Chương 11: Uống nước cũng mắc nghẹn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là Tư Đồ Minh thành công lôi kéo giá trị cừu hận cùng "tiểu bạch thỏ ngây thơ trong sáng" Vong Ngạn trở về phòng của mình. Yến Vân Vân một phòng. Năm người còn lại, sau một hồi tranh chấp thành công biến thành một phòng hai người, một phòng ba người.

Người xui xẻo bị đẩy qua đẩy lại không ai khác chính là vị huynh đài ban trưa may mắn được Vong Ngạn nắm tay, ca thán vận may đúng là đến rồi đi quá nhanh.

Vong Ngạn trước tiên đem mình tẩy sạch sẽ một phen. Nghĩ đến bản thân một ngàn năm chưa tắm rửa, Vong Ngạn lập tức cảm thấy cả người đặc biệt ngứa ngáy.

Đợi tiểu nhị mang nước tắm vào phòng đi khỏi, hắn nhanh chóng xả hết y phục, lao vào tận hưởng ấm áp.

Tư Đồ Minh vốn đang có ý gọi tiểu muội muội xuống dùng vãn thiện, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vọng ra, liền đứng im như bị điểm huyệt, tay định gõ cửa cũng giữ nguyên tư thế.

Hồng Diễn tiểu muội... là đang tắm sao?

Hắn đang chuẩn bị dời chân khỏi nơi gợi người phạm tội, liền nghe được tiếng thở dài thoải mái của Vong Ngạn, không biết bao nhiêu là mị hoặc, xương cốt đều mềm nhũng ra.

Hồi nãy, muội ấy đáng yêu như vậy... Gương mặt phụng phịu chịu ủy khuất...

Đột nhiên, một luồn khí nóng bốc lên đầu, dồn ngay cánh mũi. Cảm thấy ngứa ngáy, Tư Đồ Minh chà chà gãi gãi, không ngờ lại thấy những vệt đỏ tươi vẫn còn nóng ấm.

Thật luôn hả!?!

Tư Đồ Minh từ bỏ ý định, quay người chạy trối chết.

Vong Ngạn từ đầu đã biết Tư Đồ Minh đứng trước cửa, chỉ tính trêu chọc một chút, không ngờ lại thấy được một màn hài hước đến vậy.

Hắn cười cười, không chút để tâm tiếp tục tận hưởng dục bồn ấm áp.

...

Tuy giường lớn có thể chứa được hai đại nam nhân, nhưng Tư Đồ Minh chính nhân quân tử không phụ sự kỳ vọng của quần chúng nhân dân vây xem, một đêm trải qua dưới đất. Tuy đãi ngộ này có vẻ tệ hơn so với hai phòng kia, nhưng Vong Ngạn cũng không để hắn chịu thiệt, nhờ tiểu nhị lấy thêm chăn và thảm giúp Tư Đồ Minh không phải chịu lạnh quá mức.

Người thảm nhất lần này cũng chính là đại huynh bị hai phòng ta nhường ngươi ngươi nhường ta, chân chân chính chính ngủ dưới đất.

Một đêm không mộng.

...

Sáng sớm, đám người Tư Đồ Minh quyết định thuê hai chiếc xe ngựa, tiến về Minh Thần phái.

Vong Ngạn cùng Yến Vân Vân ngồi cùng một xe, Tư Đồ Minh cùng một vị đệ tử trong phái phụ trách đánh xe, từ từ rời khỏi trấn Vĩnh Giang.

Ngồi trong xe cùng kẻ mình không ưa, Yến Vân Vân không thể bày ra sắc mặt dễ chịu.

Nàng đánh giá kẻ ngồi trước mặt.

Hừ, cũng chỉ là xinh đẹp một chút, có khí chất một chút, giọng nói hay một chút, bản tiểu thư đây cũng không thiếu. Chỉ cần ta vung tay, ta không tin không mua được ngàn vạn kẻ như thế.

Tự ảo tưởng trong đầu một hồi, Yến Vân Vân cảm thấy cả người thư thái. Quả nhiên cùng thứ đáng ghét kia so sánh, bổn tiểu thư ưu thế hơn hẳn.

Tư Đồ Minh cũng sợ Yến Vân Vân gây khó dễ cho Vong Ngạn, không ngờ cả quãng đường hai người lại yên ắng như thế.

Hắn một hơi thở phào như trút được gánh nặng.

Bên nào cũng là nữ nhi, hắn quả thật không biết phân xử thế nào nếu có tranh chấp xảy ra.

...

Hình như lúc khởi hành, đám người Tư Đồ Minh không có xem hướng xuất môn. Thành ra vừa đi được nửa ngày đường, cả đám liền gặp phải sơn tặc.

Uống nước cũng mắc nghẹn, điển hình chính là tình huống thế này.

Ban đầu, Tư Đồ Minh cân nhắc việc đi sơn đạo, rút ngắn lộ trình chỉ còn năm ngày là đến thành Cực Lạc, nhanh chóng đưa Vong Ngạn tới Minh Thần phái. Tiểu nhị của khách điếm vô tình đi ngang qua, thấy bọn họ muốn đi đường núi, liền cho biết ngọn núi gần đây đã bị sơn tặc chiếm đóng, khuyên họ đi đường lớn tránh gặp rắc rối.

Tư Đồ Minh hỏi ý kiến mọi người, đa số phiếu rơi vào đường lớn, tránh voi chẳng hổ mặt nào thôi.

"Ha ha, tiểu mỹ nhân, gia hôm nay gặp được nàng, xem như chúng ta có duyên, nàng có muốn theo ta về làm áp trại phu nhân thứ mười lăm hay không?" Đầu lĩnh sơn tặc miệng râu xồm xoàm, cười ha ha vang khắp nơi, khiến lũ chim gần đó hoảng hốt bay tán loạn.

Cả chim cũng không muốn ị vào mặt ngươi, ngươi nghĩ sẽ có người tình nguyện làm áp trại phu nhân thứ mười lăm của ngươi sao!

Lời kịch cũng không có chút sáng tạo nào hết!

Dung mạo đến nhìn cũng thấy nghẹn, đầu óc thì bằng không, nói dễ nghe là 'bán không ai thèm', nói khó nghe chính là 'cho còn bị đập'!

Thế nên bây giờ, Tư Đồ Minh một tay bảo hộ Vong Ngạn, một tay đối chiến với đầu lĩnh sơn tặc.

Thật là nghẹn khuất, cố tình đi đường lớn tránh sơn tặc. Ai ngờ hôm nay đầu lĩnh sơn tặc nổi hứng muốn chặn cướp đường lớn cho mới mẻ!

Cả đám chật vật đối phó với lũ sơn tặc tay cầm đao bóng loáng. Vong Ngạn thật muốn hô to ta có thể tự mình đối phó lũ tép riu này, cơ mà hắn đang đóng vai tiểu cô nương liễu yếu đào tơ, đành nghẹn ngào như chim nhỏ nép dưới đôi cánh của gà mẹ Tư Đồ Minh.

Yến Vân Vân được đám đệ tử còn lại che chở, cũng không thờ ơ, thỉnh thoảng dùng pháp khí là một cây roi lợi dụng sơ hở tấn công.

Tư Đồ Minh vốn có thể thắng đầu lĩnh. Tuy nhiên tay trái bảo hộ Vong Ngạn khiến hắn vướng tay vướng chân, chỉ có thể cố gắng chống đỡ công kích từ đầu lĩnh.

Tuy sơn tặc là một đám vũ phu nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng được cái chém giết thành quen, không như đám đệ tử Thiên Long Môn chưa thấy máu lần nào, dần dần chiếm được ưu thế.

Tư Đồ Minh quyết định rút lui. Nếu tiếp tục giao chiến, bên yếu thế chỉ có thể là bọn họ.

Cả đám người sứt đầu mẻ trán mới chạy trốn khỏi sơn tặc, bỏ lại hai cỗ xe ngựa cùng tư trang tiền bạc trong đó.

Đi theo hướng mặt trời lặn, cả đám gặp được một thôn trang nho nhỏ dưới chân núi.

Yến Vân Vân vốn đã mệt không chịu nổi, đòi mọi người dừng tạm lại đây.

Cảm thấy trời cũng đã về chiều, vả lại mọi người cần một nơi xem xét thương tích, Tư Đồ Minh quyết định dừng chân tại thôn nhỏ này.

Hỏi thăm một hồi mới biết, thôn nhỏ này vốn không có tên. Người trong thôn đều có họ hàng với nhau, hầu hết mọi người đều mang họ Kỷ, nên noi này mới được gọi là Kỷ gia thôn.

Tư Đồ Minh ra mặt trình bày tình cảnh của mình, đồng thời ngỏ ý muốn ngủ lại một hôm, chữa trị cho những đệ tử bị thương lúc giao chiến với sơn tặc.

Có lẽ do luồng không khí chính nghĩa vây quanh Tư Đồ Minh, hay thôn dân ở đây chất phác thuần hậu, mấy người thôn dân trò chuyện cùng hắn cũng không tò mò quá nhiều thân phận của họ, đồng ý cho bọn họ ở lại. Tuy nhiên, trước tiên cần hỏi ý thôn trưởng một phen.

Tìm được chỗ nghỉ chân, Tư Đồ Minh một mình đến gặp thôn trưởng, đám người còn lại ngồi tạm trong một gian phòng.

Trong tám người đi chung, ngoại trừ Vong Ngạn được Tư Đồ Minh đã đạt đến Dịch Thể kỳ trung cấp bảo vệ, Yến Vân Vân được đám đệ tử bảo hộ lông tóc vô thương, năm người còn lại ai cũng ít nhiều có vài vết thương trên người. Cá biệt, có người do bị đánh lén, dù đã kịp thời tránh đi nhưng vết đao vẫn kéo dài từ vai xuống thắt lưng. May mắn, người này đã đạt Dịch Thể kỳ sơ cấp, thân thể đã hoàn toàn trải qua quá trình tẩy tủy thay da đổi thịt. Thế nên vết thương đối với người thường vốn chí mạng, với hắn cơ bản đã ngừng chảy máu, có xu hướng đóng vảy.

Tuy vậy, Vong Ngạn vẫn khuyên nhủ mọi người nên vệ sinh quanh miệng vết thương một chút, tránh để lại hậu quả xấu.

Thấy đám đệ tử lớ ngớ tay chân băng bó cho người bị thương kia, hắn tuy không kêu đau, nhưng hai hàng lông mày nhăn lại thành một đoàn, nghiến răng cố gắng không rên rỉ ra tiếng, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt khiến Vong Ngạn thân là người hiện đại vô cùng chướng mắt. Hắn liền xắn tay áo, lao vào băng bó cho người bị thương.

Ngươi mà băng tiếp, hắn không chết vì mất máu cũng bị ngươi siết mà chết!

Vong Ngạn luân hồi vô số lần, vết thương lần nào cũng là tự bản thân xử lí, vô cùng thuần thục làm sạch vết thương, sau đó nhẹ nhàng băng lại.

Tư Đồ Minh sau một hồi thương lượng cùng thôn trưởng, trở về thấy cảnh Vong Ngạn cẩn thận giúp người khác kiểm tra vết thương, trong lòng một mảnh mềm mại.

Thật không ngờ tiểu cô nương này cũng thật khéo tay. Tuy không thể đánh sơn tặc, cơ mà vẫn cố gắng tỏ ra mình có ích.

Thế là, hiểu lầm tốt đẹp về Vong Ngạn của Tư Đồ Minh, thuận lí thành chương nảy nở.

Thôn dân đưa họ đến phòng khách sau từ đường, nơi có vài phòng trống cho những vị khách lỡ đường muốn trú tạm.

Tư Đồ Minh quan sát một vòng, trong phòng không có đồ đạc gì nhiều, chỉ là vài đồ vật cơ bản sơ sài, nhưng ít nhất khá đầy đủ.

Đám người bắt tay vào dọn dẹp, thừa ra Yến Vân Vân cùng Vong Ngạn rảnh rỗi.

Nhân lúc trời chưa tối, Vong Ngạn tự do đi dạo một vòng quanh thôn. Mặc dù vừa trải qua một hồi giao chiến, hắn vẫn không chút đề phòng.

Trước sức mạnh tuyệt đối, âm mưu chỉ là mây trôi!

Đi lung tung không mục đích, bất chợt một mùi hương nhẹ nhàng khuấy động linh hồn hắn. Cảm thấy có chút quen thuộc, hấp dẫn Vong Ngạn đi về phía trước, vài bụi hoa thấp thoáng tỏa hương thơm ngát nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Đứng trước ngôi nhà nhỏ bé có phần xiêu vẹo, Vong Ngạn ngó quanh một vòng, tính toán tìm kiếm chủ nhân của ngôi nhà này.

"Tiểu Ngạn, đệ trốn ở đâu mà giờ mới về hả?"

Giọng nói quen thuộc, khẩu khí quen thuộc, xưng hô quen thuộc thức tỉnh thần trí hắn, toàn thân cương cứng như rối gỗ, từ từ xoay người lại.

Đập vào mắt hắn, chính là một lão bà bà tóc bạc phơ lưng đã còng, tay cầm gậy gỗ từng bước tiến về phía hắn. Một thân hồng y khoát trên người lão nhân đáng nhẽ không hợp tuổi, cư nhiên khiến con người ta nghĩ hồng y sinh ra vốn dĩ nên khoác lên người lão bà, khiến bà trở nên phiêu diêu thoát tục mà không kém phần chói mắt.

Mặt dù thời gian đã phủ bụi lên dung mạo của lão nhân, nhưng không thể xóa đi nét duyên dáng yêu kiều một thời thanh xuân của bà, khiến tim hắn co thắt không thôi.

Đây... không phải là Hồng tỷ tỷ hay sao?

Vong Ngạn hiện giờ mới chân chính nhận thức, hắn đã bỏ lỡ một ngàn năm.

Một ngàn năm, sư phụ, Hồng tỷ, Tử Mặc, còn có... Giản sư huynh, không biết mọi người hiện giờ như thế nào?

Nhìn thấy Vong Ngạn xoay người lại, lão bà có đôi chút thất vọng, nàng lẩm bẩm: "Lẽ nào không phải? Hắn đã nói rồi, tuyệt đối không lừa ta."

Vong Ngạn lấy lại tinh thần, mở lời: "Thứ lỗi cho tiểu nữ tùy tiện chưa được xin phép đã tiến vào tệ xá. Không biết người xưng hô như thế nào?"

Đôi mắt tuy đã mờ, nhưng cảm nhận chắc chắn không sai. Bà lão trong mắt lóe lên tinh quang: "Cứ gọi ta là Hồng lão. Trước kia lâu lắm rồi, có một cái đuôi chuyên theo sau ta, gọi ta một tiếng Hồng tỷ tỷ. Tuy nhiên cố nhân kia không biết đã đi xa vạn dặm, hay một bước xuống cửu tuyền trước ta rồi. Bây giờ, không còn ai gọi ta một tiếng Hồng tỷ tỷ nữa."

Nói rồi, bà lão rút khăn tay, vờ chấm chấm nước mắt vô hình.

Vong Ngạn hai mắt đỏ ửng. Bảo hắn gặp lại Hồng tỷ tỷ từng thân thiết như thân nhân mà có thể dửng dưng làm như không thấy, hắn không làm được. Dù vậy, hắn không muốn quấy rầy cuộc sống đã yên bình của tỷ tỷ. Thị phi thế gian, hắn không muốn lây đến trên người tỷ ấy. Đang trong cơn xúc động, hắn không thấy vẻ mặt lão nhân gia biến hóa.

Bà lão quan sát sắc mặt Vong Ngạn, trong lòng đã có đáp án.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net