Chương 25. Đồ nhỏ mọn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàng..." Tư Đồ Minh nặn ra từng chữ khó khăn: "Nàng... ngồi... sát bên... người ta. Ta... ta... quả thật không muốn... Nàng... đút... đồ ăn cho ta."

Vong Ngạn thật muốn nổi đóa: "Chỉ có chừng ấy?"

Tư Đồ Minh thành thật, cúi đầu nhỏ giọng: "Chỉ có chừng ấy."

Vong Ngạn thật không biết nói gì với người này: "Chỉ có chừng ấy mà làm ta tưởng Tiểu Lan làm gì ngươi ấy chứ!"

Nhìn biểu hiện của Tư Đồ Minh, hắn còn tưởng Tiểu Lan... bá vương ngạnh thượng cung tên ngốc này chớ!

Thật làm tinh thần hóng chuyện của hắn tụt mood không phanh.

Tư Đồ Minh ra vẻ cô vợ nhỏ tìm chồng kể khổ: "Giản sư bá cùng Tử Mặc sư bá nếu có ý muốn giúp ta, nàng ấy sẽ phóng nước mắt muốn ngập cả ba người bọn ta. Ăn ở trong phủ còn đỡ, ra ngoài, sợ người khác đều nhìn chúng ta giống như kẻ xấu ức hiếp tiểu cô nương."

Tử Mặc bổ sung: "Mỗi khi Tư Đồ đồ nhi cùng đại sư huynh hoặc ta gắp cùng một dĩa, Tiểu Lan nhìn hai người bọn ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống ấy. Bọn ta cũng chỉ đành thối lui."

Cả ba người không hẹn mà cùng cúi đầu, trầm mặc u ám.

Cả một phòng đầy sợi hắc tuyến!

"Ba người bó tay chịu trói như vậy? Tư Đồ huynh cũng cố gắng nuốt nước mắt mà chịu đựng ư?" Vong Ngạn tà ác cười trên nỗi đau của ba người, thầm chờ mong gặp lại cực phẩm Giản Thanh Lan.

Giản Bằng từ lâu đã đầu hàng với nhi nữ, lảnh tránh đề tài nhạy cảm liên quan đến mặt mũi này: "Thôi, Tiểu Lan cũng đi rồi, mọi người ngồi vào bàn đi."

Ba người tránh được đại nạn, khẩu vị cũng tăng lên, cả bàn đồ ăn được thanh lí sạch sẽ.

...

Ba vị trưởng bối cùng Tư Đồ Minh rủ nhau đi Túy Hương lâu, bản thân Giản Thiên cũng không có việc gì, tự do đi dạo quanh Dược viên.

Hắn vẫn mơ hồ cảm thấy, dung mạo Thanh Dật tiểu sư thúc có phần quen thuộc, chắc chắn hắn đã từng nhìn qua ở đâu đó.

Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, rốt cục là nhìn thấy ở đâu.

Đôi khi hắn cho rằng việc nhỏ này nên bỏ qua, nhưng tâm thần hắn vừa lướt qua ý nghĩ này liền cảm thấy một trận không yên.

Rốt cục là ở đâu?

Giản Thiên đi dạo không mục đích, bất chợt bước vào nơi Thiên Nhân sư tổ từng ở.

Quả nhiên ở đó! Hắn cần nói cho phụ thân biết ngay!

Vừa quay lưng lại, Giản Thiên không phòng bị bị trúng ám khí, hôn mê bất tỉnh nằm trên nền đất.

Người ẩn trong bụi rậm nãy giờ theo dõi Giản Thiên, đi ra xoa xoa vào trán hắn vài cái, nhẹ nhàng vác lên vai, bay vụt về phía hàn xá dành cho đệ tử cấp thấp, đưa hắn nằm lên giường rồi quay đầu bỏ đi.

...

Trở về Minh Thần Phái, cũng phải đối diện với vấn đề cấp bách hiện nay.

Tử Mặc là người quản sự chính, hắn hầu như nắm rõ mọi sự trong môn, ngắn gọn kể ra đầu đuôi ngọn ngành.

Khoảng 800 năm trước, một số dấu hiệu đã ẩn ẩn xuất hiện.

Luyện chế đan dược bên Dược đường rõ ràng không có vấn đề, vậy mà từ đâu có người truyền tin đồn đan dược Minh Thần Phái luyện chế làm người ăn tẩu hỏa nhập ma.

Vốn dĩ Tử Mặc cũng chỉ coi là đây lời đồn ác ý kẻ ganh ghét danh tiếng Minh Thần Phái bịa ra. Vốn nghĩ thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, cũng không can thiệp gì nhiều. Nhưng không biết từ khi nào, những lời đồn này lại khiến dân chúng tin tưởng, ngay cả những môn phái khác cũng bắt đầu ngờ vực.

Dược viên vốn dĩ linh khí tràn đầy, nay bắt đầu có vẻ suy kiệt, linh thảo trong vườn dần dần héo úa rồi chết, số còn lại cũng không có hiệu quả tốt như trước nữa.

Dược viên không trồng được linh thảo, Tử Mặc muốn duy trì Dược đường buộc phải mua linh thảo từ những môn phái khác. Thế nhưng không hiểu vì lí do gì, tất cả những người Tử Mặc hắn hỏi mua, đều lắc đầu ngoầy ngoậy. Mặc cho hắn dùng cái giá nào, câu trả lời điều là không.

Số lượng đệ tử tuy có tăng nhưng tư chất sụt giảm nghiêm trọng. Hồi Vong Ngạn mười lăm, muốn vào Minh Thần Phái bọn họ, căn cốt, ngộ tính cùng tư chất phải từ trung phẩm trở lên. Thậm chí có năm, mặc cho ngươi có là trung phẩm, cũng khó vào được nội môn.

Thế nhưng đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây thế đạo chuyển dời, mỗi ba năm Minh Thần Phái chọn đệ tử, những lần tuyển chọn gần đây ngay cả trung phẩm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tám trăm năm trước, thời điểm sư tôn phi thăng, tất cả mục rỗng dần dần rõ nét.

Cho đến bây giờ, Minh Thần Phái chỉ còn lớp ngoài đẹp đẽ, còn bên trong, thực chất hoàn toàn rỗng tếch.

Người ăn núi lở, tất cả gia sản trong phái từ trước đến nay, hiện giờ không còn có thể duy trì quá ba năm nữa.

...

Vấn đề phát sinh từ lâu, đến mức không thể cứu chữa.

Không có lửa làm sao có khói, trong chuyện này quả thật có vài phần khả nghi. Từ lúc Tử Mặc nghi ngờ có người cố tình chèn ép Minh Thần Phái, đã phái một số đệ tử đi tìm hiểu. Nhưng những gì hắn biết, đều ít đến thảm thương, mỗi đầu mối đều bị người thần bí nào đó chặt đứt.

Hắn chỉ suy ra từ biểu hiện của những chủ Dược viên khác bị uy hiếp, ngay cả một cái lá cũng không được bán cho Minh Thần Phái, người này rất lợi hại.

Không biết từ lúc nào, Minh Thần Phái đắc tội cao nhân.

Người này thủ đoạn phi thường tà ác, không muốn một lần Minh Thần Phái sụp đổ, mà là muốn nó sống dở chết dở, từ từ tàn lụi. Hắn không bao giờ trực tiếp nhúng tay, chỉ phái nhân thủ chặt đứt toàn bộ sinh cơ của Minh Thần Phái. Thậm chí từ chuyện Dược viên, Tử Mặc còn nghi ngờ có nội gián bên trong sư môn đang âm thầm động tay động chân.

Bốn người nghe xong âm thầm thở dài, phen này Minh Thần Phái đúng là bệnh đã ăn mòn đến gốc, không còn đường cứu vãn.

Giản Bằng ngồi một bên mà hổ thẹn, tông môn mà sư tôn giao cho hắn toàn vẹn, hắn lại để nó dần dần dẫn bước vào diệt vong.

Tư Đồ Minh cũng không ngờ, mọi chuyện thoạt nhìn vô cùng đơn giản lại có chân tướng phức tạp đến vậy.

"Đệ muốn đi xem Dược viên một chút, không biết có thể phát hiện cái gì không?" Vong Ngạn đối với âm mưu thủ đoạn thật sự không có kinh nghiệm, chỉ suy nghĩ thử kiểm tra thêm một lần thôi.

Mọi người lục tục đi ra cửa, Tử Mặc đi trước dẫn đường.

Nhìn thấy Giản Thiên vẫn đang ngồi trầm tư, Giản Bằng nhíu mày: "Thiên Nhi?"

Giản Thiên hai mắt mơ hồ không có tiêu điểm, trán nhăn nhúm lại như chịu đựng thống khổ: "Phụ thân, nhi tử cảm giác có chuyện gì đó muốn nói với người, nhưng đến giờ vẫn nghĩ mãi không ra. Trong đầu giống như thiếu mất cái gì đó."

Giản Bằng lạnh nhạt: "Vậy chừng nào nghĩ ra thì hẵn đến báo ta, chúng ta đến Dược viên thôi."

"Vâng, phụ thân."

...

Vong Ngạn nhớ tới Ngải sư huynh ấm áp như mặt trời, vừa đi vừa thuận miệng hỏi: "Sư huynh, huynh có biết Ngải sư huynh Ngải Hoa không? Trước kia huynh ấy là người canh Dược viên, đối xử rất tốt với đệ."

Tử Mặc quản quá nhiều chuyện, hắn quả thật không nhớ ra cái tên này: "Sư huynh quả thật chưa từng nghe qua cái tên này. Đệ nói hắn canh giữ Dược viên ư?"

"Vâng, có vấn đề gì ư? Có lẽ huynh ấy rất ít khi ra khỏi Dược viên, nên sư huynh không nhớ rõ chăng?" Vong Ngạn muốn ghé thăm Ngải Hoa, nhưng hắn biết một ngàn năm không phải là ít. Đối với tuổi thọ của tu giả bình thường, có khi đã tan thành tro bụi rồi cũng nên.

"Ta khẳng định với đệ, trong phái không hề có người nào tên là Ngải Hoa cả!" Giản Bằng đi ngang hàng với Vong Ngạn khẳng định.

Vong Ngạn tỏ ra nghi ngờ: "Huynh khẳng định?"

Chưởng môn sư huynh liếc mắt vào cái người dám nghi ngờ mình: "Ta khẳng định."

Vong Ngạn ương bướng chống lại ánh mắt tràn đầy uy hiếp của vị đối diện: "Huynh khẳng định?!!"

Người đối diện cũng không vừa, tăng thêm khí lạnh bao trùm tất cả mọi người: "Ta khẳng định!!!"

Hai bên im lặng gườm gườm nhìn nhau.

Cố gắng đào xới trí nhớ thuộc về mình, Vong Ngạn đưa ra dẫn chứng: "Đệ nhớ rõ huynh ấy là người chưởng quản Dược viên. Trước năm đệ mười tuổi, mỗi lần đệ sinh bệnh, đều lén lút đến chỗ huynh ấy xin thuốc. Lúc đệ được phân công chăm sóc linh thảo, Ngải sư huynh nếu thấy đệ không khỏe đều miễn cho, bảo đệ về phòng nghỉ ngơi."

Vong Ngạn chưa bao giờ nghi ngờ bản thân, hắn chắc chắn người này quả thật từng tồn tại.

Giản Bằng nhận ra có chỗ không phù hợp: "Năm đó đệ mất tích, sư tôn lệnh cho ta dù phải lật cả Cực Lạc thành lên, cũng nhất quyết phải tìm cho ra đệ. Ta đã tìm hiểu tất cả những người từng quen biết đệ, dù là mấy đứa trẻ con trong thành cũng không bỏ sót. Đệ nhớ A Thất chứ?"

Vong Ngạn đảo mắt, cố gắng tìm kiếm cái tên này: "A Thất... A Thất... hẳn là..."

Giản Bằng thay hắn giải thích: "Là đứa nhóc hay dẫn đệ đến ngôi miếu hoang gần rừng Thiên Thần, còn có lần lừa đệ cởi hết quần áo. Lần đó đệ bị đám con nít trong thành cười một trận, chạy về cáo trạng Hồng Diễn. Đệ khóc sưng đỏ cả hai mắt, muội ấy đành làm điểm tâm dỗ dành đệ rất lâu, đệ mới chịu ngừng."

Bị đại sư huynh moi ra lịch sử đen tối của mình, Vong Ngạn quả thật muốn giấu cái mặt già đã nóng đỏ không chịu được, xấu hổ rì rầm: "Được rồi. Đệ nhớ ra nó rồi. Huynh không cần kể thêm đâu."

Chỉ mới tỏ ý nghi ngờ vài câu, đã muốn đạp lên mặt mũi của người ta.

Đồ nhỏ mọn!

Mỗ tác giả có lời muốn nói: Sắp hết hàng dự trữ rồi, ư ư ư QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net