Chương 2: Chủ động tránh và vẫn gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Nhã Tịnh

Ánh nắng ngoài cửa rọi vào phòng khiến Mặc Hàn khó chịu lật người, cuối cùng không ngủ được nữa đành ngồi dậy. Cậu xoa đầu đau nhức do tối qua uống quá chén, bực bội tung chăn bước vào nhà tắm.

Điều chỉnh góc độ cho nước xối thẳng vào mặt, Mặc Hàn có chút trầm ngâm.

Mặc dù ba ngày nay trọng sinh lại tuổi mười tám nhưng cơ bản cậu chẳng khác một cái xác không hồn, mục rỗng từ trong ra ngoài.

Đã liên tục ba ngày cậu uống rượu như uống nước lã, lết thân say mèm về nhà, sáng hôm sau tỉnh dậy đều trong trạng thái đau đầu. Không dừng vòng tuần hoàn ác tính này lại thì kiếp này cậu còn chết sớm và chết thảm hơn kiếp trước.

Tắt nước, quấn khăn tắm rồi bước ra ngoài. Mặc Hàn đang cân nhắc đến việc ra nước ngoài định cư. Đại ca lo sợ cậu chiếm gia sản, vậy thì cậu đi là được. Đi xa một chút tránh cho đám bạn bè chó má suốt ngày nghĩ cách lợi dụng hãm hại cậu. Quan trọng nhất là, khả năng đụng mặt người kia gần như bằng không.

Mặc Hàn thầm thích anh trai mình, Mặc Ngôn. Nhưng loại tình cảm này quá mức cấm luyến, cậu nghĩ đến cũng không dám nghĩ, chỉ dám đứng xa xa, cố gắng giúp anh trai. Anh ta muốn cậu không chiếm tài sản thừa kế, cậu trở thành kẻ ăn chơi trác táng, anh ta không muốn nhìn mặt cậu, cậu bắt đầu ngông nghênh đòi dọn khỏi nhà chính Mặc gia.

Loại tình cảm này giống như kiến đốt. Con kiến vẫn luôn ở đó, bao giờ cậu quên nó sẽ cắn một cái, nhắc nhở cậu thích Mặc Ngôn như thế nào.

Mà với người kia... Mặc Hàn nghĩ sâu thêm một lát, gần như không thở nổi. Người kia mạnh mẽ chiếm giữ, lại ôn nhu cưng chiều, gần như đội cậu lên đầu mà cẩn thận chăm sóc đối đãi. Người kia khiến cậu trầm mê, ngã trong ngọn lửa tình bùng lên vô tận với hắn. Cuối cùng lại dửng dưng rời bỏ.

Mặc Hàn mím môi, nhớ lại câu cuối cùng thuộc hạ của Túc Dạ nói: "Nói sang một chút thì cậu là người yêu của Nhị gia, giờ hai người chia tay. Còn nói thật ra, cậu chỉ là sủng vật Nhị gia thấy hứng thú, Nhị gia thích thì sẽ cưng chiều cậu vô bờ bến, không thích thì bỏ. Cậu không có tư cách hỏi nguyên nhân!"

Nhiều năm trước khi nghe thấy câu này, trái tim Mặc Hàn đau đớn co rút. Giờ nhớ lại, lồng ngực vẫn nhói đau như đang nhắc cậu không được quên.

Mặc Hàn mím môi. Ra nước ngoài định cư, tìm một người hợp ý rồi sống cùng người đó đến bạc đầu. Cậu thừa nhận mình muốn chạy trốn. Cậu không dám ở lại thành đô, chào đón những thứ cậu đón kiếp trước, tiếp nhận những thứ vốn không thể thay đổi.

"Reng reng..."

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Mặc Hàn với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, ngó qua tên hiển thị rồi nghe.

"Anh nghe đây."

Giọng Đường Minh vọng lại, đầy lo lắng: "Em vừa về lập tức gọi cho anh luôn đây. Nghe đám kia nói mấy hôm nay tâm trạng anh rất tệ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Đường Minh là bạn chơi từ nhỏ với Mặc Hàn, tình cảm hai bên cũng không tệ. Mặc Hàn áp máy vào tai, thấy người đã khô liền tháo khăn tắm lấy quần áo mặc vào.

"Cũng không có gì, chẳng qua anh mày đột nhiên suy ngẫm nhân sinh, cảm thấy cuộc sống thế này thật bế tắc."

Đường Minh bên kia nhảy dựng. Cậu ta biết lý do Mặc Hàn trở thành một tên ăn chơi trác táng, giờ nói thế này có phải đã tỉnh ra rồi không? Là tỉnh hay còn bế tắc hơn?

"Hàn ca, anh, anh..."

"Anh mày định ra nước ngoài định cư, anh thấy ở đây ngột ngạt quá." Thong thả cài xong cúc áo, Mặc Hàn cắt ngang lời Đường Minh.

Đường Minh bên kia im lặng một lát, bất ngờ đổi giọng tươi vui hớn hở. Hơn ai hết, Đường Minh là người vui mừng nhất khi anh em tốt của mình tỉnh ngộ, phấn đấu sống tốt hơn.

"Em tôn trọng quyết định của anh, Hàn ca. Anh có muốn tổ chức một bữa tiệc kết thúc đời làm trai hư hỏng đồng thời chia tay với thành đô không?"

Tiệc tùng? Mặc Hàn nhíu mày lại, đầu xẹt qua một suy nghĩ. Cậu bâng quơ hỏi một câu: "Chú mày định tổ chức ở đâu? Bao nhiêu người?"

"Nhỏ thôi anh, tầm hơn hai chục người, chủ yếu là mấy công tử ăn chơi ở thành đô. Anh định rút khỏi giới này thì phải cần chia tay với đám đó, dù sao đám đó cũng là con nhà có quyền có thế, vuốt mặt phải nể mũi chứ. Chơi tiệc thế này mình tổ chức ở Minh Vũ đi, bar đó khá sang chảnh."

Tim Mặc Hàn đập mạnh một cái, Minh Vũ, hơn hai mươi người.

Kiếp trước cũng là một bữa tiệc khoảng hơn hai mươi người thế này, không biết cậu bị tên nào hạ thuốc ở Minh Vũ, sau đó đụng phải Túc Dạ, từ đó bắt đầu dây dưa không dứt.

Mặc Hàn hơi tái mặt, vô thức gằn giọng với kẻ bên kia điện thoại: "Không Minh Vũ gì hết, hơn hai mươi người là quá đông, gọi gần chục người thôi."

Cậu nhớ không nhầm thì Minh Vũ thuộc quyền của người kia, tránh được phải tránh.

Đường Minh ngẩn người, không hiểu vì sao Mặc Hàn lại giận dữ. Cậu ta vô thức nhỏ giọng: "Vậy... mời vài ba người gia thế tốt thôi, em đặt phòng ở bar Ẩn nhé? Anh chuẩn bị đi lúc nào?"

"Tối nay đi, anh muốn rời đi càng sớm càng tốt." Thành đô có quá nhiều nhân tố biến động, ở càng lâu càng không an toàn. Cậu phải rời đi trước khi bị cuốn vào vũng nước đục này.

Hai người tiếp tục trò chuyện thêm một lát rồi tắt máy.

Cúp máy, vươn vai một cái, Mặc Hàn xuống nhà ăn sáng. Tuy nói dòng chính Mặc gia ở nhà tổ nhưng thường ngày cũng chỉ có người hầu kẻ ở đi lại ăn uống, con cháu ngẫu nhiên sẽ về vào buổi tối hoặc đến cuối tuần mới có mặt ở nhà.

Mặc Hàn mười tám tuổi, hiện đang nghỉ hè nằm nhà. Cậu ăn sáng xong rồi rút bừa một quyển sách ra ghế ngoài vườn nằm đọc. Đây là hôm đầu tiên sau khi trọng sinh về cậu ở trong tình trạng tỉnh táo không có men rượu.

Ngoài vườn Mặc gia cây xanh rợp bóng, không khí thoáng đãng trong lành, hương trái cây chín thơm vờn quanh chóp mũi. Mặc Hàn vừa đọc sách vừa ăn trái cây, nhấm nháp vị ngọt thanh trong miệng, thoải mái tận hưởng cảm giác mà kiếp trước phí hoài bỏ qua.

...

9h tối, bar Ẩn.

Mặc Hàn bước vào chào hỏi đám anh em rồi ngồi xuống. Vừa ngồi, một cô gái ăn mặc nóng bỏng, mặt mày đầy nhu tình tiến lên định ngồi cạnh cậu. Mặc Hàn lạnh nhạt phất tay, tỏ ý muốn ngồi một mình.

Tiểu thiếu gia Diệp gia Diệp Phương thấy cảnh này, nâng ly cười cười: "Hôm nay Mặc thiếu đổi tính hay sao mà chọn bar nhã nhặn khiêm tốn như Ẩn thế này? Ngay đến em gái xinh đẹp thế kia cũng không cần?"

Mặc Hàn tùy ý ngả người ra sau: "Hôm nay hẹn mấy anh em ra đây để chào một câu, tôi định rời khỏi giới, nhường lại cuộc chơi cho mấy cậu."

Tám người ngồi đây, ngoại trừ Đường Minh đã biết trước, đều ngạc nhiên quay ra nhìn Mặc Hàn, ánh mắt như muốn đào ra câu trả lời trên người cậu.

Yến gia Yến Tung Hạo mở miệng, thay cả đám hỏi nghi vấn trong lòng: "Mạc thiếu định rút sớm thế, cậu mới mười tám tuổi thôi."

Đám thiếu gia công tử ở thành đô đều hiểu quy luật chung, bọn họ có thể ăn chơi, nhưng cuối cùng vẫn phải quay về gia tộc làm ăn, và thường thì độ tuổi quay về tu thân là hai mươi đến hai ba tuổi. Nó không phải quy định, nhưng hầu như đám thiếu gia nào cũng tuân theo. Chơi xong phải làm, đây là quy luật bất biến.

Cả đám không ngạc nhiên khi Mặc Hàn rời giới, họ ngạc nhiên vì cậu rời quá sớm, ít nhất thì theo họ nghĩ là thế.

Mới tháng trước cái người muốn rút khỏi giới này tổ chức lễ trưởng thành cực kì hoành tráng, cả bọn đập phá thâu đêm suốt sáng tại quán bar nổi danh nhất Thành đô, thế mà chỉ không đầy một tháng sau cậu ta đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Pha bẻ lái này quả thực không ai lường trước được.

Mặc Hàn cười như không cười, cũng không để ý mọi người suy nghĩ gì. Gương mặt hoàn mỹ của cậu khẽ nghiêng: "Tôi cảm thấy hơi mệt nên muốn rời thôi."

"Mọi người đừng nhắc chuyện này nữa, cứ thoải mái ăn uống nhiệt tình đi, hôm nay Mặc thiếu tôi mời bữa cuối."

Mặc Hàn lên tiếng chặn lại toàn bộ câu hỏi mọi người, sau đó mở đầu nhấc ly rượu uống cạn.

Cậu đã báo với ba mẹ và đại ca việc mình đi nước ngoài, cũng thu dọn hành lý, đặt vé ổn thỏa rồi. Ăn uống xong bữa tiệc đêm nay, trở về nhà ngủ một giấc, ngày mai thức dậy bay chuyến bay 15h rời khỏi thành đô, rời khỏi đất nước này.

Mặc Hàn tự sắp lịch trình hoàn mỹ không kẽ hở cho mình, không dám cho bản thân rảnh rỗi nghĩ đến chuyện hối hận ở lại.

Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói trêu ghẹo xung quanh, mùi thuốc lá, mùi bia rượu, cả mùi cơ thể,... tất cả mọi thứ xoay quanh Mặc Hàn, cô lập cậu, lại nhấn chìm cậu xuống.

Một tối này Mặc Hàn uống đến tận hứng, rất nhiều chuyện kiếp trước chầm chậm trôi qua trí óc cậu như một thước phim quay chậm, rồi lại biến mất theo ly rượu trôi xuống dạ dày. Hiện lên, biến mất, hoang hoải như đã trải qua mọi chuyện từ rất lâu, rất lâu rồi.

Cảm thấy ý thức dần mơ hồ, Mặc Hàn đứng dậy, báo với Đường Minh một tiếng rồi loạng choạng vịn cửa bước ra ngoài. Việc đầu tiên cậu làm là bước tới nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Vừa vào trong, Mặc Hàn đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, bụng dạ cồn cào. Cậu cong người, cúi đầu nôn ọe.

Mẹ nó, ông đây sẽ không bao giờ uống đến say mềm người thế này nữa. Quá khó chịu!

Sau khi nôn ra, Mặc Hàn cảm thấy cả người dễ chịu hơn chút, cậu súc miệng rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài.

"Ừ, cứ theo lời tôi mà làm."

Giọng nói vọng tới, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, càng ngày càng gần. Mặc Hàn đờ người, hoàn toàn không ngờ cậu đã tránh đến vậy mà vẫn gặp người đó.

Men say vẫn chế ngự cơ thể khiến đầu óc Mặc Hàn có chút mơ hồ, trong nhất thời không biết nên làm gì. Làm như không quen, tự nhiên bước ra? Hay quay lại vào một phòng bất kỳ rồi đóng cửa chờ hắn đi khuất?

Mặc Hàn vỗ vỗ đầu mình, chưa nghĩ được phương án thì đối phương đã xuất hiện trước mặt.

Túc Dạ cúp máy, ngẩng đầu bất ngờ thấy thiếu niên trước mặt nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt kia có tình yêu vô tận, cũng có căm hận khôn nguôi, có cả sợ hãi rụt rè.

Túc Dạ im lặng nhìn lại mình, lại nhìn thiếu niên. Nét mặt thiếu niên còn non nớt, có lẽ trên dưới hai mươi, gương mặt rất đẹp, ánh mắt cong cong vốn đã hút người nay bị men rượu phủ vào càng động lòng câu nhân. Túc Dạ xác định mình chưa từng gặp thiếu niên này, nhưng hắn cũng xác định mình không nhìn nhầm, ánh mắt thiếu niên kia nhìn hắn như thể hắn đã phụ lòng người ta.

Chẳng qua... thiếu niên này đúng là loại hình hắn yêu thích. Chỉ vừa nhìn thôi hắn đã có hứng thú với người này.

Túc Dạ đang cân nhắc có nên lợi dụng lúc người ta say để xuống tay không thì thấy thiếu niên đã lắc nhẹ đầu như muốn tỉnh táo hơn. Rồi sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, cậu nhếch miệng, cười như sắp khóc đến nơi, lảo đảo đến gần hắn.

Túc Dạ không tránh, tùy cho người kia ngã vào lòng mình. Tên nào đó còn đang cười thầm thì con mồi trong ngực chợt đưa tay đánh hắn.

Một đấm nhẹ hều vào ngực, lực đạo không đủ gãi ngứa nhưng đã đủ gợi tình.

Không để hắn kịp nói, người trong lòng đã lè nhè:

"Tại sao? Tại sao thế? Rõ ràng tôi đã tránh đến Minh Vũ rồi, sao vẫn gặp anh hả..."

Ánh mắt Túc Dạ tối lại. Thiếu niên này là người của ai? Ai sai thiếu niên này đến bên hắn?

Thiếu niên trong ngực bất ngờ đổi giọng: "Mẹ nó chứ, sao người anh lại ấm thế này, rõ ràng tôi đang mơ đúng không? Mẹ nó Túc Dạ, mẹ nó tên họ Túc kia, anh bảo tối hôm đó anh thấy tôi trúng thuốc nên cứu..."

Thiếu niên gục gặc đầu như muốn nhớ lại, mà lúc này khóe mắt cậu đã mơ hồ chảy ra nước mắt.

"Mẹ nó họ Túc kia, tôi bị trúng thuốc, anh muốn cứu tôi thì phải đưa tôi vào bệnh viện chứ không phải đưa lên giường anh! Mẹ nó, thực ra anh chỉ mượn cơ hội chơi tôi đúng không?"

Cậu gục xuống, nói lè nhè cái gì nữa nhưng Túc Dạ không thể nghe rõ. Được đâu độ vài phút, thiếu niên hoàn toàn ngã xuống, say đến bất tỉnh nhân sự.

Túc Dạ thuận tay đỡ lấy, vẫn chưa hết kinh ngạc với những lời thiếu niên vừa nói.

Lời thiếu niên nói quả đúng là phong cách hành động của hắn, nhưng hắn... từng quen người này à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net