Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mày biết thích là gì không? Thích nam nhân, mày là biến thái sao? Còn nữa, thích y mà lại biến y thành như vậy sao?" Lục Cảnh Phong không biết rõ sự tình, chỉ là dựa vào mắt thường nhìn tình huống rồi cho ra kết luận là Lục Tử Hiên ép buộc Tô Dạ.

"Con không phải cố ý ... Con thật sự không biết thân thể y yếu như vậy... Con chỉ  muốn..." Lục Cảnh Phong nghe lại muốn giơ tay đánh, lúc này trên giường phát ra tiếng của Tô Dạ, Dư Tuệ chạy nhanh đến xem, Lục Tử Hiên cũng không quan tâm chuyện gì nữa, chạy đến bên giường. Tô Dạ chỉ phát ra một tiếng, không có mở mắt.

"Không...không muốn..." hiển nhiên nỗi sợ lúc nãy vẫn chưa biến mất. Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, tâm Dư Tuệ đau xót.

"Không sao...Tiểu Dạ...mẹ ở đây...sẽ không có chuyện gì..." Dư Tuệ vỗ về mặt y, Tô Dạ mới dần dần ổn định, lại mê man thêm một lần.

Biết không thể ở trong này quấy rầy Tô Dạ tĩnh dưỡng, ba người liền rời khỏi phòng để cho y nghỉ ngơi thật tốt. Lục Tử Hiên không muốn đi, lại bị Lục Cảnh Phong bắt đi ra ngoài.

"Mày về nhà đi."

"Không."

"Mày đem y biến thành như vậy rồi còn cho rằng y còn muốn gặp mày sao? "

"Con..." Lục Tử Hiên cũng hiểu được Lục Cảnh Phong nói không sai. Vừa nãy ở bên trong thấy bộ dáng Tô Dạ, hắn cũng rất đau lòng, ở trong lòng tự đem mình mắng mấy vạn lần vẫn chưa thấy hết giận.

Dư Tuệ không để ý đến hai người, ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn sàn nhà.

Lục Tử Hiên chậm rãi đi đến trước mặt Dư Tuệ "Mẹ, con xin lỗi."

Dư Tuệ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy cầu xin "Tử Hiên, nếu con đã không thích y... vậy hãy để y tự do đi. Lúc trước mẹ vẫn không biết nam nhân mà y nói là con, nhưng mẹ biết y yêu người đó nhiều bao nhiêu, thậm chí y còn nói sẽ không cho người đó biết mình đang mang thai vì người đó nói hắn không thích trẻ con. Một người nam nhân mang thai, hơn nữa sắp chuẩn bị để sẵn sàng sinh con, con biết rõ việc này cần bao nhiêu dũng khí không? Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xuống dốc của y, mẹ đều hận không thể bắt được nam nhân kia. Nhưng y lại không nói đó là ai, hiện tại đã biết, nhưng mẹ còn có thể làm như thế nào? Con bảo mẹ phải làm sao đây?"

"Mẹ, người đánh con đi, xin lỗi. Tất cả là do con, thực xin lỗi y!"

"Mẹ sẽ không đánh con, con trở về đi. Đi đi."

Lục Tử Hiên yên lặng, nhìn Dư Tuệ sắp không kìm lòng được nữa. Hắn cuối cùng  gật đầu "Nếu Tiểu Dạ tỉnh lại... có thể nói cho con biết không.. Con muốn đến thăm y."

"Nếu y tỉnh lại, bằng lòng gặp con, mẹ sẽ gọi con tới."

Lục Tử Hiên gật đầu, vẻ mặt hoảng hốt rời khỏi bệnh viện.

Đến khi Lục Tử Hiên đi, Lục Cảnh Phong mới xuống bên cạnh Dư Tuệ, vài lần lấy thuốc ra muốn hút, bất đắc dĩ đây là bệnh viện, không thể. Đột nhiên phát hiện con trai mình là đồng tính luyến ái, còn thích thượng đệ đệ mình, hơn nữa còn làm cho người ta sảy thai? Lục Cảnh Phong sao cũng không tưởng tượng được loại chuyện sẽ có ngày xảy ra với hắn, quả thực so với hài kịch còn đáng cười hơn.

Hồi lâu, Dư Tuệ mới nghe được Lục Cảnh Phong thản nhiên nói "Tiểu Tuệ, Tiểu Dạ mang thai, thân thể y như vậy... Có phải có liên quan đến em hay không...?"

Khiếp sợ lúc nãy vẫn chưa dứt, hiện tại lại nghe được những lời Lục Cảnh Phong nói, Dư Tuệ lại một lần kinh ngạc quay đầu.

Hồi lâu mới nói một câu "Anh, chẳng lẽ đã biết được chuyện gì rồi sao?"

Lục Cảnh Phong thở dài, rồi gật đầu.

"Ừ. Vì sao lại không nói cho anh biết. Lúc trước em đã làm phẫu thuật cho người song tính."     [Dư Tuệ ban đầu là người song tính nhưng đã phẫu thuật cắt bỏ 'cái ấy' của nam giới]

Dư Tuệ nhìn sàn nhà, thanh âm có chút suy yếu "Thực xin lỗi. Anh có cảm thấy em rất ghê tởm?"

Lục Cảnh Phong không nói gì, hắn không biết nếu ngay từ đầu hắn biết Dư Tuệ là người song tính thì hắn sẽ có phản ứng gì, nhưng khi hắn biết xem tờ giấy giải phẫu vẫn có chút khiếp sợ.

"Thì ra mấy ngày này...là vì vậy... nên anh mới tránh em..." Dư Tuệ lúc này đây không khóc, tâm tình giống đã thống khổ đến mức sẽ không khóc nữa.

Lục Cảnh Phong như trước, không nói gì, Dư Tuệ lại mở miệng "Anh cũng không hy vọng Tử Hiên với Tiểu Dạ cùng nhau...?" Nàng không hề xem nhẹ việc vừa nãy xảy ra trong phòng bệnh, Lục Cảnh Phong mắng Lục Tử Hiên là một tên biến thái.

Lục Cảnh Phong lần này cuối cùng cũng mở miệng "Chuyện này vốn chính là không bình thường."

"Tiểu Dạ tỉnh lại, em muốn đưa con ra nước ngoài."

Nghe Dư Tuệ nói, Lục Cảnh Phong có chút khiếp sợ, nhưng cũng hiểu rõ, Lục Tử Hiên làm Tiểu Dạ biến thành như vậy, bọn họ còn thể diện gì mà đối mặt với Tô Dạ.

"Anh biết mấy năm nay anh bạc đãi hai mẹ con em, còn có tiểu tử Tử Hiên kia, thật sự không chịu thua kém. Anh trở về nhất định sẽ hung hăng giáo huấn hắn một trận."

Dư Tuệ lắc đầu,"Mấy năm nay em cùng con không chịu ủy khuất gì, anh đã vì em mà chịu quá nhiều, việc của hai đứa vốn là Tiểu Dạ cũng không đúng, là y thích Tử Hiên trước. Em biết anh có kỳ vọng rất lớn với Tử Hiên, bọn họ tuổi còn nhỏ, căn bản không biết cái gì gọi là yêu. Cho nên em muốn cùng Tiểu Dạ ra nước ngoài trong yên lặng, chờ y tỉnh lại em cũng phải hỏi ý kiến y. Mặt khác, Cảnh Phong, em dự định sẽ đi với con."

"Em muốn đi?" Lục Cảnh Phong nhìn Dư Tuệ, biểu tình tràn đầy khó hiểu, nàng chưa từng nói nàng muốn đi.

"Ừ. Chuyện của em... nếu anh thật sự để ý, chúng ta cũng có thể ly hôn. Em sẽ không quấn quít lấy anh." Dư Tuệ nói xong, lại cảm giác lòng mình tựa như đang chảy máu, đau đớn vô cùng. Lục Cảnh Phong trước đây đối với mình luôn lãnh đạm, hiện tại lại phát sinh thêm việc này, khiến nàng cảm thấy khó chịu. Nàng sao lại không muốn nói chuyện này cho Lục Cảnh Phong biết sớm được, nhưng năm đó bọn họ phải vượt qua nhiều khó khăn mới đến được với nhau, mấy năm nay nàng đều rất quý trọng, không muốn đánh đổ, nàng sợ mất đi. Lại không nghĩ rằng bây giờ hắn đã biết. Lần này lại thêm chuyện của Tô Dạ, thật là, sóng hết lớp này lại đến lớp khác. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net