VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong phòng giám sát chứng kiến cảnh này, không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặt quỷ dị này cả. Một lão sư bước vào thấy như vậy cũng tự giác thả nhẹ động tác lại nhưng người phía sau ông thì lại không có tự giác này, cô đi thảng một mạch đến chỗ của một vị Alpha ngồi cuối phòng, giọng nói mang theo chút khó chịu vang lên "Ngô Lão sư, ngài có chuyện gì mà gọi em đến gấp vậy ạ?"

Vị Alpha Ngô lão sư kia nghe giọng của cô thì cũng biết ông kêu cô đến đây ngay lúc cô đang chế tạo cơ giáp, ông cũng không hối lỗi mà cười bảo cô nhìn vào màn hình đang chiếu đi chiếu lại cảnh Cố Tư Nặc đối chiến với đàn ong.

"Đây..." Tư Không Tịnh kinh ngạc nói không nên lời nhìn thân ảnh nhỏ bé kia đối chiến với đàn ong.

Giọng nói của cô tuy nhỏ như trong một căn phòng đang lặng ngắt thì lại rỗ cự kỳ, đều đó cũng làm cho các vị lão sư còn lại hồi thần, cả căn phòng nháy mắt liền như ong vỡ tổ xôn xao bàn luận Omega kia là ai.

"Omega kia là ai? Vậy mà có thể thoát khỏi đàn ong mà không có bất cứ tổn hại nào cả?"

"Cơ giáp kia của cậu ta là sao? Lại có thể chống đỡ được đòn công kích vật lý lẫn các đòn tấn công bằng độc tố ăn mòn của đàn ong"

"Đây có tính là gian lận hay không a...cơ giáp như vậy có thể được tính là cấp A gần cấp S rồi"

"Không, đó là cơ giáp cấp B" Tư Không Tịnh nhịn không được nữa mà lên tiếng, nếu không thì mấy lão hồ ly này lại lấy cớ loại bỏ tư cách của em trai cô để độc chiếm cơ giáp mất.

Nghe vậy mọi người liền nhao nhao quay đầu xem người nói đó là ai, khi vừa nhìn thấy cô thì khí thế liền xẹp xuống nhanh chóng, có người nhỏ giọng hỏi lại "Làm sao em lại khẳng định đó là cấp B?"

"Đài cơ giáp đó là em đích thân giám định, các lão sư không tin vào năng lực của em sao?" Lời này vừa xong thì khí thế của cô cũng theo đó mà phóng ra(*)  làm cho mọi người có mặt trong phòng cảm thấy bị đè nén.

"Khụ! Tiểu Tịnh, mau thu lại tinh thần lực của con đi" Ngô lão sư thản nhiên xem đồng nghiệp mình bị học trò ngoan của mình trấn áp mà cảm thấy vui sướng trong lòng. Nhưng cũng không thể vui quá, vì vậy đành lên tiếng cắt ngang cô thôi.

Tư Không Tịnh nghe lời thu lại tinh thần lực của mình, thông thả ngồi xuống cái ghế gần màn hình nhất, nhấn lại cảnh từ lúc nhóm của cậu được thông báo là có đàn ong cho đến lúc rời đi sau đó mọi người có mặt trong phòng liền thấy cô nở một nụ cười thỏa mãn.

"Con nói đài cơ giáp kia là con giám định sao?" Ngô lão sư bước đến sau lưng cô hỏi nhưng mắt ông lại nhìn chằm chằm vào đài cơ giáp của cậu, trong mắt hiện rõ mong muốn nhưng không giống những người kia, ông chỉ thuần túy là khao khát muốn có được một đài cơ giáp như vậy.

"Vâng, chắc em chưa nói với lão sư, Cố Tư Nặc là em trai em, kỹ thuật chế tạo của em ấy là em chỉ, nhưng quá trình chế tạo thì em lại không hề can thiệp vào, chỉ để em ấy tự mình lãnh ngộ" Tư Không Tịnh gật đầu, giọng nói thanh lãnh vang lên cũng vừa đúng cắt ngang ý tưởng xấu xa của những giáo sư kia đối với em trai cô.

Khi cô đo lường đài cơ giáp đó thì cô cũng đã rất ngạc nhiên, tuy độ linh hoạt và tấn công không cao nhưng khả năng phòng ngự lại gần như tuyệt đối cả ở hai mặt vật lý và hóa học. Cơ giáp bình thường chỉ có lực phòng ngự về tấn công vật lý, Cơ giáp có luôn cả phòng ngự hóa học thì hầu như đều là cơ giáp từ cấp S trở lên. Như vậy có thể chứng minh những cơ giáp em trai cô chế tạo đều có khả năng tăng lên cấp S(*).

"Tên của trò ấy là gì?" Ngô lão sư lại tiếp tục hỏi, ông muốn nhận cậu làm học trò của mình.

Tư Không Tịnh cũng biết được ý của ông, cô cũng không làm khó mà nói ra tên của cậu "Cố Tư Nặc, đó là tên của em ấy. Em và Nặc Nặc mỗi người theo một họ của hai bên nội ngoại".


Cô nói xong thì yên lặng tiếp tục quan sát màn hình, không vội trở về chế tạo cơ giáp nữa. Mọi người trong phòng cũng ăn ý không nói nữa mà bắt đầu xem biểu hiện của các đội rồi chọn học trò cho mình.

----------

Cố Tư nặc vừa đáp xuống thì phi thuyền liền trực tiếp bay đi.Tịch Cẩn đã chờ sẵn, cậu vừa thu hồi lại cơ giáp thì lao đến như súng liên thanh mà mắng cậu mạo hiểm, sau đó là một tràn hỏi thăm.

Cậu cười trấn an vỗ vỗ Tịch Cẩn an ủi "Tớ không sao! Nhưng cơ giáp của tớ thì không thể sử dụng được nữa rồi! Đã hao tổn hết năng lượng, cho nên có thể sắp tới có sẽ dùng tới Bạch Ảnh" Câu sau là cậu nhìn mọi người trong nhóm để nói.

Cả nhóm cũng hiểu mà gật đầu, sau đó đồng loạt đi về phòng điều khiển cùng nghĩ cách đối phó với Bạch lang, lần này tiên phong sẽ là nhóm Alpha và Trương Việt, những người còn lại sẽ ở vòng ngoài.

"Bạch lang chủ yếu có sức công kích vật lý cao, hàm răng của chúng có thể dễ dàng cắn nát bất cứ thứ gì. Cho nên khi chiến đấu thì không cần nương tay, trực tiếp dùng đến đạn pháo và vũ khí lạnh, phải diệt hết chúng càng nhanh càng tốt" Mộ Thiên nghiêm túc phân tích tình hình và đưa ra chiến lược nhưng chỉ có Lộ Phong và Trương Việt lắng nghe, hắn dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Cố Tư Nặc và Tịch Cẩn đang ghé lại nhìn quang não của Hạ Dương không quan tâm đến bên này.

Như cảm nhận được ánh mắt của ba người kia, ba người bên này đồng loạt ngẩng đầu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lại, Mộ Thiên chỉ đành nhắc lại cho họ sau đó lại thấy cả ba cùng gật đầu rồi lại vùi đầu vào quan sát quang não tiếp tục.

"Các cậu đang xem cái gì?" Tính hiếu kì của Trương Việt bị dâng lên nên đành đi đến bên cạnh cậu hỏi.

"Xem Bạch lang a" Tịch Cẩn nói.

"Bạch lang?" Lộ Phong lạnh lùng ít nói cũng bị lời này kích thích, nghi vấn đi đến hỏi một câu.

"Bọn tôi đang xem đàn Bạch lang ở phía Bắc, hình như là cũng có nhiều đội cùng chung nhiệm vụ với chúng ta cho nên ở phía Bắc không chỉ có một đàn Bạch lang mà là rất nhiều đàn" Hạ Dương lên tiếng đáp lại Lộ Phong cũng như là cho vị đội trưởng bên kia nghe, không thì lại có người nổi giận.

"Mộ Thiên, cậu lại đây xem đi. Những đàn Bạch lang này tuy số lượng tương đương nhau, thế nhưng diện tích lãnh thổ của chúng lại khác nhau. Như vậy có thể nói rằng dựa theo diện tích lãnh thổ mà chúng ta biết được sức chiến đấu của chúng" Trương Việt sau khi nhìn một lát thì lên tiếng kết luận cho vị đội trưởng mặt lạnh đang nhìn họ kia.

Nghe vậy Mộ Thiên mới cất bước đi đến, Cố Tư Nặc lui ra nhường chỗ, dù sau cậu cũng đã xem xong rồi. Mộ Thiên gật đầu với cậu một cái rồi trực tiếp nhìn màn hình, quả đúng như Trương Việt nói, có thể dựa vào diện tích lãnh thổ để xác định sức chiến đấu của Bạch lang, hắn nhìn nhìn một chút liền chỉ vào một vị trí trong đó "Chúng ta tấn công đàn Bạch lang này".

Đàn Bạch lang mà Mộ Thiên chỉ là đàn có sức chiến đấu cao hơn tầm trung một chút, như vậy vừa chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ vừa không bị các lão hồ ly đang quan sát nói là đang chèn ép các đội khác.

"Chúng ta đến rồi" Cố Tư Nặc lên tiếng nói với họ, Hạ Dương cũng nhanh tay đưa ra tọa độ cho Lộ Phong, ý bảo hắn điều khiển phi thuyền đến tọa độ đấy.

"Tất cả chuẩn bị chiến đấu!"

Phi thuyền vừa đến tọa độ chỉ định thì cả nhóm liền nhanh chóng nhảy xuống, phi thuyền cũng cùng lúc đó phân giải và biến mất.

Từ phía xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ, Mộ Thiên, Lộ Phong và Trương Việt nhanh chóng xuất ra cơ giáp. Bởi vì đợt huấn luyện này có quy định chỉ được sử dụng cơ giáp cấp B, đối với đài cơ giáp trị liệu thì không giới hạn cấp bậc.

Khoảng hai phút sau, hai Alpha đi đầu liền thông qua hệ thống trinh sát của cơ giáp phát hiện phía trước 500 mét là đàn Bạch lang. Bởi vì tuyết đang rơi cho nên không thể thấy rõ được số lượng của chúng.

"Những người còn lại lấy cơ giáp ra. Tịch Cẩn, Cố Tư Nặc, Hạ Dương các cậu phòng thủ phía sau đề phòng đánh lén" Mộ Thiên nhanh chóng đưa ra hiệu lệnh, ba người các cậu cũng không dám lơ là mà phóng xuất ra cơ giáp sau đó đứng dựa lưng với ba người kia, hình thành đội hình phòng thủ bảo vệ nhau.

Như Mộ Thiên dự đoán, Tịch Cẩn vừa dựa lưng cơ giáp vào Trương Việt thì ngay lập tức bị một con Bạch lang đang ẩn nấp tấn công. Y cũng phản ứng rất nhanh mà rút ra một thanh đao dài hai mét chặn lại Bạch lang, sau đó những con khác cũng lao ra, hình thành thế trận sáu người bị vây quang bởi vô số sói trắng.

Bạch lang màu sắc cũng như tên, toàn thân trắng như tuyết, hình thể rất lớn con nhỏ nhất cũng một mét, chúng thường ẩn nấp và tấn công con mồi bằng cách hòa mình vào tuyết, vậy cho nên cả nhóm không biết được mình đã bị bao vây.

Cố Tư Nặc nhanh chóng lấy ra đạn pháo bắn Bạch lang đang tấn công Tịch Cẩn, sau đó là một loạt đạn pháo bắn về phía những con còn lại. Bạch lang tấn công phía sau đa số cao gần một mét rưỡi và hai mét sức chiến đấu thuộc tầm trung, chủ lực của Bạch lang đều tập trung ở phía trước.

Tuy Bạch lang ở phía sau sức chiến đấu không cao nhưng số lượng lại rất nhiều, hơn nữa Tịch Cẩn lại là trường hợp đặc biệt không thể chiến đấu quá kịch liệt, Hạ Dương thì thao tác lại đủ để có thể bảo vệ mình cho nên Cố Tư Nặc chủ yếu tập trung giúp em họ mình là nhiều, cậu dùng đao y dùng đạn pháo. Hai người cùng hỗ trợ cho nhau nên cũng không áp lực quá, lâu lâu còn có thể giúp Hạ Dương một chút.

Nhóm của Mộ Thiên thì áp lực hơn rất nhiều, hầu như đều là một đấu mười, cho nên cả ba đều quyết định cho cơ giáp trở về hình thái lớn nhất cao năm mét, dùng hình thể to lớn làm ưu thế tấn công.

Cả đội chiến đấu kịch liệt gần một tiếng đồng hồ, đàn Bạch lang họ chọn vô tình lại là đàn có số lượng nhiều nhất, vậy nên cứ diệt xong một nhóm thì nhóm khác lại lên, cứ như là có ý đồ không muốn cho họ nghỉ ngơi.

Cuộc chiến này càng kéo dài thì cả nhóm càng kiệt sức, năng lượng cứ liên tục giảm xuống, người trong phòng giám sát cũng nín thở theo dõi họ, khi cảm thấy họ sắp chống đỡ không nỗi thì có một lão sư thất vọng lên tiếng "Chuẩn bị phi thuyền cứu hộ đi, tiểu tổ này có lẽ sắp không chống đỡ nổi rồi".

"Thầy chắc chứ?" Tư Không Tịnh mang theo một tia ý tứ không rõ lạnh nhạt hỏi lại người kia, nhận được ánh mắt hoài nghi của mọi người cô chỉ đành bồi thêm một câu "Tụi nhỏ là do chính em huấn luyện, cơ giáp cũng là một tay em cải tạo lại. Các thầy nghĩ chúng sẽ vì số lượng Bạch lang nhiều mà từ bỏ hay sao?".

Tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không ai nhắc lại chuyện gọi thi thuyền cứu hộ nữa, cứ yên lặng xem tiếp diễn biến cuộc chiến và cũng quan sát những đội khác.

Khoảng ba mươi phút sau, mọi người liền thấy sáu đài cơ giáp thay đổi từ áp lưng vào nhau đổi thành đứng thành vòng tròn, phía bên trong vòng tròn là Cố Tư Nặc và Lộ Phong, trên hai cánh tay của hai cơ giáp đang bắt đầu tách rời và hình thành một loại vũ khí nào đó. Những đội viên ở ngoài chịu trách nhiệm dùng đạp pháo còn sót lại ngăn trở những con Bạch lang còn sót lại đến gần.

Sau ba mươi giây, loại vũ khí đó đã hình thành, Mộ Thiên nhanh chóng nói "Hạ Dương, mau chuẩn bị phi thuyền, sau năm tiếng đếm lập tức lên phi thuyền".

"Năm!" Phi thuyền đã hình thành.

"Bốn!" Ngoài Cố Tư Nặc và Lộ Phong, còn lại đều thu cơ giáp trở về hình thái bộ giáp.

"Ba!" Bốn nòng pháo loại lớn trên cánh tay cơ giáp đã sẵn sàng.

"Hai!" Toàn bộ pháo nổ trực tiếp bắn thẳng về đàn Bạch lang còn sót lại, đạn pháo này sức công p

'há kỳ lớn, cơ hồ là chỉ trong chớp mắt đã phá hủy cả một vùng.

"Một!" Cố Tư Nặc và Lộ Phong nhanh chong thu lại cơ giáp.

"Đi!" Cả năm người nhanh chóng tiến vào trong phi thuyền, phi thuyền vừa bay lên thì phía dưới liền nổ tung. Cả đàn Bạch lang cứ như vậy mà bị nhấn chìm trong biển lửa.

Mộ Thiên không điều khiển phi thuyền rời đi mà chỉ bay lên trên cao hơn một chút sau đó dừng lại quan sát tình hình bên dưới, những người còn lại trong phi thuyền cũng không có thả lỏng mà vẫn trong trạng thái chiến đấu.

Chờ khi khói lửa bị tuyết làm tan hết thì không còn thấy bóng dáng của một con Bạch lang nào cả, Mộ Thiên thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang theo chút vui mừng "Nhiệm vụ hoàn thành! Bây giờ chúng ta xuất phát đến lối ra thôi!" 

Những người còn lại đồng loạt thở phào thu hồi lại cơ giáp của mình, Cố Tư Nặc trực tiếp không có hình tượng dựa vào người Hạ Dương, vũ khí lúc nãy có sức công phá rất lớn, không chỉ làm kẻ địch bị thương mà chính bản thân người sử dụng nó cũng vậy. Vì là Alpha và đã được huấn luyện đặc biệt từ nhỏ nên Lộ Phong cũng không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một lát là được, nhưng cậu là Omega nên bị nặng hơn Lộ Phong nhiều.

Tịch Cẩn đi đến cầm lấy tay cậu kiểm tra thì nghe được tiếng hít khí lạnh, y nhanh chóng buông tay ra. Cánh tay của Cố Tư Nặc như là mất đi cảm giác, lúc Tịch Cẩn chạm vào dù rất nhẹ nhàng nhưng cậu lại cảm nhận được đau nhức dữ dội.

"Rất đau sao?" Hạ Dương đang tận chức trách làm điểm tựa thấy cậu nhăn mày đau đớn thì nhẹ giọng hỏi. Thật ra mới đầu vũ khí đó được dự tính sẽ lắp đặt cho cơ giáp của hai Alpha trong đội, nhưng vì là cơ giáp cấp B nên quá trình lắp đặt rất lâu sẽ không kịp thời gian nhập học, cuối cùng cậu liền nói là cứ lắp cho Bạch Ảnh. Bạch Ảnh là cơ giáp cấp S, vũ khí nóng dùng để tấn công đã có hỏa lực rất mạnh nên chỉ cần nâng cấp lên một chút là hoàn thành.

Không nghĩ đến uy lực của loại vũ khí đó mạnh như vậy, trong chớp mắt phá hủy cả một vùng rộng lớn, mà chính người điều khiển và cơ giáp cũng sẽ bị tổn hại ít nhiều. Cả nhóm không ai dám tiến lên đỡ cậu cả, bởi vì ngoài hay tay ra thì không biết cậu còn đau chỗ nào hay không, nếu lỡ đụng trúng thì chỉ càng khiến cậu đau thêm mà thôi. Nên cả nhóm quyết định giữ yên lặng cho cậu đứng nghĩ ngơi một lát, lần này đổi lại người cậu dựa vào là Trương Việt, dù sau thì Alpha không thể dựa được, Omega thì đâu thể đứng lâu cho cậu dựa nên chỉ đành tìm đến Beta duy nhất ở đây thôi.

Cả tiểu tổ cũng thống nhất yên lặng cho cậu nghĩ ngơi một lát, tuy không giảm được cơn đau nhưng cũng có thể để cậu hồi phụ lại một chút ít thể lực.

Sau mười lăm phút thì phi thuyền cũng đến được lối ra, Cố Tư Nặc trực tiếp nằm lên cáng cứu thương do Tịch Cẩn và Hạ Dương hợp tác hợp thành và được hai Alpha trong đội nâng lên, những người còn lại cũng theo sát bên cạnh, đi bộ thêm khoảng hai phút thì thấy được Tư Không Tịnh và vài nhân viên y tế đang đứng đợi sẵn ở đấy.

Cô nhanh chóng tiến lên kiểm tra cho em trai mình, xong ra hiệu cho nhân viên y tế đến đưa cậu đến phòng y tế của học viện, những người còn lại cũng bị cô bắt đi kiểm tra.

-----------

Lúc Cố Tư Nặc tỉnh lại thì thấy đồng đội của mình đã thay đổi thành đồng phục của trường, cậu cũng nhanh chóng ngồi dậy rời khỏi khoang điều trị, cũng thay đồng phục rồi cùng cả đội đến báo cáo  hoàn thành nhiệm vụ với phó hiệu trưởng-người phụ trách trong đợt huấn luyện kỳ này. Sau khi xong hết thì trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Vừa vào phòng Cố Tư Nặc liền bị y bắt đến bên giường ngồi, cậu cũng ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống nhìn y gọi Dạ Tuyết ra kiểm tra cho cậu, khi xác định cậu đã không còn vấn đề gì nữa thì Tịch Cẩn mới an tâm.

"Tớ ở trong khoang điều trị lâu như vậy, sau có thể không bình bình phục hoàn toàn được chứ, cậu đừng lo quá" Cố Tư Nặc lên tiếng an ủi y một chút rồi giục y cũng đi nghĩ ngơi. Suốt một tuần huấn luyện, cơ hồ là không có được thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng chắc Tịch Cẩn cũng đã đến giới hạn rồi.

Y cũng không từ chối, trở về phòng của mình tắm và thay đồng phục ra xong thì quay về phòng mình lấy gối đầu, trực tiếp qua ngủ cùng cậu đề phòng cậu có chuyện gì đột xuất.

Cố Tư Nặc cũng bất đắt dĩ, nhường ra một chỗ trống trên giường cho y lên nằm. Cả hai rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

----------++++----------

(*)Khí thế ở đây không phải là Pheromone mà là tinh thần lực. Khi một người có chỉ số tinh thần lực cao thì liền có thể dùng nó để trấn áp người khác. Cũng như là Alpha trong lúc tranh giành Omega sẽ phóng ra Pheromone để chứng minh ai là kẻ mạnh.  Đều này có nghĩa là cho dù là Omega hay Beta, khi tinh thần lực đủ cao, đủ cường liền có khả năng áp chế được Alpha hoặc là những người khác một cách dễ dàng nếu tinh thần lực của đối phương thấp hơn mình.

(*) Khi một cơ giáp được đánh giá là có tiềm chất của cơ giáp có cấp bậc cao hơn nó, thì chế tạo sư có thể dùng nhiều cách để cơ giáp của mình tăng lên cấp bậc. Họ có thể sử dụng những nguyên liệu quý giá hơn để nhâng cấp cho cơ giáp hoặc trực tiếp dùng đến tinh thần lực  giúp cơ giáp đột phá khỏi cấp bậc hiện tại nhưng cách này rất ít người có thể làm được, bởi vì nó hao tốn rất nhiều tinh thần lực cũng như 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net