái về, chi bằng nói cho nó biết.

Tưởng Niên Diễn đứng ở cửa sân lẳng lặng chờ.

Không lâu sau, cậu nhóc kia cắn một túi trái cây xuất hiện.

Nói là cắn, bởi vì nó dùng vài cọng mây đan thành cái túi võng đựng hoa quả, sau đó ngậm trong miệng tha đến trước cửa, bỏ trái cây ra, rồi lại cắn túi mây trở về lấy tiếp.

Chuyến thứ hai của nó, Tưởng Niên Diễn từ chỗ bí mật đi ra, ngồi xổm xuống, đối với tiểu động vật ở bên ngoài đang quay lưng về phía hắn, lén lút tha túi trái cây, ngần ngừ nói : “Chào ngươi.”

Tưởng Niên Diễn thấy thân thể nó thoáng run rẩy, lỗ tai dựng thẳng, tựa hồ lông cũng xù ra một chút.

Nó lập tức xoay mình lại, trong ánh mắt dẫn theo sợ hãi, dè dặt lùi về sau, cách xa Tưởng Niên Diễn.

“Đừng sợ.” Tưởng Niên Diễn mỉm cười nói với nó.

Nó từ từ đình chỉ lui về sau, hai chân trước ôm ngực lo lắng.

“Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi.”

Sau đó Tưởng Niên Diễn nghe thấy một giọng rất nhỏ, sợ hãi nói : “Chào ân công.”

Tuy rằng lông mao toàn thân ngắn, lỗ tai xinh xắn cùng móng vuốt ở chân rất giống, nhưng nó không phải mèo. Một cái mũi cao hếch lên, cùng đôi mắt hẹp dài, còn có bàn chân tương đối lớn.

Nghe nói trong ngọn núi này xuất hiện yêu sói, quả nhiên là có thật.

Nhưng không ngờ nó lại đáng yêu như thế.

“Vì sao tặng nhiều trái cây cho ta?”

Sói con ngồi xuống ngay ngắn, “Ta…ta nghĩ nếu đã ăn đào trong sân của huynh, nên…nên…”

“Ngươi muốn đến hái đào lúc nào cũng được, không sao.”

“Nghe…nghe nói đây là cây đào có chứa tiên khí, vài năm mới kết trái một lần, rất trân quý. Thế nhưng trước đây ta không biết chủ nhân là ai, không dám đụng vào. Xin lỗi, ta không muốn trộm, đối với huynh chỉ có thể dùng mấy thứ đó đổi lấy, ta chỉ có vậy thôi….”

“Không sao, không cần cầm đổi bất cứ thứ gì.”

Sói con nói tiếp : “Nhưng…huynh không thích ta tặng chim con, gà con đến chơi với huynh, trong nhà ta góp nhặt được gì đều lấy ra đổi hết rồi, ta chỉ có thể hái quả tặng…”

“Không sao, không sao, trái cây và những thứ khác, ta không quan tâm.”

“Đâu…đâu thể được, nhất định phải đền cho huynh, ta chỉ có…huynh đừng ghét bỏ.”

“Ta không có ghét bỏ. Nhưng ngươi xem, ngươi còn nhỏ như vậy….”

Sói con đột nhiên ngắt lời Tưởng Niên Diễn : “Ta không nhỏ! Ta đã ba trăm tuổi rồi!”

“Nhưng mà ta ăn không hết à.” Tưởng Niên Diễn rốt cuộc nói phăng ra sự thật.

“A?” Sói con khó nén biểu tình thất vọng, “Vậy, ta gây phiền phức sao…”

“A, đâu có, không hề! Bằng không ngươi đừng hái quả cho ta nữa, mỗi ngày đến chơi với ta một lúc, ngươi xem có được không? Ta sống một mình, cũng rất cô đơn.”

Sói con ngẩng đầu nhìn Tưởng Niên Diễn : “Có thể chứ?”

Tưởng Niên Diễn đến gần xoa đầu sói con vài cái : “Đương nhiên có thể.”

Sói con để con người xoa đầu, không né tránh.

………………………

“Ngươi tên là gì?”

“A?”

Hấp thụ đào tiên đủ để hóa thành hình người, bên dưới y phục lộ một cái đuôi, trên đầu thò ra hai lỗ tai, thiếu niên đang ngắm nghía bảo bối mình đã tặng — chiếc bình nay đã được cắm đầy hoa, nghe thấy câu hỏi, nó đập đập đuôi vài cái.

“Cái này…ta hình như không có tên.”

“Vậy ngươi muốn có tên không?”

“Muốn, muốn!” Lại có điểm ngần ngừ, “Đặt tên cho yêu quái hình như sẽ phải lập khế ước gì đó…”

Tưởng Niên Diễn phản ứng cực nhanh. “Ta là ân công vĩnh viễn của ngươi nhé?”

Sói con vẫy vẫy đuôi và lỗ tai đầy mong chờ : “Thế cũng được…”

Tưởng Niên Diễn suy nghĩ một lúc, cố ý trêu nó : “Gọi ‘Tiểu Lam’ thế nào?”

Đuôi và tai của sói con cụp xuống. “Đâu khác với gọi ‘tiểu lang’ là mấy chứ?”

Tưởng Niên Diễn giải thích : “Lam là màu của mây núi. Ngươi xem, lông của ngươi giống như sương núi, rất đẹp.”

Lỗ tai nhọn lập tức dỏng lên : “Thật à?”

“Thật”

“Vậy được rồi.” Ngoài miệng tuy nói không ham, nhưng trong lòng sói con thật sự rất vui sướng. Chút vui thích ấy đều bị Tưởng Niên Diễn nhìn thấu.

“Thế ngươi định báo đáp ta thế nào?”

“Ơ.”

………………………

Sói con bò bên cạnh Tưởng Niên Diễn, nó đã quay về hình dạng sói không lớn hơn con mèo trưởng thành bao nhiêu, đem y phục rơi trên đất nhặt lên thả xuống giường, sau đó tiến vào trong lòng Tưởng Niên Diễn, mặc hắn vuốt ve lông của mình.

Không phải nó thích được vuốt ve bộ lông, nhất là chỗ lông bụng. Tuy rằng rất dễ chịu, nhưng nó là sói, cảm thấy rất xấu hổ. Có điều đối phương là ân nhân, đối với ân nhân phải báo ân. Tưởng Niên Diễn thích sờ lông nó, nói là lông nó tuyệt nhất, hì hì.

………………………

Vài tháng nữa trôi qua, sói con chạy sang bên này chơi, muốn giới thiệu cho Tưởng Niên Diễn biết bạn bè nó, gà con, cún con, nai con, cáo con, thậm chí là em rắn mối nhỏ xíu. Nhưng lúc Tưởng Niên Diễn đem đồ ăn ra mời chúng, sói con rụt rè ngồi xổm một bên, không dám tham gia cuộc tranh ăn với bạn bè.

“Để cho bọn họ ăn trước đi….”

Nhưng đến phiên nó, đã chẳng còn thừa chút gì. Sói con gắng bặm môi, không dám biểu hiện bất mãn.

Những lần khác cũng đều giống vậy.

Nếu như nó đoạt, chúng sẽ cho rằng nó rất bá đạo, bởi vì nghe đồn loài sói chính là thế. Chúng nó sẽ không dám làm bạn chơi cùng nó. Vậy nên sói con không dám tranh.

Trong mắt Tưởng Niên Diễn đều nhìn ra tất thảy, sau khi tiễn đám động vật ra cửa, túm đuôi sói con kéo về.

“Huynh muốn làm gì, âu âu âu….”

Tưởng Niên Diễn đem các loại hạch quả, trái cây giống lúc nãy ra cho nó ăn, nhưng thiếu niên chậm chạp không đụng tay vào.

“Làm sao vậy?”

“Nhiều, nhiều quá…” Nó nhỏ giọng nói.

“A?”

Tưởng Niên Diễn bỗng nhiên nhớ đến : “Xin lỗi, có phải ngươi thích ăn thịt hơn?”

“A? Không, không, không phải, bởi vì ta khi còn nhỏ tu luyện sai, ăn thịt trái lại sẽ ảnh hưởng công lực.” Sói con giải thích.

Sói ăn chay…..

Sói con thực sự rất  là hiền….

“Ta có thể cầm một cái sao?” Sói con nói.

“Toàn bộ chỗ này đều có thể lấy.”

“Không không, vậy quá nhiều rồi.”

Sói con được cho mà chả dám nhận, ngốc nghếch đến mức khiến người khác yêu thương không ngớt.

“Có thể giữ lại ăn dần.”

“Ưm…” Sói con suy nghĩ một chút, “Để ở chỗ huynh nhé, sau đó ta sẽ quay lại ăn….huynh có thể giữ giúp ta?”

Tưởng Niên Diễn vuốt vuốt đuôi nó : “Được.”

“Cảm tạ huynh!”

“Vậy ngươi thiếu ta một ân tình. Lần này nên báo đáp thế nào?”

Sói con có chút bối rối : “Huynh thích gì? Yêu lực ta có hạn, chuyện khó quá ta làm không được đâu.”

Tưởng Niên Diễn lộ ra biểu tình một người đã ngầm mưu tính tất thảy. “Tuyệt đối không khó. Ngoan, kêu một tiếng ta nghe thử.“

A? Sói con ủy ủy khuất khuất “âu” một tiếng.

Một tiếng kêu non nớt, khiến tâm khảm Tưởng Niên Diễn đều run lên hưng phấn.

……………………………

Mấy tháng tiếp theo….

“Tưởng đại ca, gần đây ta hơi khó chịu.” Sói con nói.

“Như thế nào?”

“Chính là..là…có đôi khi sẽ muốn huynh vuốt ve ta, cảm thấy được sờ rất thoải mái. Sau đó, toàn thân sẽ nóng lên.”

“…..Tiểu Lam, ngươi sẽ không ….”

Sói con vội vã hỏi : “Sẽ làm sao?”

“Phát tình đó….” Tưởng Niên Diễn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sói con hai tai dựng thẳng, đã nghe được : “Nó là cái gì?”

Tưởng Niên Diễn có chút lúng túng : “Có phải ngươi toàn thân nóng rần, muốn được sờ?”

“Đúng!”

“Có phải muốn tới tìm ta?”

“Đúng!”

“Có phải còn muốn cọ cọ thân thể ta?”

“Đúng!”

Sói con ngấn lệ, đều bị đoán trúng hết, xem ra nó thực sự mắc chứng phát tình gì gì đó rồi.

“Vậy…” Tưởng Niên Diễn vươn hai tay, kéo sói con ôm vào trong lòng.

Nửa đêm, trong phòng nhỏ có những tiếng thì thầm không dứt.

“Tướng công, là một loại xưng hô để gọi người mình thích.”

“Âu.”

“Do đó, tiểu Lam, gọi một tiếng nghe xem?

“Âu ngao….ô.”

“Ngoan ngoan, tới đây.”

“……..”

Tĩnh lặng.

Lấy sức tru một tiếng ngân dài “Ngao ô ——————”

Trong núi chim hoảng thỏ chạy.

Tưởng Niên Diễn bị rống có chút dở khóc dở cười : “……Tiểu Lam, nghe lời…”

Cuối cùng đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm.

“A!”

Sau đó là tiếng sói con luống cuống hỏi : “Tưởng… Tưởng đại ca, huynh không sao chứ?”

Cái tên vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép sói con biểu lộ tình cảm, muốn bằng bất cứ giá nào cũng nghe sói con mở miệng gọi tướng công, nay bị cái đuôi quét rớt giường, thiếu chút nữa thổ huyết, thập phần bi phẫn.

Tại sao lang tộc khi bày tỏ tình yêu thì đều phải thể hiện sức mạnh hả trời ?!

——– End ——–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net