Chương XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Kỳ Nhã đẩy tới phòng tắm, Bách Tích Ngạn nhìn khăn lông dính ướt cùng bàn chải đánh răng đã được bôi kem đánh răng, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Từ nhỏ đến lớn Kỳ Nhã vẫn luôn là như vậy, cố gắng giúp anh đem mọi thứ đều chuẩn bị xong, một chút khổ cũng không nỡ để cho anh phải chịu.

Còn nhớ thời điểm anh mới vừa mất đi cha mẹ, Kỳ Nhã đã nói với anh, hắn cảm thấy anh khi đó còn quá nhỏ, không nên chịu đựng quá nhiều bi thương, vì vậy không cần cố gắng lớn lên quá nhanh, còn những chuyện vụn vặt kia, để hắn lo là được rồi.

Lớn một chút nữa, Kỳ Nhã lại nói, thời gian của anh là dùng để đi học, ngoan ngoãn chăm chỉ học tập đối với hắn chính là báo đáp lớn nhất, cho nên những chuyện vụn vặt khác, cứ để cho hắn lo.

Chờ sau khi anh lớn lên, tìm được một công việc ổn định, Kỳ Nhã vẫn nói, thời gian của anh cần dùng cho công việc, không cần phải quan tâm hắn, cho nên đến bây giờ, liên tục đều là Kỳ Nhã chăm sóc anh, mà anh, đến cho tới bây giờ chưa từng vì Kỳ Nhã làm được điều gì...

Quay đầu, Bách Tích Ngạn cẩn thận nhìn bóng lưng Kỳ Nhã, khóe miệng câu lên cười một cái. Trước kia không có chú ý, thứ như tạp dề kia thực sự nằm xa so với tưởng tượng, hơn nữa rất hợp với hắn, khiến Bách Tích Ngạn đột nhiên có một loại cảm giác chồng chồng mới cưới.

Rửa mặt đơn giản một chút, Bách Tích Ngạn đi vào phòng bếp, trên bàn đã đầy một mâm thức ăn và một bát cháo trắng.

"Cha không biết khẩu vị của Tiểu Ngạn sau khi vào thành phố có thay đổi hay không, cho nên cha làm món kiểu Trung Hoa, kiểu phương Tây cũng làm một chút." Nói xong, Kỳ Nhã cúi đầu xuống, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích tí nào.

Bách Tích Ngạn nhìn hắn, hỏi: "Sao lại không động đũa, không có khẩu vị sao?"

Nghe được lời Bách Tích Ngạn, Kỳ Nhã lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy cưng chiều đối với Bách Tích Ngạn.

"Cha muốn cho con ăn trước, cha ăn phần còn thừa lại là được rồi." (cái con người này....)

Kỳ Nhã vốn là từ nông thôn đi ra ngoài, trừ bốn năm làm cha của Bách Tích Ngạn, thời gian còn lại đều ở nơi đó mà trải qua.

Đối với địa phương nông thôn, thật ra trong đáy lòng Bách Tích Ngạn luôn có một tia khinh thường, bởi vì nơi đó không có cao ốc mọc như rừng, không có những đám đông,thứ có cũng chỉ là một mảng lớn ruộng lúa mạch cùng với một đám thôn dân dốt nát. Nhưng mà chính là một chỗ như vậy, mới để cho Kỳ Nhã đã ba mươi chín tuổi đầu, vẫn còn ngây thơ như một tờ giấy trắng vậy, cảm nhận ôn nhu của hắn dành riêng cho mình, trái tim Bách Tích Ngạn một lần lại một lần khắc lên cái dấu vết không cách nào đi.

Đau lòng Kỳ Nhã quan tâm anh, Bách Tích Ngạn nhàn nhạt nói: "Thật ra thì cha không cần làm phiền toái như vậy, con ăn cái gì cũng được." Nói rồi Bách Tích Ngạn cầm lên một miếng bánh mì, ở phía trên quét một lớp mứt quả, bỏ vào trong miệng.

Bách Tích Ngạn biết Kỳ Nhã là một người bảo thủ, từ nhỏ đến lớn luôn ăn món ăn kiểu Trung Hoa, vì vậy anh lựa chọn kiểu bữa ăn sáng phương Tây, lựa chọn dùng sự yên lặng của anh, để mang cho Kỳ Nhã một tia quan tâm của Bách Tích Ngạn.

Thấy Bách Tích Ngạn cầm bánh mì lên, Kỳ Nhã cười một tiếng, lúc này mới vì bản thân mình múc một chén cháo trắng, gắp một bên chút thức ăn.

Chú ý tới đầu ngón tay Kỳ Nhã ửng đỏ, Bách Tích Ngạn nhíu mày một cái: "Cha bị thương?"

"Mới vừa rồi vô tình bị bỏng một chút, chuyện nhỏ thôi."

"Vết thương nhỏ cũng phải chú ý, nếu không nhiễm trùng sẽ không tốt." Đứng lên, Bách Tích Ngạn từ ngăn kéo ở phòng khách cầm ra một cái hòm thuốc đơn giản, tìm từ bên trong một chai nước muối sát trùng cùng một miếng băng gạc.

Nghe Bách Tích Ngạn dạy bảo, trong mắt Kỳ Nhã thoáng qua một tia mất mát không dễ nhận thấy. "Tiểu Ngạn.... Thật trưởng thành... Đã không cần cha quan tâm rồi... "

Một bên chuyên tâm giúp Kỳ Nhã xử lý vết thương, trong lòng Bách Tích Ngạn thật ra thì lại rất muốn nói cho hắn, mình đã sớm không phải thiếu niên thiếu hiểu biết năm đó, đã sớm biến thành một người đàn ông mà hắn có thể dựa vào.

"Kỳ Nhã..."

"Ừm?"

"Sau này... Cứ để cho con bảo vệ cha đi... "

Nghe được lời Bách Tích Ngạn, Kỳ Nhã khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng là nụ cười ôn nhu đến không thể ôn nhu thêm nữa, lại khiến Bách Tích Ngạn cảm thấy có một chút khổ sở, cái loại cảm giác khổ sở xen lẫn ngọt ngào đó, làm cho lòng Bách Tích Ngạn hơi co rút đau đớn, nhưng lại không kháng cự được chút ngọt ngào kia...

Lúc Kỳ Nhã đồng ý Bách Tích Ngạn cảm thấy bản thân trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ.

Có lẽ Kỳ Nhã cũng không có để ý lời thề lúc đó của Bách Tích Ngạn, nhưng Bách Tích Ngạn biết, anh thật sự đau lòng người đàn ông ôn nhu như nước này, hy vọng có thể dùng đôi cánh của mình yêu mến hắn, bảo vệ hắn, chỉ coi là thay người vợ còn chưa xuất hiện của hắn chăm sóc hắn, cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net