Chương 111: Tan biến*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyển ngữ by: Mộc

* Chú thích tên chương: 冰释 - Băng dịch: Ý chỉ hiểu nhầm tiêu tán, tan biến… đại loại là hết hiểu nhầm.
_________

Truyện chỉ đăng tại wattpad, nhưng nơi khác đều là reup.
Tống Diên được Hạ Lâm đỡ lên ngồi trở lại xe lăn, thấy Hạ Lâm  vẫn không nói nửa lời, hắn nghi ngờ nhìn cậu, lại nhìn theo tầm mắt của cậu.

Hạ Lâm chú ý tới ánh mắt của hắn, lập tức cất điện thoại đi, Tống Diên chỉ kịp nhìn thấy ba chữ cái tiếng Anh VHL trong một đống chữ rườm rà.

Sau khi bị một đoạn này gián đoạn, Hạ Lâm vẫn cứ như lúc trước mới nói được một nửa, cũng không nói thêm một chữ nào nữa.

Cậu đưa tay lấy hộp thuốc trên tủ rồi ngồi xổm xuống, giúp Tống Diên xử lý vết thương đang rỉ máu ở lòng bàn tay.

Trong một khoảng thời gian, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Tống Diên dần hồi phục lại lý trí sau cơn hoảng loạn, nhớ lại những gì mình mới nói, hắn không tránh khỏi một hồi mặt đỏ tai hồng. (他便抑制不住地一阵面红耳赤)

Cũng may, Hạ Lâm vẫn luôn một mạch chỉ tập trung vào vết thương của hắn, cậu cúi đầu hỏi: "Vết thương này làm sao mà bị?"

"Lúc trước... không cẩn thận bị mảnh kính vỡ cắt trúng."Tống Diên bịa đại một cái lý do, nhanh chóng chuyển đề tài về  lại vấn đề mình quan tâm: "Hạ Lâm, lần này em đến nước Mỹ, định ở lại bao lâu? " 
(呆 - dai: nán lại, ở lại)

“Giao lưu học thuật một ngày, hoạt động tự do một ngày.” Hạ Lâm nói: " Tôi thật ra vốn nghĩ rằng, nếu như anh đã không đến thành phố F, vậy thì tôi sẽ đến thành phố J tìm anh. Lúc trước nghe Vũ Lạc Đồng nói là cậu ấy cũng đang ở thành phố J, vốn nghĩ là có thể hỏi thăm tình hình của anh từ cậu ấy."

*Chỗ này tác giả viết là: 下洛, nhưng "下落" này mới là "tình hình/tung tích/tăm hơi". Mộc nghĩ chắc đồng âm nên tác giả type sai?

Tống Diên không ngờ rằng Hạ Lâm sẽ chủ động nhắc tới Vũ Lạc Đồng, cẩn thận dè dặt quan sát đối phương, thấy vẻ mặt Hạ Lâm rất bình thường, giọng điệu rất ngang nhiên, giống như chỉ đang nhắc tới một người không liên quan.

Hắn cân nhắc một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Mấy năm này, em với Lạc  Đồng… vẫn giữ liên lạc?"

“Có thời gian thì gửi tin nhắn WeChat gì đó." Hạ Lâm nói: “Ban đầu, tôi không nghĩ rằng sẽ giữ liên lạc với cậu ấy, nhưng cứ đến ngày lễ cậu ấy lại không quên gửi lời chúc cho tôi, tôi cũng không thể không biết ngượng mà bơ cậu ấy được. "

Hạ Lâm giúp hắn cầm máu, sau đó lấy ra băng mới cẩn thận cuốn cho hắn từng lớp một, tiếp tục nói: "Tôi nhớ là. Khoảng hai năm trước, cậu ấy đột nhiên hào hứng gọi cho tôi, cậu ấy nói không ngờ vậy mà lại gặp được anh ở thành phố J. Lúc đầu tôi muốn xác nhận lại với anh, nhưng sợ anh khó xử, nên không nhắc đến. "

Tống Diên ngay lập tức trở nên quẫn bách*, vội vàng giải thích: "Hạ Lâm, anh với cậu ta không có cái gì..."

*窘迫(jiǒngpò)

"Tôi biết, mỗi lần cậu ấy tìm tôi trò chuyện, phần lớn thời gian cậu ấy đều nói về David, David lại ăn giấm rồi*, David lại cãi nhau với cậu ấy rồi, David lại khiến cậu ấy tức giận đến mức bỏ nhà đi rồi, David lại tìm được cậu ấy mang về rồi. Nói về vấn đề của anh, cũng chỉ có đâu đó một hoặc hai lần." Hạ Lâm nói, ngẩng đầu lên cười đùa* (戏谑 - hí hước) nhìn Tống Diên một cái.

*Ăn giấm: (chú thích cho bạn nào chưa biết, mà chắc mọi người đều biết rồi): Ăn giấm bên Trung còn có nghĩa là "ghen tuông".

Tống Diên không ngờ Hạ Lâm sẽ có biểu cảm như vậy, đứng hình mất 5 giây*(懵了片刻), mới lên tiếng: "Đúng đúng, anh cùng lắm cũng chỉ có vai trò là một cái lão nương cữu (老娘舅)。 

(Lão nương cữu dùng để nói về người phụ nữ bên nhà mẹ đẻ chuyên hòa giải xung đột giữa vợ và chồng _ chú thích này là của tác giả)

Hạ Lâm băng bó vết thương xong, đặt hộp thuốc lại chỗ cũ, lại ngồi xuống đối diện với hắn, lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt vừa mắt tỉ mỉ lại nhu hòa, như muốn mô tả lại từng phân từng phân bộ dạng của hắn.

Tống Diên vẫn chưa thoát ra khỏi quẫn bách vừa nãy, lúc này lại bị cậu nhìn cho có chút sởn cả tóc gáy, không nhịn được hỏi: "Hạ Lâm, em ... tại sao lại nhìn anh như thế?"

"Tống Diên, tôi lúc trước, đã dùng lời rất khó nghe mắng anh. Mong anh đừng để ý."

Tống Diên một mặt hoang mang (一脸茫然): "Có sao?"

"Anh không nhớ nữa à?” Hạ Lâm sững người một lúc, sau đó bật cười, “Nhưng mong anh thật sự không nhớ."

Tống Diên cảm thấy Hạ Lâm trước mặt ôn hòa khác thường, bất an nói: "Hạ Lâm, em… rốt cuộc là muốn nói cái gì vậy?"

Hạ Lâm cúi đầu, do dự một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn: "Tống Diên, hai chúng ta... Hãy bỏ qua những khúc mắc (冰释前嫌) trong quá khứ sang một bên đi, được không?"

Tống Diên mày dần dần cau lại, không phải hắn không hiểu bỏ qua khúc mắc quá khứ là có ý gì, nếu Hạ Lâm nguyện ý tha thứ cho những lỗi lầm hắn đã gây ra, hắn đương nhiên cầu còn không được. Nhưng bây giờ nghe những lời này, hắn luôn cảm thấy điều mà Hạ Lâm muốn diễn đạt, không chỉ là nghĩa đen của bốn chữ này. 

(Là bốn chữ này này: 冰释前嫌 - băng dịch tiền hiềm. Như đã chú giải ở tên chương nha. Tên chương chắc từ chỗ này mà ra)

“Hạ Lâm…" Hắn gần như theo bản năng nắm lấy cổ tay Hạ Lâm, ngập ngừng hỏi: "Bỏ đi khúc mắc quá khứ rồi, sau đó thì sao? Em muốn làm cái gì? "

Hạ Lâm có chút kinh ngạc*, không ngờ Tống Diên lại nhạnh bén (敏锐-mǐnruì) như vậy.

*微微一呀:  vi vi nhất nhạ

Cậu mở miệng, còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó thích hợp thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tống Diên: "Nếu như em muốn nói, sau khi bỏ qua những khúc mắc quá khứ rồi, thì không còn liên qua gì đến anh nữa. Anh thà rằng em tiếp tục hận anh, đời đời kiếp kiếp hận anh.*"

*Câu gốc này: 我宁愿你继续恨我,生生世世地恨我 。Thấy hay nên trích ra đây nha. Ai biết T.Trung thì cùng đọc nà.

Giọng Tống Diên đè xuống cực thấp, lại nhấn mạnh từng từ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Lâm không nói nữa, chỉ ngây người nhìn hắn, trong mắt dần dần hiện lên ánh nước.

Đột nhiên cậu nghiêng người về phía trước, cụp mắt xuống, chạm nhẹ vào môi Tống Diên.

Môc:Aaaaaaaaaaaaaaaaa……
 (truyen2u.net là trang reup truyện của Mộc)

Đại não Tống Diên trong chốc lát trống rỗng, sau đó vang lên một tiếng ù ù.

Tim hắn đập rất nhanh, giống như một cậu nhóc mới yêu lần đầu.

"Hạ Lâm..." Hắn siết chặt cổ tay Hạ Lâm run rẩy, không rõ chuyện vừa rồi có phải do chính mình tưởng tượng ra hay không.

Nước trong mắt Hạ Lâm vẫn chưa rút đi, có chút không biết phải làm sao né tránh ánh mắt nóng bỏng của Tống Diên, lắc đầu: "Anh đừng hỏi tôi, tôi không biết, hoặc là có thể ngay giây sau tôi sẽ hối hận rồi, cho nên anh không cần hỏi bất cứ điều gì."

Tống Diên muốn nói gì đó, nhưng Hạ Lâm đã đứng dậy, thoát khỏi tay hắn, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi cửa.

_____________________

Mộc: Lâm Lâm ẻm làm vậy chắc là vì ẻm nghĩ mình sắp chết rồi….. Haizzzzzz


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net