Chương IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được, tiên sinh." Nhân viên bán hàng hướng về phía Bách Tích Ngạn ngọt ngào cười một tiếng, nhưng khi nhìn đến cả người Kỳ Nhã liền nhíu mày, bất đắc dĩ mang hắn vào phòng thử quần áo.

Đối với thái độ khác biệt rõ ràng này của nhân viên bán hàng, Bách Tích Ngạn nhíu mày một cái, nhưng cũng biết đây chính là quy luật sinh tồn trong xã hội này.

Ở nơi đô thị phồn hoa này, mỗi một người thật ra thì đều có vị trí khác nhau của riêng mình, bất kể là người có năng lực, có tiền, hoặc là có quyền, luôn có thể tìm được một phần kiêu ngạo thuộc về mình trong xã hội này. Cho dù thái độ người khác đối với ngươi là thật lòng tán thưởng, hoặc là dối trá giả vờ, thoải mái trong lòng là được, cần gì phải quá mức nghiêm túc. Ngược lại, khi một người không có gì cả, liền giống Kỳ Nhã bây giờ, sẽ bị mọi người gạt bỏ cùng lạnh nhạt.

Ngồi ở trên ghế salon, Bách Tích Ngạn tùy ý lật xem một chút tạp chí, liền thấy được Kỳ Nhã mặt đầy mất tự nhiên đi ra khỏi phòng thử quần áo.

Không nhớ là ai nói qua, quần áo đối với người mà nói giống như là một tác phẩm nghệ thuật có cũng được không có cũng được, thời điểm bạn không quan tâm, mặc lên người chẳng qua là một thứ vải rách dùng để che gió che mưa, nhưng khi bạn để ý đến, quần áo sẽ trở thành bộ giáp có lợi nhất, khiến cho bạn thuận lợi thành công trên đường, tiến hơn một bước. (câu này đâu ra
vậy?)

Nhìn Kỳ Nhã trước mắt, đáy lòng Bách Tích Ngạn không khỏi lại nhiều thêm một tia mê luyến. Là ai nói một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi lại không thể sống xuất sắc?

Với Bách Tích Ngạn mà nói, trông Kỳ Nhã thật giống như một mỹ ngọc mới vừa thành hình chưa được điêu khắc, tươi đẹp, dịu dàng, chỉ cần có người nhẹ nhàng giúp lau chùi bề ngoài một chút, quanh thân sẽ tản mát ra hào quang, thu hút lấy tâm hồn người.

"Thế nào Tiểu Ngạn, khó coi sao?" Nhìn mặt Bách Tích Ngạn, Kỳ Nhã cúi đầu xuống, lấy tay vuốt vạt áo của mình, lông mi đen dày che đi làm cho con ngươi của hắn so với bình thường càng thêm sâu thẳm, khiến cho tròng mắt Kỳ Nhã* càng buồn bã, trong lòng cũng không tự chủ được căng thẳng. (ơ đây ban đầu
tác giả ghi là Bách Tích Ngạn nhưng để hợp với chỗ này thì không đúng lắm nên mình sửa lại)

"Không có, rất đẹp mắt." Hơi nghiêng đầu qua, Bách Tích Ngạn cảm nhận được nhiệt độ trên gương mặt mình không ngừng tăng cao, giống như là cảm giác nam sinh mới yêu vậy, u mê mà ôm cảm xúc mạnh mẽ.

"Vậy con tại sao phải cau mày? Cha quả thật vẫn là đổi trở về quần áo ban đầu đi..." Vừa nói, Kỳ Nhã xoay người muốn đi vào phòng thử quần áo, tay lại bị Bách Tích Ngạn kéo lại.

Đụng chạm lẫn nhau trong nháy mắt, Bách Tích Ngạn cùng hắn đều sửng sốt một chút. Đầu ngón tay truyền tới nhiệt độ chân thực rõ ràng như vậy, lòng Bách Tích Ngạn không ổn định mà nổi gió, biết rằng ở trường hợp này nên lập tức buông ra, nhưng làm thế nào cũng không bỏ được. Mà khi Kỳ Nhã nhìn đến tay của Bách Tích Ngạn, ngượng ngùng cúi đầu xuống, như là thiếu nữ hoài xuân, trên má dâng lên một màu đỏ kiều mỵ.

"Cái đó... Con nên buông tay..." Cảm nhận được tầm mắt người khác quanh mình, Kỳ Nhã há miệng ra, nhẹ giọng nhắc nhở Bách Tích Ngạn một câu, lúc này mới đem anh kéo trở về thực tế.

Vội buông tay ra, Bách Tích Ngạn hướng về phía hắn xin lỗi cười một tiếng, nhưng không nhịn được giật giật ngón tay, cảm nhận chút hơi ấm còn dư lại trong lòng bàn tay.

"Đem mấy món này đều gói lại." Hướng về phía phục vụ viên nói một tiếng,
Bách Tích Ngạn từ trong ví rút ra một tấm thẻ vàng.

Đè xuống tay của Bách Tích Ngạn, Kỳ Nhã thận trọng từ trong túi móc ra một cái túi ny lon trong suốt, bên trong túi, tất cả đều là từng tờ tiền mặt cũ nát.

"Để tự ta trả đi."

Chú ý tới ánh mắt chán ghét của nhân viên thu ngân, Bách Tích Ngạn thu hồi tiền mặt của Kỳ Nhã, kiên trì đem thẻ đưa đến trên tay nhân viên thu ngân, lúc này mới làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.

"Không cần, để con trai hiếu thuận cha." Cùng Kỳ Nhã sinh sống với nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ Bách Tích Ngạn vẫn không có đưa được cái gì cho hắn, mặc dù mỗi một tháng đều có gửi tiền cho hắn, hắn cũng nhất định sẽ không hao phí. Ý thức được điểm này, Bách Tích Ngạn nửa đùa giỡn nói một câu như vậy, lại khiến cho Kỳ Nhã nhíu mày.

"Con giữ lại tiền dỗ bạn gái là tốt rồi, dùng cho một lão già như cha làm gì?"

"Ai nói cha già rồi? Ở trong mắt con, cha một chút cũng không già!"

Không nghĩ tới Bách Tích Ngạn lại đột nhiên nói ra loại lời nói tương tự như bày tỏ này, Kỳ Nhã sửng sốt một chút, ngay sau đó liền trầm mặc xuống, mà Bách Tích Ngạn giống như cũng cảm thấy những lời này của mình có chút nhanh, yên lặng xốc lên quần áo mới mua, đem hắn mang vào một tiệm làm tóc, kêu thợ cắt cho hắn một bộ tóc thích hợp, lại đi tiệm giày giúp đặt mấy đôi làm theo yêu cầu dáng dấp giống như giầy da.

Nhìn Kỳ Nhã trước mắt trong vòng một ngày dần dần lột xác, Bách Tích Ngạn đột nhiên bắt đầu ghen tỵ với người phụ nữ tên Trần Nhã Mạn. Rõ ràng anh không phải là một người sẽ vì người khác làm một người đàn ông tốt gả đi, từ chối ước hẹn ngày mai mà đem Kỳ Nhã tạo thành một nam nhân hoàn mỹ. Buổi tối, Bách Tích Ngạn mang Kỳ Nhã vào một nhà hàng nổi danh xa hoa ăn bữa cơm, nhìn giá tiền trong thực đơn, Kỳ Nhã nhíu mày một cái, cuối cùng chỉ chọn một suất rau cải loại nhỏ. Bách Tích Ngạn biết Kỳ Nhã là đau lòng mình trả tiền, nhưng không đành lòng nhìn hắn ủy khuất bản thân như vậy, vì vậy giúp hắn gọi rất nhiều thức ăn ngon hắn chưa ăn bao giờ, cho đến khi hắn kêu la nói không ăn được nữa mới đưa thức ăn còn dư lại bỏ vào túi đem về.

"Tối nay cha ngủ ở đây đi." Giúp Kỳ Nhã chuẩn bị một bộ áo ngủ, Bách Tích Ngạn thừa dịp hắn đi tắm đổi một bộ chăn cùng ga trải giường mới, bởi vì trên chăn trước kia có dấu vết của anh cùng những người khác, mà anh không muốn để cho Kỳ Nhã bị loại dơ bẩn này làm ô nhục.

"Vậy Tiểu Ngạn thì sao?" Lau lau tóc một chút, Kỳ Nhã vén chăn lên ngồi xuống.

"Con ngủ ghế salon." Dùng mỉm cười để che giấu đi nội tâm đang bứt rứt, thật ra thì chỉ có Bách Tích Ngạn biết, nếu để cho mình cùng Kỳ Nhã ngủ ở trên một cái giường, anh nhất định sẽ không nhịn được từ phía sau lưng mà ôm lấy hắn, cái gì cũng không màng muốn chiếm hắn làm của riêng.

"Nhưng...."

"Đừng nói nhưng, cha hiếm thấy tới một lần, con tất nhiên sẽ không để cho cha ngủ ghế salon đi." Vừa nói, Bách Tích Ngạn không để ý phản đối của Kỳ Nhã, ôm một tấm chăn mỏng nằm trên ghế salon, nghe bên cạnh truyền tới tiếng hít thở dần dần trầm xuống của hắn.

Hôm nay tuy nói tất cả đều cũng là vì coi mắt ngày mai chuẩn bị, nhưng chính là một ngày vui sướng nhất của Bách Tích Ngạn trong năm năm qua, nhìn người đàn ông anh thích nhất cuộc đời này ở trên tay mình mà trở nên sáng ngời, cái loại tình cảm ngọt ngào đến khổ sở đó làm trong lòng Bách Tích Ngạn mơ hồ hiện lên một tia chua xót.

Câu lên khóe miệng, Bách Tích Ngạn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu tất cả đều là một cái nhăn mày một tiếng cười của Kỳ Nhã, mà anh cũng chỉ có trong mộng, mới có thể kéo lên cái tay của người tốt đẹp này, vừa nhẹ nhàng nói, yêu hắn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net