Chap 5: Thân thế và tra hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này trong thư phòng, anh đang cùng Giang Hải Đường bàn bạc giải quyết việc vừa diễn ra. Anh trông vô cùng mệt mỏi và đau buồn. Bỗng Giang tiên sinh hiếu kỳ hỏi:

"Cảnh thiếu gia, liệu ngài có thể giải đáp một số nghi hoặc cho tiểu sinh được không ạ: cậu Lâm Ngọc là người hầu của quý phủ từ khi nào?"

Anh kể: Lâm Ngọc vốn là con nhà thương nhân mở một trà lâu nhỏ. Lúc anh gặp cậu thì Lâm Ngọc mới 12 tuổi, rất ngoan ngoãn, sáng đến học đường, chiều về giúp cha mẹ chạy bàn ở trà lâu. Ở cậu có sự vui vẻ, dương quang mà anh luôn khao khát, làm anh rất muốn tiếp cận cậu. Ai ngờ một ngày kia anh nhận được tin trà lâu nhà cậu bị cháy, cha mẹ bị chôn vùi trong biển lửa, trong một đêm cậu trở thành trẻ mồ côi, nên anh đến đem cậu về phủ làm tiểu tư và cho người chôn cất cha mẹ cậu đàng hoàng. Sau này anh có cho người đi điều tra nguyên nhân thì phát hiện đó là do trước đó cậu đắc tội với con của phú ông địa phương. Hắn là một tên phế vật, cả ngày chỉ biết ăn chơi hoang phí, lại có sở thích long dương. Hắn nhìn trúng cậu, muốn cậu về làm nam sủng, nhưng cậu không đồng ý nên bắt đầu giở đủ trò chèn ép, dụ dỗ. Đến một ngày khi cậu rời trà lâu đi lấy đồ giúp mẹ, thì hắn ta lại đến. Khi không thấy cậu, hắn đã nổi điên đập phá, uy hiếp hỏi cậu đang ở đâu. Cha mẹ cậu từ chối trả lời, hắn liền đốt luôn trà lâu. Không lâu sau khi điều tra được sự tình, anh đã cho người bắt hắn lại, tra tấn, kể cho cậu nghe toàn bộ sự thật và chính Lâm Ngọc đã cầm lấy chủ thủy đâm chết kẻ thù của mình. Từ đó cậu theo chân anh, làm thiếp thân tiểu tư, vì tư chất thông minh lại ngoan ngoãn nghe lời, là được việc nên anh vô cùng thích cậu. Nhưng... Haizzz...

Giang tiên sinh lại hỏi: "Nếu như theo lời của Cảnh thiếu, vậy thân thế của Lâm Ngọc không có gì để nghi ngờ, cậu nhóc lại theo chân ngài từ khi vào phủ...Liệu cậu nhóc có phải đã làm nên chuyện gì đó... khiến Cảnh thiếu nghi ngờ chính cậu ta là người đã đẩy Uông tiểu thư vào chỗ chết?"

Anh thở dài, trầm mặc một hồi lâu rồi kể cho Giang tiên sinh biết: "Haizzz, cách đây hai ngày, trong tiệc đại thọ của cái tên phản tặc họ Vương, Lâm Ngọc có đi theo ta đến chúc thọ. Giữa tiệc ta đã bỏ về, nhưng cậu ta thì đến nửa đêm mới trở về. Sáng hôm sau, tên cẩu tặc đó trực tiếp đến đây đòi người. Theo lời hắn ta nói cậu ta chính vì tham tài mà phản bội ta muốn đi theo hắn. Giờ thì hay rồi, ngay cả Uông tiểu thư người xem cậu ta như em trai mà đối đãi, cậu ta cũng có thể xuống tay." Nói xong anh vận lực đập một cái lên bàn, làm chiếc bàn gỗ trong thư phòng trực tiếp gãy đôi.

Giang Hải Đường: "Vương cẩu đó thích Lâm Ngọc?...Hay là như vậy, ngài hãy cho cậu ta vào thư phòng, tiểu sinh xin phép được cùng ngài thẩm vấn cậu ta để xem cậu ta có phải nói dối hay không."

Anh gật đầu: "Được." Rồi anh gọi lớn: "Người đâu, gọi bác Phúc đưa Lâm Ngọc vào thư phòng."

Về phía Lâm Ngọc, sau khi bị lôi về phủ, cậu trực tiếp bị nhốt vào phòng chứa củi cùng với những vết thương, bầm tím khắp người. Bác Phúc sau khi biết mọi việc, ông lại len lén một lần nữa đưa đại phu đến khám và bôi thuốc cho cậu. Lâm Ngọc kéo tay bác Phúc, khóc nói:

"Bác Phúc, không phải là con. Con không có đẩy Uông tiểu thư, lúc đó con ngất đi. Tỉnh lại thì Uông tiểu thư đã..."

"Haizzz, mấy năm con vào phủ ta nhìn con mấy năm, ta biết con sẽ không bao giờ làm những việc như vậy. Thôi nín đi, thiếu gia bây giờ chỉ đang rất giận cho nên mới làm như vậy. Cho thiếu gia thêm một chút thời gian để ngài ấy điều tra. Chỉ cần tra ra hung thủ, ngài ấy sẽ thả con ra thôi. Thôi con nên ăn một ít cháo rồi nghỉ ngơi chút đi." Rồi ông đợi sau khi cậu ăn xong bát cháo thì cũng đi ra ngoài.

Một lát sau bác Phúc quay lại nói thiếu gia muốn gặp cậu hỏi chuyện tại thư phòng.

Cảnh chuyển đến thư phòng, Lâm Ngọc một mình quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, bác Phúc đứng một bên sau lưng anh, anh và Giang tiên sinh thì ngồi trên ghế. Cảnh Thiên Ân hỏi:

"Lâm Ngọc, nói đi, có phải là ngươi đã nhận tiền của cô gái họ Vương kia để hãm hại Uông tiểu thư không?"

"Không có thiếu gia, em không có nhận cái gì từ cô ta hết. Lúc đó em và Uông tiểu thư đang nướng cá bên suối, gió quá lớn làm áo Uông tiểu thư bị bén lửa, em kéo cô ấy chạy ra suối để dập lửa, ai ngờ em bị trượt chân té, đầu đập vào đá, khi tỉnh dậy thì Uông tiểu thư đã... Em không hề đẩy cô ấy xuống suối. Thật đó, em không hề đẩy!!"

"Có thật hay không thì để lát nữa bọn A Phi sau khi lục soát phòng của ngươi là biết."

Không lâu sau đó, có một gia đinh cao lớn, khỏe mạnh chạy vào thư phòng, chính là một trong những thuộc hạ đắc lực của anh, bình thường sẽ mặc áo gia đinh giả dạng người làm trong nhà.

"Thưa thiếu gia, ở dưới gối nằm của Lâm Ngọc chúng thuộc hạ tìm được một bức thư và một tờ ngân phiếu một trăm lượng. Mời ngài xem qua." Hắn dâng bức thư lên cho anh xem.

Sau khi xem xong mặt anh tái mét, giận dữ quẳng vào mặt thiếu niên: "Còn nói không có, xem đi."

Cậu run run nhặt thư lên đọc:

Lâm Ngọc, một trăm lượng này theo như thỏa thuận đưa ngươi. Ngươi biết làm gì rồi đấy, ta sẽ tung tin để Uông Mẫn biết ngươi bị bệnh để cô ả vào thăm ngươi. Còn ngươi hãy tương kế tự kế giết chết cô ả.

Đọc xong mặt cậu cũng tái đi, cậu không hề biết cái gì thư, cái gì ngân phiếu. Tại sao lại nó lại ở dưới gối của mình, não vừa chuyển cậu liền hiểu được, chắc chắn có người bên Vương lão tặc gài vào Cảnh gia muốn hãm hại cậu, nhưng tại sao hắn lại làm vậy? Cậu nói: "Thưa thiếu gia, có thể để A Phi đi ra trước không?"

"Hừ, ngươi lui ra đi." – "Dạ, thiếu gia."

"Thiếu gia, Lâm Ngọc đi theo ngài đã năm năm, trong năm năm qua ngài đã dạy Lâm Ngọc rất nhiều thứ. Lâm Ngọc nếu đã nhận tiền và hãm hại Uông tiểu thư cũng không ngốc đến nỗi để lại chứng cứ ngoại phạm, mà còn để ở chỗ dễ lục soát như vậy. Chắc chắn có người muốn hãm hại nô tài. Mong thiếu gia minh xét." Lâm Ngọc rất bình tĩnh phản bác.

Giang tiên sinh giật mình, không ngờ rằng thiếu niên nho nhỏ trước mắt cũng rất tinh tế và nhạy bén. Chưa gì đã từ câu bẩm báo đơn giản của thuộc hạ tìm ra được điểm không thích hợp.

Đúng vậy, Lâm Ngọc là người khéo léo, thông minh. Nói như vậy chắc chắn trong Cảnh phủ đã có người trà trộn vào.

Giang tiên sinh nói: "Xem ra bên bọn họ đã bắt đầu tiến hành điều tra ngài rồi. Không biết tên gián điệp đó là ai? Bác Phúc, cho cháu hỏi dạo này có mua thêm gia đinh mới vào phủ không?"

"Thưa Giang tiên sinh, dạo này trong phủ không có tuyển người mới." Bác Phúc cung kính trả lời.

"Vậy chỉ có người quen. Hừm, xem ra trong phủ có người không yên thân." Anh nói.

"Không chỉ người trong phủ, cả người bên cạnh thiếu gia cũng phải kiểm tra, nếu bên đó mua chuộc gia đinh bình thường thì chúng ta chỉ cần theo dõi, rồi cố ý gài bẫy hắn để hắn truyền tin tức giả về cho bên kia, chỉ sợ là nếu bị mua chuộc là người bên cạnh ngài thì rất nguy hiểm." Lâm Ngọc tiếp lời.

"Bác Phúc, nhờ bác đi tra xét một lượt những gia đinh binh thường và người của mình trong phủ." Anh phân phó.

"Dạ, lão đi ngay." Bác Phúc liền đi thực hiện.

Giang tiên sinh cười cười, nói: "Lâm Ngọc cậu cũng rất thông minh đó."

Cậu miễn cưỡng cười cười, "Đa tạ Giang tiên sinh khen ngợi."

"Vậy ngươi giải thích cho ta, lần trước ở ngày đại thọ của hắn, sao ngươi lại đến tối khuya mới về phủ, còn có những vết tích trên người ngươi nữa." Anh gằng giọng hỏi.

"Thưa thiếu gia, chuyện lần đó thật sự ngài nghĩ oan cho nô tài. Hôm đó hắn đã ép rượu nô tài, đến khi không thể uống thêm nữa định từ chối, hắn lại nói nếu nô tài không thuận theo hắn. Hắn sẽ không cho phép ngài than gia với hắn vào buổi tụ hội ba tháng nữa. Nô tài cho dù có ngu dốt đến mấy cũng biết buổi tụ hội đó vô cùng quan trọng đối với ngài và Giang tiên sinh. Nên nô tài đã uống xuống ly rượu đó, ai ngờ sau khi uống nô tài cả người đều vô lực. Sau đó hắn kéo nô tài vào phòng...cưỡng bức... Thưa thiếu gia, nô tài chưa bao giờ phản bội ngài. Mong thiếu gia minh xét." Cậu kích động nói hết cho anh và Giang tiên sinh nghe.

"Thôi, đứng lên đi, vết thương như thế nào rồi?" Anh hỏi.

"Dạ bẩm thiếu gia, vết thương của nô tài đã được đại phu bôi thuốc." Cậu vừa đứng lên vừa trả lời anh.

Anh ngập ngừng: "Ừ. Ngươi về nghỉ ngơi trước đi." – "Nô tài cáo lui."

Sau khi cậu đã đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy anh trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. Giang tiên sinh nói:

"Cảnh thiếu, tiểu sinh có một kế. Không biết ngài có đồng ý?"

"Giang tiên sinh, mời nói." – "Hiện nay nếu Vương lão tặc kia thích Lâm Ngọc đến vậy. Sao ta không tương kế tựu kế, đưa Lâm Ngọc đến bên người hắn, để Lâm Ngọc làm gián điệp tay trong cho chúng ta. Lâm Ngọc thông minh lại có chút giảo hoạt. Chắc chắn sẽ linh hoạt trong việc lấy thông tin cho chúng ta..." Bỗng Giang tiên sinh hạ giọng, cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Cảnh Thiên Ân nói "...Và cũng là cơ hội cho Lâm Ngọc chứng minh lòng trung thành với ngài nữa."

Cảnh Thiên Ân liền liếc nhìn Giang Hải Đường một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Giang tiên sinh, một trong những quy tắc đầu tiên khi đi theo chủ tử là không được phỏng đoán suy nghĩ của ngài ấy, quy tắc cơ bản này chẳng lẽ Giang tiên sinh không biết sao? Tiên sinh là người của Thái tử phái đến, nên ta nhắc nhở tiên sinh lần này, ta hy vọng không có lần sau nữa, ta tin với tình thế hiện tại, bất đắc dĩ thì Thái tử cũng không ngại mất đi một trợ thủ đâu."

Giang Hải Đường lập tức sợ hãi, khom lưng tạ tội: "Cảnh thiếu gia, là tiên sinh vô lễ. Sẽ không có lần sau."

Một lúc sau, bỗng anh lên tiếng: "Lâm Ngọc đi theo ta năm năm, trong năm năm này mặc dù đã học được cách đối nhân sự thế khéo léo, tàn nhẫn, nhưng ta biết cậu ta vô cùng mềm lòng. Với lại nếu như lời cậu ta nói, không hề phản bội ta, nếu như cậu ta biết được điều ta cần phải lấy lại từ bọn chúng thì chắc chắn sẽ không chối từ mà dấn thân vào biển lửa. Nhưng những gì cần nói, và những gì không cần nói thì phải xem Giang tiên sinh làm sao thuyết phục cậu ta rồi..."

Giang Hải Đường giật mình nhìn vào mắt anh, y sợ hãi, thầm giễu cợt mình, bạn của Thái tử làm sao có thể là người bình thường được. Y biết anh đang khảo nghiệm y, anh muốn xem thủ đoạn của y như thế nào, và lòng trung thành của y đến đâu.

"Dạ, tiểu sinh đã hiểu phải làm như thế nào." – "Tốt, cũng trễ rồi, Giang tiên sinh cũng đã mệt, ta sẽ cho người chuẩn bị cơm tối đến phòng."

"Vâng, tiểu sinh xin lui." Giang Hải Đường khom lưng hành lễ cáo từ về phòng. Để lại anh một mình trong thư phòng chìm vào biển suy tư. Tại sao họ Vương đó lại muốn Lâm Ngọc?...

--------

"Hahaha, ra là vậy, ra là vậy, năm năm, năm năm, tôi theo anh năm năm, anh chưa bao giờ tin tôi, anh chưa bao giờ tin tôi, hahahaha...hức hức..." Thanh Tâm đứng cạnh chứng kiến tất cả, cậu cười như khóc, nước mắt cứ như không thể khống chế mà lăn dài, cậu cười cho cuộc đời bị chính người mình yêu thương nhất an bài, khóc cho tình cảm đáng thương của mình ở kiếp trước. Xem đi, cậu moi tim moi phổi trao hết cho ai đó, kết quả nhận được gì. Là nghi ngờ, là cố ý gài bẫy cho cậu tự chui vào tròng mà không chút do dự. Lâm Ngọc tình yêu của ngươi thật rẻ mạc và đáng khinh. Hahahahaha...

Nước mắt của anh lưng tròng, anh vô cùng hối hận, anh đã không tin cậu. Mỗi câu nói của cậu lúc này đây như con dao đâm thẳng vào tim anh, nhưng anh lại không thể vì mình phản bác được gì, vì đó chính là sự thật, nó đã xảy ra. Giờ đây anh vô cùng sợ hãi, anh sợ những gì mà anh thấy, anh nghi ngờ ở kiếp trước đều là sai. Anh sợ nhìn thấy những gì sẽ diễn ra tiếp theo, trực giác nói cho anh biết, chỉ cần tiếp tục xem, anh sẽ mất đi cậu...

A Võ và tiểu Văn đứng cạnh nhìn hai người, nhìn những gì đã diễn ra mà thở dài... Có một số chuyện không biết sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Nhưng dù có muốn trốn tránh đến đâu thì câu chuyện của hai người vẫn phải tiếp tục... Bi kịch vẫn cứ thế mà tiếp diễn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net