Chương 77: Thất đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Ngọ dạ phi hành*》Bar.

*Chuyến bay lúc nửa đêm

Kha Mi vội vã từ cửa bước vào, một cơn gió thổi qua khắp nơi anh ta đi qua.

Một người phục vụ nhìn thấy anh vào tươi cười chào hỏi, nhưng trước khi từ "Anh Mi" được nói ra, anh ta không thể chờ đợi được nữa hỏi: "Ông chủ của cậu đâu?"

"Ông chủ đang ở phòng nghỉ ..." Trước khi anh ta nói xong, Kha Mi đã chạy vào hành lang dẫn đến phòng nghỉ trong hai, ba bước.

"Chuyện gì vậy, vội vàng như vậy." Người phục vụ có chút không hiểu được, cậu ta đối với vị bác sĩ này không xa lạ, cậu ta nhớ tới mỗi lần tới quán bar, vị này trước tiên đều sẽ chào hỏi mấy người trong quán hoặc nói chuyện phiếm gì đó .Chưa bao giờ thấy anh gấp gáp như hôm nay.

Kha Mi đẩy cửa phòng nghỉ mà không gõ trước, nói: "Hoài Tẫn, 15 phút trước cậu có cảm thấy địa chấn không?"

Anh đang nói nửa chừng thì đột ngột dừng lại, căn phòng mờ mịt, nồng nặc mùi mì gói dưa cải.

Một bóng đen trước bàn cà phê, đang húp mì gói "sột, sột", còn ở trên ghế sô pha phía sau, chủ quán bar Tống Hoài Tẫn đang nhìn tài liệu trên tay với vẻ mặt nghiêm túc.

Bóng đen ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Kha Mi, sau đó giơ tay vẫy vẫy anh: "Hì hì ~ Đã lâu không gặp."

Kha Mi "tách" bật cái đèn sáng nhất trong phòng, bóng đen lập tức giơ cánh tay lên che mắt lại: "Chói mắt quá, Kha Mi! Mau tắt đi, tôi chưa qua kỳ điều chỉnh! "

Lúc này, Kha Mi mới chậm rãi tắt đèn, chỉ vào bóng đen hỏi Tống Hoài Tẫn : "Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?"

Tống Hoài Tẫn chưa kịp trả lời, bóng đen đã nói: "Này, anh có ý gì vậy, lẽ nào đây là nhà anh hay sao? Tôi tốt xấu gì cũng là thành viên của nhóm này đấy."
Kha Me giật mình: "Cậu cũng ở trong nhóm này à?"

"Đúng vậy." người đàn ông bất lực duỗi hai tay ra. "Tôi là theo mệnh lệnh của cấp trên, nếu không, anh xem chả nhẽ tôi vui vẻ đến cái nơi kinh khủng này sao?"

Kha Mi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó một lúc lâu, cắn chặt hàm răng rít ra một câu: " Bây giờ là vì hiệp định, nên tôi sẽ không tính toán với cậu lúc này. Đợi sau khi cả hai chúng ta nghỉ hưu, lúc đó tôi sẽ tới tìm câu tính sổ "

Người đàn ông thở dài: "Kha Mi, anh nói xem anh cái con người này, sao lại thù dai như vậy? Đình chiến cũng đã đình mấy chục năm rồi, anh còn ôm mối ân oán trước đây không chịu buông. Lại chưa kể, chiến trường đao kiếm không có mắt. Ai mà trong tay không có mấy mạng người. Tôi lúc đó cũng không có trực tiếp giết anh, chỉ giết có một con thú cưng của anh đã được coi là thủ hạ lưu tình rồi"

*Mộc: Mé, sao nhảy thể loại xoành xoạch vậy. Dịch mà đổi theo không kịp luôn á, hoang mang.

Kha Mi nghe vậy, lồng ngực dao động một hồi, cố kiềm chế được cảm xúc của mình: "Đỗ Lam Trạch, cậu có biết ở chỗ của chúng tôi, mọi người có mối quan hệ khế ước máu, anh không phải giết một con thú cưng bình thường, mà nó là một phần sinh mạng của tôi.

* Mộc: Đuma nhảy đủ thể loại

Cậu trai trẻ tên Đỗ Lam Trạch ngơ ngơ ra một lúc, rồi hỏi: "Rất...đau sao?"

Nếu dùng thế giới của mấy người bên đó làm cơ sở thước đo, thì nó tương đương với một Omega đã bị đánh dấu vĩnh viễn, lại bị một Alpha khác cường đánh dấu lần hai  thống khổ đau đớn.

Đỗ Lam Trạch rụt cổ: "Cái này. Tôi không phải Omega nên không cách nào tự thân lĩnh hội được, nhưng những gì anh muốn biểu đạt, tôi đã hiểu đại khái rồi......Tôi xin lỗi, lúc đó tôi không biết sẽ nghiêm trọng đến mức này. Tôi xin lỗi, xin lỗi "

Kha Mi cũng là bậc thầy ăn mềm không ăn cứng, xin lỗi như thế này dù vô ích nhưng lửa giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai.

Anh liếc nhìn đống hộp mì gói trên bàn cà phê, lộ ra vẻ kinh tởm: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi. Cả cái phòng này toàn là mùi mì gói của cậu."

"Ài~, có thể trách tôi sao? Mỗi người đều có đồng hồ sinh học khác nhau, được không. Hoài Tẫn quay lại một cái là ngủ ngủ ngủ, tại sao anh không nói?"

* Nguyên văn: 倒时差. Thói quen sinh hoạt, đồng hồ sinh học bị đảo lộn do lệch múi giờ. Lệch múi giờ.

"Ít nhất thì cái cách lệch múi giờ của anh ta cũng hài hòa, an tĩnh hơn cậu."

Tống Hoài Tẫn dường như đã quen với những trận cãi vã không dứt khi gặp nhau của hai người, không nói câu nào. Chỉ liên tục nhập thông tin trong tay vào màn hình phản chiếu trong khoảng không.

"Đây là thông tin tiểu sử về cuộc sống kiếp trước của Hạ Lâm do Lam Trạch mang về".  Tống Hoài Tẫn nói. "Kha Mi, anh lại đây một chút."

Kha Mi kinh ngạc liếc nhìn Đỗ Lam Trạch một cái, giờ mới tự mình nhận ra thành viên trong đội đã lâu không xuất hiện của họ vốn là do Tống Hoài Tẫn cử đi thực hiện nhiệm vụ ở một thời không khác.

Anh lật giở những hình ảnh trong màn hình lẩm bẩm: "Thì ra là ... cậu ấy chết vì bệnh".

Tống Hoài Tẫn nói: "Anh tiếp tục lướt xuống xem đi"

Kha Mi lật thêm vài trang nữa, ngạc nhiên nói: "Người yêu kiếp trước của cậu ấy, Vậy mà thực sự vì cậu ấy mà nhảy lầu chết theo?*"

*Nguyên văn là: 殉情 - tuẫn tình. Nghe hay quá nên để đây cho mọi người đọc cùng. (Anh công ảnh nhảy lầu tuẫn tình). Xưa nay mới nghe "tuẫn táng", giờ ms biết có "tuẫn tình"... thật là hạn hẹp, hạn hẹp rồi...

"Chú ý vào thời gian mà anh ta nhảy lầu". Tống Hoài Tẫn chỉ chỉ vào con số được đánh dấu ở góc trên bên phải của màn hình: "Cách ngày Hạ Lâm qua đời, vừa đúng bảy ngày."

Kha Mi suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: "Là thất đầu*, ngày đó là thất đầu của Hạ Lâm."

*Thất đầu: bảy ngày đầu tiên sau khi chết.

"Chính xác, theo tôi được biết, sau khi những người ở đó chết đi, linh hồn của họ sẽ trôi nổi vô định trong thế giới trong bảy ngày, sau bảy ngày họ sẽ trở về bên người mà họ vương vấn nhất trong đời lúc còn sống"

Mộc: dịch đến đây khóc luôn rồi😭

Đỗ Lam Trạch "soàn soạt" ăn xong ngụm mì cuối cùng, tiếp tục phân tích: "Nếu tôi đoán không sai, Tống Diên - cũng chính là người yêu kiếp trước của Hạ Lâm. Anh ta đã chọn cái chết vào đêm thất đầu của Hạ Lâm, nguyên nhân là hi vọng cùng linh hồn của Hạ Lâm cùng nhau nhập kiếp luân hồi. Nhưng rất không khéo là, tòa nhà anh ta đứng lúc đó lại nằm ngay trung tâm của một cơn lốc thời không hiếm gặp trong một ngàn năm. Ngọn gió đó không chỉ hút linh hồn anh ta vào vòng xoáy thời không, mà còn liên đới hút cả linh hồn của Hạ Lâm - người quay trở lại vào ngày thất đầu.
Chỉ là không biết họ đã gặp phải trắc trở gì trong vòng xoáy thời không. Bốn năm trước linh hồn của Hạ Lâm đã bình thường rơi xuống, mà linh hồn Tống Diên mãi tới khoảng thời gian trước mới rơi xuống."

"Không, cậu phải đảo ngược thứ tự lại" Tống Hoài Tẫn sửa lại. "Từ góc độ thời gian và không gian, chính là Tống Diên rơi xuống trước, sau đó mới là Hạ Lâm."
_____________

Mộc: vl luôn, hoang mang các kiểu, thể loại gì đây? Tưởng đâu chỉ trọng sinh rồi đô thị tình duyên bình thường thôi chứ. Úi dời còn thấy đâu đó ABO, thú nhân, không gian, thời gian, tra án các kiểu... dịch nó hơi chóng mặt.😨🥲

Tiền đình nhẹ 🤧🤧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net