Chương 85: Thế giới thật nhỏ bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 85: Thế giới thật nhỏ bé

Có tổng cộng năm bác sĩ trong đội y tế thôn chi nhánh được Bệnh viện liên kết B cử đến thôn Tử Lâm lần này. Thuộc các khoa khác nhau, nhưng không được cử đồng loạt mà được cử đi luân phiên.

Kha Mi là bác sĩ đầu tiên được đội y tế này cử đến.

Thôn Tử Lâm ba mặt được bao bọc bởi núi, chỉ có một con đường đá nhỏ dẫn ra quốc lộ bên ngoài thôn, rất bất tiện.

Kiếp trước, Hạ Lâm cùng vài người bạn học đầu tiên là bắt xe buýt đến ngã tư Thạch Tử rồi xuống xe, sau đó đi bộ hơn một tiếng đồng hồ. Kiếp này Kha Mi tự mình lái xe, giúp đỡ được cho thể lực của hai người rất nhiều.

Họ được tiếp đón bởi trưởng thôn Tử Lâm, là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, người này đã gửi lời cảm ơn đến bọn họ. Trưởng thôn rất nhiệt tình, nhất định phải mời hai người dùng bữa trưa tại nhà mình, trong bữa cơm, trưởng thôn vừa thở dài vừa nói về tình hình của thôn Tử Lâm trong mười năm qua.

Vì sự xa xôi hẻo lánh của thôn, nên rất nhiều thanh niên đã rời bỏ thôn đi đến các thành phố lớn, những người còn ở lại hầu hết đều là người già ở độ tuổi 70, 80 và trẻ em dưới 10 tuổi. Họ chủ yếu bán hàng thủ công mỹ nghệ cho khách đến du lịch để kiếm sống.

Có thể nhìn thấy được rằng ở một thôn bản hẻo lánh, lạc hậu như vậy, cơ sở vật chất y tế gần như bằng 0. Một khi người già, trẻ em ốm nặng chỉ biết nằm co ro trên giường chờ chết vì cơ sở vật chất y tế gần như không có. Kha Mi không chỉ chữa bệnh miễn phí cho họ mà còn dạy cho họ một số kiến ​​thức y tế cơ bản nhất.

Hạ Lâm ở bên cạnh nghe, trong lòng có chút cảm động.

Ở kiếp trước, cậu chỉ là một khách du lịch đến đây theo ý thích, ngoại trừ thác nước trên núi hơi nổi tiếng, ấn tượng tổng thể của cậu về thôn Tử Lâm không tốt, đặc biệt là khi những người già trong làng đeo bám ép anh mua những thứ đồ kém chất lượng...Còn có những đứa trẻ chạy lung tung với thân hình lấm lem và hôi hám, khiến cậu tránh ra xa với vẻ mặt kinh tởm.

Nhưng kiếp này, cậu đến đây với một thân phận khác, nhìn hoàn cảnh hiện thực tàn khốc của ngôi làng từ những góc độ khác nhau, cậu cảm thấy rằng khi đến đây, cậu nên cố gắng hết sức mình để làm một điều gì đó cho ngôi làng này.

Ăn xong, thôn trưởng giao trạm y tế tạm thời bỏ trống cho bọn họ.

Đây thực ra là một dãy nhà bằng đất, phòng lớn nhất ở giữa kê mấy cái bàn làm bệnh xá, phòng nhỏ hai bên có ván gỗ để họ ngủ vào buổi tối.

Sau khi tiễn trưởng thôn đi, Kha Mi nói với Hạ Lâm: "Cậu chọn một phòng ngủ đi."

Hạ Lâm nhượng nhịn: "Thầy là cố vấn, thầy chọn trước đi ạ."

Kha Mi cười nói: "Trái phải chỉ có hai gian phòng, cậu còn nhường tới nhường lui, giả nai cái giề."

Trước khi hai người thảo luận có kết quả, điện thoại của Kha Mi vang lên, Kha Mi nói với điện thoại: “Đúng, đúng, chính là chỗ này, dọc theo con đường rải sỏi… Thôn không lớn, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy toàn bộ thôn. Bên đường rải sỏi, có một gian nhà ba gian, trước nhà là bãi cỏ dại, tôi đậu xe trên bãi đó, rất dễ thấy. "

Sau khi Kha Mi cúp điện thoại, Hạ Lâm tò mò hỏi: "Còn có ai tới nữa ạ?"

"Một đối tác". Kha Mi giải thích một cách thản nhiên. "Thiết bị y tế của chúng ta được vận chuyển trực tiếp từ anh ấy."

Hạ Lâm nghĩ nghĩ, không hổ là Kha Mi thông minh và gọn nhẹ như vậy. Anh ta trực tiếp nhờ đối tác vận chuyển thiết bị luôn. Nơi hẻo lánh này không dễ tìm. Có lẽ bên kia cũng đã đi đường lòng vòng rất nhiều. Không biết tên xui xẻo nào lại dính vào loại chuyện này.

Khi đang suy nghĩ miên man, cậu nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ từ từ đi vào tầm nhìn, dừng lại bên cạnh xe của Kha Mi.

Cửa xe vừa mở, một bóng người quen thuộc từ trong xe nhảy ra. Nhìn thấy Hạ Lâm từ xa, người bên kia thoáng giật mình, sau đó nở một nụ cười ngạc nhiên, vung tay vẫy mạnh về phía cậu: "Hạ Lâm!"

Hạ Lâm "..."

Thế giới thật nhỏ bé, ở tận một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy mà cũng có thể gặp được. Hạ Lâm cũng vô lực thổ tào*."

*Thổ tào: phàn nàn, chửi bới, thab trấch một vấn đề gì đó ở trong lòng.

Cậu không ngờ đối tác trong miệng Kha Mi sẽ là Tống Diên, cũng không ngờ rằng Tống thị tham vọng đến mức nhúng tay vào thiết bị y tế.

Lúc này, tâm trạng của Tống Diên thì hoàn toàn ngược lại.

Thành thật mà nói, khi Kha Mi đề xuất rằng người phụ trách dự án này sẽ tự mình giao thiết bị, hắn đã thấy không chấp nhận lắm.

Nhưng vì Kha Mi là khách hàng đầu tiên của họ ở Bệnh viện liên kết B, để lấy Kha Mi làm bàn đạp mở ra thị trường bệnh viện liên kết một cách suôn sẻ, hắn quyết định tạo điều kiện tốt cho vị bồ tát này, vì vậy hắn đáp ứng sẽ giao các thiết bị đến.

Không ngờ lại gặp được Hạ Lâm, quả là một bất ngờ không ngờ đến. Vào lúc này, làm sao hắn còn có thể phàn nàn Kha Mi được, cảm ơn anh còn không kịp.

Kha Mi chào Tống Diên rồi bước tới và nói: "Tống tiên sinh, làm phiền anh đi chuyến này rồi. Cảm ơn anh rất nhiều!"

“Không phiền, không phiền.” Tống Diên nói được hai câu, tâm trí đều đặt trên người Hạ Lâm, quay đầu nói với Hạ Lâm: “Sao em cũng ở đây thế?"

“Sao mà, hai người quen biết nhau à?” Kha Mi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Tôi và Hạ Lâm. Uh, là bạn rất rất tốt.” Tống Diên cười giải thích.

Nhưng lại nghe Hạ Lâm vặn lại: "Chỉ là người quen, không thể coi là bạn bè được."

Tống Diên: "..."

Kha Mi hỏi: "Tống tiên sinh, anh có vội đi không?"

"Không vội," Tống Diên vội vàng lắc đầu. " Một chút cũng không vội."

Kha Mi cười nói: "Tống tiên sinh tới đây không dễ. Không bằng ở lại đây một đêm đi."

“Được, được!” Tống Diên vội vàng đáp lại, thầm nghĩ vị bác sĩ Kha này thật sự là hiểu ý, hắn muốn nói gì thì anh liền nói luôn, quả là thần Cupid*  được ông trời phái đến giúp đỡ hắn.

* Thần Cupid: Thần tình yêu theo quan niệm phương Tây.

Hạ Lâm lập tức phản bác: "Ở đây chỉ có hai phòng ngủ, không có chỗ cho anh ta nữa"

"Để anh ấy ở cùng phòng với cậu đi." Kha Mi nói, "Dù sao thì hai người cũng quen biết nhau."

"..." Hạ Lâm cảm nhận được ác ý sâu xa từ thế giới này.
________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net