Chương 9: Viết là Cố Doãn Hưng, đọc là Cố đời buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhã Tịnh

Mặc Hàn được chẩn đoán rằng thân thể tiều tuỵ do suy nghĩ quá độ đến phát sốt, lại còn chới với một phen dưới biển, bộ dạng yếu ớt nằm trên giường kia quả thật khó coi đến cực điểm. Nào còn dáng vẻ của mỹ nhân, bông hậu trong giới công tử, rõ ràng là một con búp bê sứ tinh xảo lại tự dày vò thành một búp bê vải rách nát.

Túc Dạ áp bàn tay lên má người kia cảm nhận nhiệt độ. Nóng hôi hổi!

Đã qua một đêm nhưng tình trạng này vẫn không thuyên giảm. Hai đầu mày của Nhị gia hiếm có mà nhăn lại một vẻ khó chịu người lạ chớ đến gần.

Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc kia khiến Nhị gia cực kì khó chịu, cảm giác như chỉ một đụng chạm nhẹ cũng sẽ khiến Mặc Hàn tan vỡ thành từng mảnh. Nếu không phải lồng ngực còn phập phồng, tiếng hít thở vẫn đều đều vang lên báo hiệu sự sống, Túc Dạ thật sự hoài nghi đây có phải là xác ướp tinh mỹ hay không.

Nghĩ đến Mặc Hàn cứ thể chết đi...

Ha? Làm gì có chuyện khéo như thế!

Xưa nay việc Túc Dạ hắn nắm chắc trong lòng bàn tay thì sẽ không bao giờ thất bại. Mặc dù hôm đầu gặp mặt hắn có chút sửng sốt về phản ứng của người này, nhưng sau đó đều trong tầm kiểm soát. Việc mà hắn không muốn, không ai có thể miễn cưỡng, đồ vật trong tay hắn, đương nhiên cũng sẽ do hắn định đoạt.

Sống hay chết, không phải do Mặc Hàn quyết định.

Ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, nhanh chóng gọi tới một dãy số cá nhân. Túc Dạ thuận tay khép cửa phòng lại, yên lặng chờ bên kia kết nối.

"Alo..."

Tiếng ở đầu dây bên kia là một người đàn ông trầm khàn còn mang giọng mũi, có vẻ chạc tuổi Túc Dạ.

"Chưa rời giường sao Cố thiếu?"

Cố Doãn Hưng nghe tiếng chuông không thèm nhìn tên đã bắt máy, đến khi nghe được giọng trầm thấp mang vẻ quan tâm nhưng thực chất mười phần mỉa mai kia truyền vào tai, chạy qua đại não thì người tên Cố thiếu kia mới tỉnh táo đôi chút.

"Mẹ nó Túc Dạ, không có chuyện gì thì đừng có phá rối giấc ngủ của người khác chứ! Ông đây là bác sĩ, giấc ngủ của ông rất quan trọng. Mày..."

"Ưm..."

Tiếng rên khả nghi kia truyền qua, Túc Dạ rất điềm nhiên mà nhướn mi. Nếu đây là cuộc gọi video thì chắc chắn Cố Doãn Hưng sẽ nhận được một cái liếc mắt khinh bỉ từ thằng bạn của mình.

"Ngủ ngon ha!"

Cố Doãn Hưng đẩy cô nàng mới quen đêm qua còn nũng nịu trong ngực ra, bỏ qua ngữ ngữ mười phần gợi đòn của Túc Dạ, trực tiếp chuyển chủ đề: "Có việc gì, nói rõ ràng xem."

Túc Dạ cũng không muốn tiếp tục dong dài với Cố Doãn Hưng thêm nữa, lời ít ý nhiều mà trình bày: "Chỗ tôi đang có người bệnh cần một bác sĩ đến khám gấp."

Túc Dạ cũng không nói thêm gì, Cố Doãn Hưng một đầu đầy chấm hỏi. Nhưng mà biết tính thằng bạn, nếu không thực sự cần đến anh thì hắn cũng sẽ không gọi những lúc như thế này. Việc không muốn nói có thể là không muốn nhiều người biết.

"Chờ đấy, đến ngay đây!"

Nghe một loạt âm thanh rời giường sột soạt bên kia truyền đến, Túc Dạ thản nhiên tắt cuộc gọi. Hắn dựa mình vào lan can, châm một điếu thuốc. Khói thuốc bay lượn lờ bị làn gió cuốn đi, đầu óc hẳn cũng thanh tỉnh hơn một chút.

Đêm qua hắn có một hội nghị cấp cao trong tổ chức, xong lại công vụ phải xử lý đến tận hừng đông. Ngay cả bản thân hắn tự nhận bản thân có sức khoẻ tốt, nhưng mấy ngày liên như vậy cũng không thể nào chống đỡ được lâu dài.

Vốn định đến tìm tiểu mỹ nhân giải toả chút nhu cầu, mà người thì lại nằm liệt giường thế kia...

Dụi tắt điếu thuốc, Túc Dạ đứng thêm một lúc cho tỉnh hẳn, mùi thuốc lá cũng tứ tán gần hết mới trở lại phòng. Có lẽ Cố Doãn Hưng cũng gần đến rồi.

Cách đây không lâu người này vẫn còn nằm uể oải trên giường mà giờ xuất hiện lại tươi roi rói, miệng lúc nào cũng nhe ra khoe hàm răng trắng bóc của mình.

Rất ngứa đòn, rất muốn đấm cho một cái!

Đó suy nghĩ bao năm qua của Túc Dạ, mặc dù chưa bao giờ hắn thật sự động thủ...

Đây là căn chung cư Túc Dạ mua gần công ty để tiện đi lại làm việc, Cố Doãn Hưng quen lối chẳng cần người đón mà tự vác xác vào phòng ngủ tìm Túc Dạ.

Ngạc nhiên hơn là chẳng thấy bóng dáng thằng anh em ruột thừa kia đâu, thay vào đó người nằm trên giường lại là một mỹ nhân đang say ngủ.

Tò mò cùng phấn khích, Cố Doãn Hưng híp mắt cúi đầu xăm soi từng đường nét trên gương mặt người đang nhắm nghiền hai mắt kia. Đường nét tinh xảo, chậc chậc, đích thị là bảo bối!

Chẳng biết Túc Dạ đứng sau lưng anh ta từ bao giờ, hắn đưa tay trực tiếp xách cổ Cố Doãn Hưng lên khó chịu ra mặt, nói: "Làm cái gì đấy hả?"

Cố Doãn Hưng bị lôi, suýt thì trượt chân ngã. Anh ta liếc con mắt ai oán về phía kẻ gây ra hậu quả, chỉ trích gay gắt: "Làm cái gì là làm cái gì?! Không phải gọi đến khám bệnh à, ông đây đang khám đây!"

Túc Dạ cực kì nghi ngờ khả năng của tên này, nhưng cũng không tiện lúc này. Bây giờ Cố Doãn Hưng vẫn còn giá trị lợi dụng, phải kiềm chế! Đợi đến khi lợi dụng xong rồi thì thẳng chân đá đi là được!

Lên kế hoạch qua cầu rút ván xong xuôi, lúc này Túc Dạ mới hỏi tình trạng cụ thể của Mặc Hàn.

"Hơi thở nặng nề như này, sốt cao trên 40 độ, phải cẩn thận chăm sóc! Lớ ngớ là đi đời nhà ma ngay!"

Tên bác sĩ nào đó cực kì vô trách nhiệm mà phán xét, như thể mạng sống của người kia chẳng là gì, chỉ như bó rau bó cỏ ngoài chợ, chẳng đáng mấy đồng.

Đáy mắt Túc Dạ xẹt qua tia lạnh lẽo được che giấu rất kĩ.

"Danh tiếng ông gần xa ai đều biết, làm gì có chuyện không cứu được, đúng không bác sĩ Cố?"

Túc Dạ như kiểu nghe như điều gì vô lý lắm, phản bác lại, cái giọng điệu thảo mai sùng bái kia... thật không lỡ nhìn thẳng. Ấy thế mà, Cố Doãn Hưng lại chẳng thèm suy nghĩ xem lời kia có bao nhiêu thật lòng, cực kì ngông cuồng mà phát ngôn: "Điều đó là đương nhiên, kể cả kẻ kia đã đến Diêm phủ, Cố Doãn Hưng ta đây vẫn có thể xách hắn trở về trần thế!!!"

Túc Dạ nhịn!

Không được đánh người, không được đuổi người, phải hoà đồng, thân thiện.

"Vậy, nhờ hết ông đấy!"

Đến khi Cố Doãn Hưng rời khỏi căn hộ kia, đứng trước cửa phòng nhìn cánh cửa gỗ lạnh lùng đóng sập lại, nụ cười kia mới bắt đầu đổ vỡ.

Hình như, có điều gì đó sai sai.

Kẻ ngốc nào đó ngơ ngác phát hiện mình vừa bị tên anh em chó chết kia lợi dụng, chơi một vố, qua cầu rút ván thì giận tím người.

Cố Doãn Hưng bực tức dơ chân đá vào cánh cửa im lìm kia, hét lớn: "Túc Dạ mày đi chết đi!!!"

Đương nhiên là Túc Dạ không thể nghe thấy, mà cái cánh cửa kia vô tội bị ăn một đạp cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Riêng Cố Doãn Hưng bị anh em phũ, ôm cái chân đau điếng bi thương rời khỏi đó. Tròng lòng lại bắt đầu phỉ nhổ thằng bạn không ra gì!

Đời quả thực bạc bẽo...

Chương 8

Chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net