Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 tháng trôi qua .

Ăn cơm trưa xong trưởng phòng thông báo cho cả phòng :

" phòng mình nghe thông báo từ công ty . Chả là đang vào công ty mình quyết định cho toàn thể nhân viên công ty đi du lịch nghỉ mát nạp năng lượng , tinh thần cho dịp công việc cuối năm sắp tới .
Đi trong vòng 5 ngày từ thứ 4 đến chủ nhật tuần sau  , địa điểm là thành phố A .
Lịch trình cụ thể báo đăng lên trang nội bộ công ty .
Ai có việc không đi được thì báo luôn nhé "

Mọi người hào hứng bàn tán :

" Haizzz lại phải đi du lịch à "

" cuối tuần đi mua quần áo không ? "

" nên mang vây hay mang quần nhỉ "

Cậu nghe xong thông báo cũng không nghĩ nhiều :

" cứ tưởng phải lâu lắm mới có dịp quay lại."

Cả phòng đang xôn xao lại nghe tiếng trưởng phòng vang lên lần nữa :

" 1h30 họp mọi người chuẩn bị tài liệu đi . Cuộc họp này có cả giám đốc tham gia đấy . Chuẩn bị kĩ càng đừng sẩy ra lỗi "

Lâm nguyệt cau mày :

" thôi xong 😨. Lương tiến ông gửi tôi số liệu để tôi xem lại . "

" Đây tôi gửi luôn ."

Lâm Nguyệt lại nói tiếp :

" Vãn Hiên đưa chị xem cái phần chiến lược định giá và định vị . Chị xem qua một lượt tí em đi photo tài liệu r đem vào trong phòng họp nhé  Nhật Minh. "

" chị xem xem thế đã ổn chưa  ." Vãn Hiên nói.

Cậu chưa kịp vâng thì lại thấy chị nói thêm :

" cậu photo xong rồi xem lại có gì không rõ hỏi chị luôn tí cậu lên thuyết trình ."

Cậu gật đầu nói :

"Vâng , " nói rồi mới " ơ chị ơi sao lại em lên ? Em không lên đâu ."

" Cậu lên dần cho quen đi , không sao đâu toàn là người trong team không phải ngại "

" em không ngại mà em sợ e run quá em quên hết thì chết "

" có gì mọi người giúp . Chốt cậu lên rồi "
" ơ chị 😰"

" không có ơ ư gì hết . Đây đem đi photo đi , nhanh nhanh  "

" vầng .... "

1h25 mọi người có mặt đầy đủ trong phòng họp .

" mọi người ổn định 5p nữa rồi họp ." Trưởng phòng nói .

Đến giời họp vẫn chưa thấy giám đốc đến vẫn quyết định bắt đầu họp .

Qua 15p Nhật Minh vẫn đang nói thì có tiếng gõ cửa rồi bước vào .

" Xin lỗi tôi đến trễ . Mọi người tiếp tục đi ."
Mọi người : " chào sếp "

" mọi người tiếp tục đi ."

Lúc cậu chuyển mắt nhìn vừa hay 2 ánh mắt giao nhau cậu thầm giật mình :

" sao cảm giác  lại giống cái người kia quá vậy nhưng mà phong cách không đúng lắm " hàng lông mày nhíu lại .

Anh cũng lóe lên tia ngạc nhiên trong nháy mắt , hướng tới ghế ngồi xuống lật tài liệu .

Cậu quay lại tiếp tục :

"theo như mọi người biết hiện nay nông sản của nước mình gặp rất nhiều khó khăn, trong việc tiêu thụ việc đến tay người dùng còn rất hạn chế chưa có nhiều giải pháp để khắc phục .....

Đây là toàn bộ kế hoạch mà team PP đưa ra "

"Theo như kế hoạch sắp tới có 1 buổi live  đã chuẩn bị đến đâu rồi ?" Kết thúc báo cáo anh lên tiếng hỏi.

Cậu tiếp lời :

" ở buổi live có mời thêm kol  nổi tiếng hiện nay để thu hút người xem tăng khả năng quảng bá sản phẩm đến mọi người."

" đã bàn bạc ổn thỏa với bên vận chuyển chưa ? "

" rồi ạ , vì sản phẩm nông sản khá là đặc biệt dễ bị hỏng ,nát . đã chốt sẽ vận chuyển lạnh đóng gói nhẹ nhàng  kĩ càng bằng.... "

Kết thúc  cuộc họp đã là 3 giờ kém .

Nay buổi họp khá là vui vẻ vì được giám đốc khen .

Anh có nói : " bản kế hoạch làm khá tốt mong sẽ thành công như mong đợi .

Hình như chúng ta từng gặp nhau trước đây ? " anh chỉ tay về phía cậu nói .

Cậu cười cười đáp :

" tôi làm nhân viên của công ty giám đốc gặp qua tôi thì chuyện bình thường đúng không ạ ? " 

Anh nhìn cậu cười  " nói cũng phải , Nhưng ý tôi không phải như thế "

" -_-  ý của sếp tôi là gì cơ ạ ? Tôi không hiểu lắm "

" không có gì , tôi đi trước đây ."

Mọi người mặt hóng hớt xem chuyện của hai người .

Anh đi rồi , mọi người xúm lấy cậu .
Nhao nhao nói:

" lần đầu thấy sếp hỏi kì cục như thế đấy "

" có gì đó kì mờ ám "

" hay là trước đây cậu đắc tội sếp mà cậu không nhớ "

Cậu khóc không ra nước mắt nói " em không biết , em cũng không chắc cũng chả nhớ 😞"

" sếp công tư phân minh lắm . "

" 😖"
Đến tận lúc về cậu vẫn nghĩ xem người hôm đó có phải là sếp không cảm giác cứ không đúng lắm .

Anh hỏi vậy thôi chứ anh chắc chắn là cậu .
Từ kiểu tóc khuân mặt rồi nốt ruồi ở khóe mắt của cậu không thể lần đi đâu được.
Chỉ hơi ngạc nhiên vì trước gặp cậu ở thành phố A không nghĩ cậu lại là nhân viên của mình .

#### úi giời cũng để ý lắm nha cả nốt ruồi còn nhớ cơ mà 😆😆😆
Chap sau mn sẽ hiểu vì sao bạn Nhỏ hơi ngờ ngợ anh nhà nha
Cảm.ơn mọi người đã quan tâm và ỷng hộ ạ có gì mn góp ý cho tớ tốt hơn nha ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC