Chap 2: Địa Ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía sau cánh cửa bằng đá là một kháng đài rộng lớn, được chia thành hai phần rõ rệt. Một bên là những con người đang điên cuồng gào thét cổ vũ cho hai người đang giết nhau bên dưới. Bên còn lại trái ngược hoàn toàn, họ khác trầm lặng quan sát hai người bên dưới.

Nơi này mới đúng với tên Địa Ngục. Nó được thành lập bởi các thiếu chủ các bang mafia lớn trên thế giới. Vì đều ở tuổi đời còn trẻ, tính hiếu thắng, hiếu chiến là không thể thiếu. Họ thường dùng nấm đấm để giải quyết mọi chuyện, do các điều luật của thế giới ngầm không thể xuống tay được, đánh dùng biện pháp so tài.

Trong không khí nặng nặc thứ múi khiến người ta trở nên hiếu chiến không cẩn thận có thể khiến bản thân mất kiểm soát. Như hiện tại trên sân đấu dù đối thủ đã gục như người kia vẫn không ngừng giáng như cú đấm trời giáng xuống mặt đối phương. Khiến mặt người đó bê bết toàn máu là máu, dù vậy những người xung quanh không có dấu hiệu dừng cổ vũ càng lúc càng hung hăn hơn. Nhìn thấy người bên dưới đã không chịu nổi, bên trong liền có một đám người to lớn lao ra tách hai người trên sân đấu ra, kẻ thắng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại vẫn điên cuồng lao về phía trước, hai tay đã bị khóa chặt, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu, cổ họng không ngừng tạo ra những tiếng gầm gừ như thú dữ...

Vương Chiến và Tiêu Nhất Hoa lúc này đã đi đến phần kháng đài của khu vực Vip. Cảnh tượng vừa rồi đã quá quen thuộc với y, trên mặt y ngoài biểu hiện lạnh lùng ra không còn một chút cảm xúc nào. Nhưng Vương Chiến lại hoàn toàn ngược lại, trên mặt hắn tràn ngập sự hài hứng, mỗi lần đến đây trong hắn như có một cỗ hỏa nhiệt cháy bừng bừng.

- Vương thiếu chủ, xem ra tâm trạng rất tốt._ Người vừa lên tiếng là Tư Lãnh, người mà Vương Chiến cực kì câm ghét, dù vậy trước mặt vẫn phải tỏa ra như không có gì hòa thuận với nhau.

- Hân hạnh được Tư thiếu chủ mời giao đấu tôi phải chuẩn bị thật tốt_ Vương Chiến trên môi nở nụ cười nhếch mép mắt nhìn Tư Lãnh càng thêm thâm độc.

- Hảo, tôi cũng rất mong chờ._ Tư Lãnh vì nể mặt nên chào hỏi vài câu, người gã thật sự quan tâm là Tiêu Nhất Hoa nãy giờ vẫn yên lặng đứng phía sau. Lúc này ánh mắt Tư Lãnh đã hoàn toán đặt trên người Tiêu Nhất Hoa.

- Nhất Hoa anh vào chuẩn bị đi._ Vương Chiến nhận ra được sự quan tâm của Tư Lãnh ngay lập tức chặn việc gã cùng Tiêu Nhất Hoa nói chuyện, việc này làm hắn khó chịu.

- Thiếu gia, Tư thiếu chủ tôi xin phép._ y cũng không muốn cùng Tư Lãnh nói chuyện, nghe Vương Chiên ra lệnh liền làm theo, xoay người đi mất.

Tư Lãnh không tránh khỏi tức giận nhưng không thể làm gì, đành đứng yên nhìn theo bóng lưng Tiêu Nhất Hoa đến khi khuất bóng.

- Anh nên nhớ, Nhất Hoa là người của tôi._ Vương Chiến lên tiếng đánh gãy ánh mắt đang nhìn người của Tư Lãnh.

- Hừm, vậy thì đừng đẩy anh ấy về phía tôi._ Tư Lãnh trở về ghế ngồi xuống.

- Việc này anh không phải nhắc, không có sự đồng ý của tôi Tiêu Nhất Hoa đừng mong rời khỏi Vương Gia.

Sau đó hai người không ai nói thêm gì, yên lặng đến khi trận đấu diễn ra...

Kháng đài bỗng nhiên hô lớn, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên sân đấu. Hai đối thủ đấu đối diện nhau tạo nên một bức tranh trái ngược nhau hoàn toàn.

DTiêu Nhất Hoa trên người mặc một chiếc quần short trên gối, cùng áo ba lỗ đen ôm sát lấy thân thể săn chắc. Y thuộc tuýp người cao gầy, bình thường toàn mặc vest và sơmi 6nhìn không ra chút cơ thịt nào dù vậy cũng không ẻo lả. Hiện tại trên sân đấu cơ thể y tăng thêm vài phần rắn chắc, sát khí cũng tăng theo.

Tiêu Nhất Hoa không thấp, y cao 1m8 nhưng đứng cạnh tên Cá Mập lại có phần nhỏ bé hơn. Tên đấy không mặc áo chỉ mặc độc một chiếc quần sock, để phô ra những bó cơ chắc nịch cuồn cuộn. Một vài người trên kháng đài không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tưởng tượng chỉ cần một đấm của gã có thể khiến người khác đi đời.

Nhưng với Tiêu Nhát Hoa lại là một chuyện khác...

"Keng" âm thanh của tiếng mỏ vang lên báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu. Không khí xung quanh khán đài lại bắt đầu nóng rực, người người tranh nhau cổ vũ. Đâu đó lại vang lên tiếng cá cược.

- 100 Tiêu Nhất Hoa

- 200 Cá Mập

- 300 Tiêu Nhất Hoa

-...

Bên kháng đài Vip không ồn ào nhưng lại căng thẳng đến nghẹt thở. Tư Lãnh có chút lo lắng cho Tiêu Nhất Hoa, chăm chủ quan sát từng cử động của y. Cá Mập dù đã bị gã mua về nhưng vẫn chưa nghe lời. Lúc nãy đã bảo hắn không được thẳng tay nhưng xem ra hắn hoàn toàn không nghe thấy.

Bến dưới sân đấu Cá Mập không ngừng ra những đòn hiểm độc. Trái ngược với thân hình to lớn đồ sộ của mình, hắn rất nhanh đã vài lần gần như đánh trúng Tiêu Nhất Hoa.

Vương Chiến từ lúc nào đã đứng lên chăm chú quan sắt, hắn tin Tiêu Nhất Hoa sẽ không làm mình bẽ mặt. Tiêu Nhất Hoa chưa từng thua, nhờ việc này mang lại cho hắn không ít tiếng tăm, những kẻ lăm le vị trí của hắn cũng không dám ra tay. Vì mặc niệm trong họ, muốn hạ Vương Chiến phải hạ được Tiêu Nhất Hoa, nhưng chưa ai làm được cả.

Nhưng hôm nay Vương Chiến lại có linh cảm xấu, qua việc quan sát hắn nhận ra. Động tác Tiêu Nhất Hoa chậm hơn thường khi, bước di chuyển để lộ sơ hở, trên sân đấu việc này là cấm kị.

Không khí ngày càng căng thẳng hơn, vì hai đối thủ ngang tài ngang sức.

Tiêu Nhất Hoa đã thấm mệt vết thương sau lưng lại bắt đầu đau nhói, khiến y mắng thầm trong đầu.

Nhân lúc Tiêu Nhất Hoa lơ là, Cá Mập đã tung một cú đá taekwondo phải sườn trái khiến y văn mạnh ra mép sân đấu. Người xem được một phen kích thích liền bùng nổ kêu to tên Cá Mập, số tiền đặt cược dành cho hắn cũng tăng lên.

Vương Chiến, Tư Lãnh đồng loạt di chuyển cơ thể về phía trước, Tư Lãnh đã nhanh hơn xoay người chạy xuống sân đấu, Vương Chiến cũng nhanh chóng chạy theo.

Cơn đau từ sườn trái truyền lên, đánh thẳng vào đại não, khiến Tiêu Nhất Hoa tưởng rằng xương mình đã vỡ vụn. Không để ý kịp tỉnh táo, tên Cá Mập đã lao đến nâng cả người y dậy ném đi.

Không để hắn hoàn thành ý định, Tiêu Nhất Hoa xoay người tung cả thân trên không trung, dùng hết sức hạ một cú bằng gối xuống đỉnh đầu Cá Mập. Hắn hai mắt trợn trắng dã, từ từ đổ thân hình khổng lồ xuống sân đấu. Tiêu Nhất Hoa mất điểm tựa cũng rơi xuống sân đấu.

Trọng tài bắt đầu điếm số, ai đứng dậy trước sẽ là người chiến thắng. Tên Cá Mập hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép nằm xấp trên sân đấu không có khả năng cử động. Tiêu Nhất Hoa nghe tiếng đếm liền cố gắng đứng dậy, cơn đau ở sườn đã đánh gục anh đến hai lần. Cuối cùng y cũng đứng thẳng dậy, trọng tài liền bước lại nắm tay y dơ cao biểu tưởng người chiến thắng.

Lúc này Tư Lãnh và Vương Chiến đã chạy đến nơi ra vào sân đấu, Tiêu Nhất Hoa đảo mắt nhìn thấy Vương Chiến liền nhếch mép cười nhẹ. Dùng toàn bộ sức lực còn lại, Tiếu Nhất Hoa cố gắng lết mình đến chỗ Vương Chiến.

Nhưng chẳng được bao nhiêu bước đã đổ về phía trước, Tư Lãnh nhanh tay hơn đỡ lấy y.

- Cẩn thận, anh sao rồi? Cần đi bệnh viện không?

- K... Không sao... Tôi ổn._ Tiêu Nhất Hoa gắn gượng trả lời, thật ra y không ổn chút nào trước mắt đã sớm mờ đi rồi.

- Người của tôi, không cần Tư thiếu chủ bận tâm.

Vương Chiến nhìn một màn tình cảm trước mắt trong lòng liền khó chịu, bước đến dựt lấy Tiêu Nhất Hoa từ tay Tư Lãnh kéo đi.

- Này... Cậu..._ Tư Lãnh định bảo Vương Chiến nhẹ tay, nhưng lời chưa nói được bao nhiêu người đã đi mất...

Vương Chiến vác một tay Tiêu Nhất Hoa lên vai, kéo người đi. Dọc đường không nói tiếng nào, cả người tỏa ra khí lạnh bức người. Chẳng biết kiểu vác của hắn lại làm xương sườn Tiêu Nhất Hoa đau đến thở không nổi.

- Cậu chậm thôi... Tôi_ Y không chịu nổi, nữa đành lên tiếng cầu xin.

- Đi chậm làm gì? Xong việc thì về nhà hay anh muốn Tư Lãnh đưa anh về? Muốn hắn quan tâm anh à?

- Tôi... Tôi không có ý đó. Chỉ mong cậu đi chậm thôi.

- Hừm... Phí lời.

Vương Chiến ném Tiêu Nhất Hoa vào xe, nhanh chóng lao về nhà...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net