Chương 27. Huynh hung tàn quá đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói hiện giờ Minh Thần Phái không còn kẻ thù nào nữa, nhưng tâm đề phòng tất nhiên phải có. Trận pháp bảo vệ được gia cố hằng năm, linh thạch cũng bổ sung không ít, nhưng mắt trận, vẫn không bao giờ đổi.

Ai, mà nói đúng hơn, bọn họ không có khả năng đổi.

Huyết Linh châu ngưng tụ từ Huyết Long, trải qua ngàn vạn năm tu luyện mới tạo ra một viên, tuyệt đối không tìm ra viên thứ hai.

Kêu bọn họ lấy cái gì đổi bây giờ!

Thế nên thứ khiến cho Minh Thần Phái dù đã suy tàn, những kẻ có ý đồ muốn thừa nước đục thả câu lại không dám đánh chủ ý lên họ, chính là nể mặt viên Huyết Linh châu trong tay thiếu niên.

Giản Bằng có khinh công tốt nhất trong cả đám, đến trước nhất. Trông thấy vật trong tay thiếu niên, hắn cả người đổ một trận mồ hôi lạnh.

Có khả năng tìm được mắt trận, khống chế Huyết Linh châu dễ dàng trong tay, bản lĩnh dĩ nhiên không thấp.

"Các hạ là ai? Cùng phái ta có thù oán gì, cớ sao lại tự ý đi vào tông môn?" Giản Bằng không phải không muốn đề cập đến Huyết Linh châu, nhưng để người khác biết nhược điểm này, tất sẽ bất lợi.

Thiếu niên lạnh lùng quét mắt qua đám người, nhìn thấy thân ảnh Vong Ngạn, mắt lóe lên một tia cảm xúc không rõ.

"Không muốn đòi vật nhỏ này?" Tự tiếu phi tiếu nhìn biểu tình nén giận của Giản Bằng, thiếu niên khẽ nhếch môi, nụ cười nhìn như ôn nhu, thực chất lại lạnh lẽo không chút độ ấm.

"Rốt cục các hạ muốn gì?" Giản Bằng phóng ra uy thế của chưởng môn, không chút tránh né đáp trả, trong lòng thầm cân nhắc khả năng đánh bại thiếu niên.

Hắn nếu liều hết sức, thế mà chỉ có bốn phần chiến thắng.

Nhìn dáng vẻ lãnh đạm của vị chưởng môn kia, thiếu niên không ngần ngại cho biết đáp án: "Ta muốn gì ư? Ha ha ha, ta muốn chính là diệt môn các ngươi! Một tên cũng không bỏ qua!"

Đáp án này khiến đám Giản Bằng vừa bước vào Dược viên trong lòng chấn động mãnh liệt.

Thiếu niên nâng cao giọng, tăng thêm khí thế: "Sư tôn các người giết chết hơn ba trăm tộc nhân của ta, thiêu hủy nhà ta, khuôn mặt ta cũng là nhờ ơn sư tôn các ngươi, làm ta trở thành một kẻ tan nhà nát cửa, người không ra người, quỷ không ra quỷ! Hôm nay, ta sẽ đòi lại bằng hết!"

Thiêu niên không chờ đám người trước mặt tiêu hóa hết tin tức kinh thiên động địa mình vừa phun ra, đã siết chặt viên Huyết Linh châu trong tay, giống như có ý muốn nghiền nó thành bột.

Huyết Linh châu run rẩy kịch liệt, nó chưa từng hoảng sợ như như bây giờ, cũng chưa từng gặp cục xương nào khó gặm như vậy, cố gắng vùng vẫy càng mãnh liệt hơn.

Nhận thấy kết giới đang yếu dần, Giản Bằng hô to: "Ngươi mau dừng tay!" Vừa phát ra luồng linh lực khổng lồ đánh tới thiếu niên hơi gầy yếu phía trước.

Thiếu niên dường như không quá để ý. Hắn đứng yên không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy khinh bỉ đám người đối diện.

Một đám sâu bọ!

À khoan, ngoại trừ người kia a! Hắn mà khinh bỉ người kia, không khác gì khinh bỉ chính mình.

Nhìn thanh kiếm phát ra tử quang lao về phía mình, thiếu niên cười cười, đưa bàn tay trần đỡ toàn bộ công kích của Giản Bằng.

Trái ngược với suy nghĩ thanh tử kiếm sẽ bổ đôi thiếu niên, nó lại từ từ chui vào tay hắn, sau đó... mất hút.

Đám người không tin vào mắt mình nữa, Giản Thiên thậm chí còn xoa xoa mắt mình, chứng tỏ hắn không nhìn lầm.

Chính là chui vào người tên kia, sau đó...

Hoàn toàn biến mất a!

Tử Mặc nhìn cảnh này mà khiếp sợ, hắn không biết thiếu niên trước mặt là thứ gì.

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng có ý nghĩ.

Quái vật!

Ngoại trừ Vong Ngạn.

"Ngải sư huynh, huynh đùa đủ thì mau ngừng, đệ hết kiên nhẫn rồi!" Hắn đứng mỏi chân nãy giờ nhìn tên kia diễn đến nghiện, trong lòng âm thầm phỉ nhổ.

Đúng là thích giả thần giả quỷ!

Đã ngàn năm, mà tính cách Ngải sư huynh một chút cũng không đổi a, vẫn trẻ con như vậy!

Giản Bằng từ trong cơn hoảng hốt tỉnh lại, bộ não nhanh chóng xử lí thông tin từ mấy câu Vong Ngạn vừa thốt ra.

Người này... là Ngải sư huynh trong miệng Tiểu Dật ư?

Thiếu niên không cố kị mặt mũi, lao vào ôm chầm Vong Ngạn: "Oa oa, đệ không thương ta, vừa gặp mặt đã mắng ta!" Vừa nói vừa giả vờ thút thít vài cái ra vẻ ta đây đáng thương cần người an ủi.

Nhìn thiếu niên lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cả đám phía sau trợn mắt há mồm.

Cái này...

"Ai biểu huynh diễn kịch, diễn đến quên trời quên đất, quên luôn đệ vẫn còn đang đứng làm chi! Đệ đứng nãy giờ mỏi chân muốn chết, còn chưa có than thở trách móc đây!" Vong Ngạn biết tính tên này chỉ thích ăn mắng, bị hắn mắng mấy lần mà còn vui như hoa nở. Người này thật tâm đối đãi hắn, hắn cũng không cần e ngại những người xung quanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thiếu niên.

Ngải Hoa một bộ chân chó lấy lòng Vong Ngạn: "Đệ tha lỗi cho ta, ta lâu lắm rồi mới gặp được đệ, nhất thời vui quá nên không để ý. Tha lỗi cho ta nha!" Nói rồi mắt long lanh sáng như sao nhìn chằm chằm hắn, cả người cuống cuồng không biết nên làm gì bây giờ.

"Được, đệ tha lỗi cho huynh. Có điều huynh phải xin lỗi mọi người đi, huynh dọa mọi người một trận không nhẹ đâu!"

"Tiểu Ngạn nói gì cũng đúng." Vừa trả lời Vong Ngạn xong, xoay người đối diện đám Giản Bằng: "Xin lỗi các vị, ban nãy chỉ là nói đùa thôi. Mong nhị vị không để trong lòng." Vừa cúi đầu, nâng hai tay, làm một cái tư thế xin lỗi nửa vời, ai đứng đó cũng nhìn ra hắn không thật lòng muốn xin lỗi.

Cả đám người đại não vẫn chưa thể vận hành kịp, cả đám đứng trơ như tượng đá.

Cái gì là giả, cái gì là thật, bọn hắn bây giờ còn không có phân biệt được a!

Vong Ngạn nhìn đám người đứng im trong gió, ôm trán lắc đầu.

Thực ra, lần đầu gặp Ngải sư huynh, thái độ của hắn lúc đó còn khoa trương hơn.

...

"Ngươi... ta.... ta sẽ đi báo sư tôn! Ngươi... ngươi có gan đứng đó, ta... ta... sư tôn ta rất lợi hại, ngươi... người sẽ không tha cho ngươi!"

Ngải Hoa trầm mặt nhìn chòng chọc hắn tầm một khắc, nhưng bản thân hắn cảm thấy như chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, cả người đổ mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn đến mức không đứng dậy nổi, mặt trắng bệch không còn hột máu.

Đôi mắt sâu như không thấy đáy, nhìn hắn không chớp mặt lấy một cái, nụ cười quỷ dị không thôi.

Nghĩ tới lại thấy mất mặt quá đi!

Xem chừng mình đã hù bạn nhỏ trước mặt ba hồn bảy phách đều trốn tất, Ngải Hoa mặt đổi sắc, hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu!

Ha ha ha....

Vong Ngạn lúc đó sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngồi trơ trơ trên mặt đất nhìn tên "đại ma đầu" "phản đồ" ôm bụng cười lăn lộn.

Cười thỏa thuê xong, lại phát hiện bạn nhỏ trước mặt vẫn chưa hoàn hồn, Ngải Hoa ôm hắn vào lòng, dùng tay áo lau mồ hôi cho hắn, lại phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, thì thầm vài thứ gì đó vào tai hắn. Đáng tiếc lúc đó tiểu Vong Ngạn hồn còn đang đu trên ngọn cây chưa xuống, không kịp nghe hắn nói gì.

Mấy ngày sau, tiểu Vong Ngạn vẫn duy trì cảnh giác với tên này, lại thấy hắn quả thật chỉ đùa giỡn mình, trong bụng nghẹn một cục đại hỏa.

Ngải Hoa thấy tiểu ngốc tử không thèm nói chuyện với mình, phải mặt dày xin lỗi ăn vạ ba hôm, tiểu ngốc tử mới ừ hử với hắn vài tiếng lấy lệ.

Ngốc thật, nếu hắn thật là phản đồ gì gì đó, tiểu ngốc tử còn đứng đây sao. Nếu hắn thật có ý muốn báo thù, cái Minh Thần Phái này còn không xứng lọt vào mắt hắn.

Thế nên từ đó, Ngải Hoa giống như người hầu của tiểu Vong Ngạn, lẽo đẽo đi theo sau lấy lòng hắn, nhưng chỉ giới hạn trong Dược viên mà thôi.

Hắn ghi tâm khắc cốt bài học đó, nên từ đấy về sau nghe trong miệng Ngải sư huynh nói cái gì báo thù cái gì diệt môn, đều bĩu môi khinh thường.

Hừ, đừng tưởng hắn là con nít mà dễ lừa gạt!

...

Quay về hiện thực, Giản Bằng nhìn hai người một không thèm quan tâm một ra sức lấy lòng trước mắt, trong đầu đột nhiên tỉnh táo.

Vọt về phía Vong Ngạn, kéo hắn về phía mình, Giản Bằng ra sức cảnh giác người trước mặt: "Đệ đừng bị tên này lừa gạt. Trong phái ta tuyệt đối không hề có người tên Ngải Hoa, hắn càng không phải là chưởng quản Dược viên gì cả."

Lạnh lùng nhìn kẻ vẫn đang tỏa ra khí chất ôn nhu kia: "Nói, ngươi là ai, tiếp cận Tiểu Dật có mục đích gì?"

Ngải Hoa nhìn Giản Bằng ôm chặt Vong Ngạn, cánh tay mờ ám vòng qua eo nhất thời nổi giận: "Ngươi dám!" Hắn phóng ra một sợi linh lực thuần bạch, cuốn lấy cái người đang chưa hiểu sự tình gì kia, ôm vào trong ngực: "Các ngươi không có tư cách chạm vào tiểu ngốc tử!"

Giản Bằng chưa từng thấy ai dám khiêu chiến uy nghiêm tôn chủ của hắn, trên mặt sát khí lộ rõ.

Dám đoạt người của hắn!

Ngải Hoa cười khinh bỉ, nhào nặn Huyết Linh châu trên tay: "Ngươi dám bước tới một bước, ta bóp nát nó. Thế nào, không phải tiểu ngốc tử quan trọng lắm sao, ngươi đến đây mang hắn đi đi?"

Vong Ngạn hoàn hồn nhìn Ngải Hoa, hai mắt không thể hiểu được: "Sư huynh, huynh..." Hắn chưa từng thấy bộ dáng giận dữ như vậy của Ngải Hoa, càng chưa từng nhìn thấy hắn ra tay chỉnh người.

"Tiểu ngốc tử, tuyệt đối đừng để kẻ thấp kém này chạm vào người ngươi, nhất là cái người tên Vô Giáng, thân cận một chút cũng không được. Hứa với ta, Tiểu Ngạn."

Hắn khiếp sợ nhìn Ngải sư huynh không sợ trời không sợ đất không sợ sư tôn, lại dùng thanh âm chất chứa hoảng loạn cầu khẩn mình.

Thấy Vong Ngạn vẫn im lặng, Ngải Hoa đau đớn nhìn vào hai mắt hắn, thanh âm run rẩy: "Coi như là nể mặt Ngải sư huynh lần cuối gặp ngươi đi. Hứa với Ngải sư huynh, chỉ cần cái kẻ tên Vô Giáng dám có ý đồ với ngươi, tuyệt đối không thể tha!"

Hắn thở dài: "Huynh hung tàn quá đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net