Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúp điện thoại của bác sĩ Lâm, Cố Hoài Vũ lâm vào trầm mặc. Đúng vậy, anh đã hai mươi bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi còn chưa từng yêu đương lần nào cũng hiếm thấy.

          Không phải Cố Hoài Vũ vẫn luôn bất lực, trước mười bảy tuổi anh vẫn là một thanh niên bình thường, vẫn có phản ứng mỗi sáng sớm. Chỉ từ khi trải qua sự kiện đó thì Cố Hoài Vũ mới không còn có phản ứng sinh lý như bình thường nữa, anh cũng sợ hãi nhưng sau đó ngẫm lại thì chuyện này cũng không có gì to tát cho nên cũng không có để ý chuyện bất lực, nhưng suy cho cùng thì vẫn là bệnh, ai mà không muốn mình khỏe mạnh.

          Theo tuổi tác lớn lên, khi Cố Hoài Vũ có thể kiếm tiền thì bắt đầu đi khám bác sĩ, sau khi kiểm tra thân thể thì các bộ phận trên người anh cũng không có bất cứ vấn đề gì, bác sĩ phụ trách khám cho anh lúc đó đã đề cử bác sĩ Lâm cho anh. Bác sĩ Lâm là một người đàn ông rất hài hước, dần dà quan hệ giữa Cố Hoài Vũ và bác sĩ Lâm cũng không tệ lắm.

          Yêu đương sao? Không nói người ta có phải là cong hay không, cho dù là như thế thì người đó sẽ thích mình sao? Một thằng què? Hơn nữa anh vẫn chưa thể bước qua một bước đó.

          Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Hoài Vũ ngủ thiếp đi.

          "Khi nào thì anh mới có thể tỉnh lại?"

          "Niếp Niếp đừng có gấp, anh chỉ hơi mệt mỏi thôi."

          Nghe tiếng nói loáng thoáng, tựa như là tiếng nói của một đứa bé với một người phụ nữ trẻ.

          Cố Hoài Vũ nhíu nhíu mày, mở to mắt.

          "A! Anh tỉnh rồi."

          "Niếp Niếp đừng nhào tới, áp đảo ca ca vết thương sẽ không tốt."

          Người phụ nữ kéo đứa nhỏ lại, gương mặt bầu bỉnh của đứa nhỏ nhăn lại.

          "Tôi không sao."

          Cố Hoài Vũ sờ gương mặt nhỏ của đứa nhỏ, cười cười.

          "Anh, anh cười thật đẹp."

          "Niếp Niếp cũng rất đáng yêu."

          Cố Hoài Vũ sờ đầu đứa nhỏ.

          "Chào anh, tôi là mẹ của Niếp Niếp, tôi tên là Tần Lan. Cảm ơn anh đã cứu Niếp Niếp nhà tôi, tiền thuốc men của anh tôi sẽ chi trả, anh yên tâm dưỡng bệnh đi."

          Sắc mặt người phụ nữ đó có chút tái nhợt, trang điểm cũng rất nhạt, quần áo rất sạch sẽ nhưng không thể che giấu được góc áo đã bị giặt đến nổi trắng bệch, bởi vậy có thể thấy được gia cảnh của cô ta cũng không tốt lắm.

          "Cô Tần, tôi tên Cố Hoài Vũ, lúc ấy cứu Niếp Niếp chỉ là tiện tay mà thôi. Tôi nghĩ nếu như lúc đó là người khác thì cũng sẽ ra tay tương trợ, cô cũng đừng quá áy náy, về phần tiền thuốc men thì tôi có thể tự thanh toán được."

          "Không không không, anh cứu Niếp Niếp, đại ân đại đức suốt đời tôi cũng khó mà quên được, sao có thể để anh trả tiền thuốc men được."

          "Tiện tay mà thôi, cô đừng để bụng, Niếp Niếp còn nhỏ, vẫn còn có rất nhiều chỗ phải dùng đến tiền."

          Nói đến đây thì chắc hẳn cô ấy cũng hiểu được mình có ý gì.

          Vừa mới nói xong thì hốc mắt Tần Lan đỏ lên.

          "Anh... đúng là một người tốt."

          Vinh dự được phát cho một tấm thẻ người tốt, Cố Hoài Vũ cười cười không nói lời nào.

          "Là như vậy, một mình tôi sống ở thành phố B, cô có thể giúp tôi tìm một hộ công (1) hay không? Dù sao bây giờ tôi không thể động đậy, không tiện lắm."

          "Được được được."

          Tần Lan nhanh chóng tìm được cho Cố Hoài Vũ một hộ công, là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi, có thể nói về đủ thứ chuyện trời nam đất bắc với Cố Hoài Vũ.

          "Đồ ăn này là do vợ tôi làm, nguyên liệu cũng là tự mình trồng, rất tươi."

          "Đã làm phiên rồi, sau này cứ mua trong bệnh viện là được."

          "Trong bệnh viện làm gì có đồ ăn ngon, đồ ăn nhà làm sẽ có nhiều dinh dưỡng hơn."

          Đối với ông chú nhiệt tình này thì Cố Hoài Vũ vẫn rất có hảo cảm.

          "Cậu trai trẻ, cậu kết hôn chưa?"

          "Vẫn chưa."

          Cố Hoài Vũ xấu hổ cười cười.

          "Vậy cậu có bạn gái không?"

          "Quá bận rộn, không có thời gian."

          "Ài, mấy người trẻ tuổi các cậu đều như vậy, suốt ngày bận bịu, là việc tới cơ thể hỏng luôn cũng không tìm một người bầu bạn. Chí ít về nhà còn có cơm nóng ăn. Con trai tôi năm nay hai mươi tuổi, cũng không thấy dẫn bạn gái về nhà, mỗi lần hỏi nó thì nó đều nói là nó bận, tuy nhiên con trai tôi rất có tài, thi đậu Đại học B, bây giờ đang học giám định đồ cổ gì đó ở Đại học B."

          "Thật trùng hợp, tôi là giảng viên ở Đại học B. Dạy lịch sử."

          Ông chú đó trợn to mắt, tưởng như hai mắt sắp bay ra ngoài cửa sổ.

          "Giảng viên, rất giỏi, nói không chừng cậu còn là thầy của con tôi đó, con trai tôi tên là Đàm Cửu Thiên, năm nay là sinh viên năm hai."

          Đàm Cửu Thiên, nhắc đến cái tên này thì Cố Hoài Vũ cũng có chút ấn tượng, ở trên lớp rất tích cực, là học sinh của khóa Giám định và chữa trị văn vật, rất hoạt bát, nói khá nhiều, rất ít khi thấy cậu ta im lặng. Tuy nhiên, nhìn cha của cậu ta cũng có thể hiểu được tính tình của cậu ta là di truyền từ đâu.

          "Đàm Cửu Thiên đúng là học sinh của tôi, không ngờ nằm viện còn có thể gặp được phụ huynh của học sinh mình."

          "Thằng nhóc nhà tôi không có gây phiền phức cho cậu chứ?"

          "Cũng không có, bạn học Đàm Cửu Thiên rất hoạt bát, quan hệ với các bạn học trong lớp cũng rất tốt, là một thanh niên rất sáng sủa."

          "Thầy giáo Cố, cậu cũng không cần che giấu cho thằng nhóc đó, tính tình nó như thế nào tôi cũng biết mà, giống như con khỉ."

          Cố Hoài Vũ cảm thấy hai cha con này rất thú vị, nhưng mà nói tới nói lui, anh vẫn có thể cảm nhận được tình thương nồng đậm trong lời nói của cha Đàm. Ánh mắt của Cố Hoài Vũ không khỏi ảm đạm xuống, có lẽ đây chính là quan hệ cha con bình thường, cho dù có đánh chửi cũng là vì yêu.

          "Bác sĩ Ô, cậu đến kiểm tra phòng sao."

          Ông chú nhiệt tình kêu gọi bác sĩ Ô, bác sĩ Ô vẫn mặc áo khoác trắng như cũ, trên cổ đeo ống nghe, tóc đen được chải cẩn thận tỉ mỉ, còn đeo khẩu trang.

          "Ừm."

          Cố Hoài Vũ chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, khi bác sĩ Ô vươn tay ra kiểm tra miệng vết thương của anh, anh chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên cho anh ta làm việc.

          "Khôi phục không tệ, chỉ cần quan sát thêm mấy ngày là có thể xuất viện, sau khi xuất viện thì chú ý không nên vận động dữ dội, tắm rửa cũng không nên để vết thương dính vào nước."

          Giọng nói của bác sĩ Ô gần trong gang tấc, lần đầu tiên Cố Hoài Vũ biết cái gì gọi là âm thanh có thể làm cho lỗ tai mang thai.

          Hai tai Cố Hoài Vũ đỏ lừ, lúc cúi đầu xuống mái tóc đen từ sau tai trượt dài xuống cổ. Ô Vân Diễn không khỏi nhìn thêm một chút, rõ ràng cũng không có làm gì nhưng sao lại khiến cho người ta có cảm giác có chút sắc tình?

          Ô Vân Diễn nhíu nhíu mày, tại sao anh lại có loại ý nghĩ này.

          Bác sĩ Ô mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, cho nên chỉ ở lại trong phòng bệnh của Cố Hoài Vũ một lát rồi đi qua phòng bệnh khác.

          "Bác sĩ Ô đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi ở bệnh viện này nhiều năm như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có y thuật cao siêu mà lại trẻ tuổi như bác sĩ Ô. Nghe nói bác sĩ Ô du học ở nước ngoài về."

          "Bác sĩ Ô bao nhiều tuổi?"

          "Hai mươi sáu."

          "Thầy giáo Cố thì sao?"

          "Hai mươi bảy."

          "Cậu còn lớn hơn bác sĩ Ô một tuổi nhưng mà nhìn bác sĩ Ô lại già dặn hơn cậu nhiều."

          Đây là nói bác sĩ Ô trông có vẻ già hay là nói mình nhìn rất trẻ?

          Cố Hoài Vũ hơi nhếch môi.

          "Có thể là do tính chất công việc, bình thường tôi tiếp xúc nhiều với các học sinh, lâu dài cũng không có mạnh mẽ dứt khoát như bác sĩ Ô."

          "Nói đến mới nhớ, bác sĩ Ô vẫn là 'Quỷ Kiến Sầu' nổi danh trong bệnh viện, thường hay tranh mạng với Diên Vương gia không nói, bình thường cũng là gương mặt lạnh lùng, ngay cả ông cụ tám mươi tuổi cũng sợ cậu ta."

          Cố Hoài Vũ bị ông chú Đàm chọc cười, khóe mắt cong cong.

          Ô Vân Diễn đi ra từ phòng bệnh của Cố Hoài Vũ, chuẩn bị trở về văn phòng thì nghe một tiếng cười rất êm tài từ trong phòng bệnh vọng ra, anh vô thức nhìn thoáng qua phòng bệnh thì nhìn thấy được một màn để anh suốt đời khó mà quên được.

          Thanh niên mặc đồng phục bệnh nhân, ánh nắng sau giờ ngọ vẩy vào gương mắt có chút tái nhợt vì bệnh của cậu ấy, tóc đen hơi hất lên để lộ gương mặt hoạt bát, con ngươi đen láy mang theo ý cười như là luồng gió xuân tháng ba thổi nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên, ngay cả đường nét gương mặt hơi góc cạnh cũng bởi vì ý cười mà trở nên nhu hòa, không khỏi khiến cho người ta nhìn đến ngây dại.

          Một khắc này, tựa hồ Ô Vân Diễn có một loại ảo giác, dường như người thanh niên đó biết phát sáng.

          Cho đến khi rời khỏi phòng bệnh rồi mà Ô Vân Diễn vẫn có chút sững sờ, anh không thể không thừa nhận, dáng dấp của Cố Hoài Vũ hoàn toàn rất hấp dẫn người khác, đặc biệt là lúc cười lên thì giống như là một bức tranh đột nhiên sống lại, giống như vẽ rồng điểm mắt (2).

          Cố Hoài Vũ nằm viện hơn một tuần, rốt cục đột nhiên nhớ tới lúc trước anh nhận Loạn Thần, bây giờ cũng không biết thế nào rồi, anh biến mất lâu như vậy, Chuẩn bị sẽ không phát điên chứ.

          Lúc này Cố Hoài Vũ mới lấy điện thoại di động ra lên QQ, quả nhiên điện thoại rung không ngừng, QQ cũng không ngừng vang lên tích tích.

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Vũ Đại? ? ? Vũ Đại? ? ?

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Vũ Đại, thứ sáu tuần này chúng ta chuẩn bị pia kịch, anh có rảnh không?

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Vũ Đại? Vũ Đại? Có được hay không /(ㄒoㄒ)/~~

          Đây là tin nhắn cũ, thứ sáu cũng qua rồi.

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Vũ Đại, anh sao vậy? Sao lại biến mất? Nếu anh đọc được thì hồi âm cho tôi một chút được không?

          Triệu Tử Hiến - Vu Sơn Hữu Vũ: Xin lỗi, trước đó xảy ra chút chuyện, vẫn luôn không có rảnh lên QQ.

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Vũ Đại! ! ! Trời ạ! ! ! Rốt cuộc anh cũng xuất hiện! [ Khóc lớn ]

          Triệu Tử Hiến - Vu Sơn Hữu Vũ: Là như vậy, trong khoảng thời gian này có thể tôi cũng không thể ghi âm được, nếu như các cô chờ không được nữa thì có thể thay người, tôi không sao đâu.

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Tại sao lại như vậy! Vũ Đại là thụ quân mà tác giả khâm điểm nha! Không thể thay người không thể thay người. Mạo muội hỏi một câu, thật ra là Vũ Đại bị sao vậy? Sao lại biến mất lâu như vậy, chúng tôi đều cho là anh bị lừa gạt đến nông thôn rồi /(ㄒoㄒ)/~~

          Triệu Tử Hiến - Vu Sơn Hữu Vũ: Bị tai nạn xe cộ, bây giờ vẫn còn đang nằm bệnh viện cho nên gần đây không thể pia kịch, cũng không thể ghi âm.

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Σ(⊙▽⊙ A, Vũ Đại, anh không sao chứ?

          Triệu Tử Hiến - Vu Sơn Hữu Vũ: Không sao, qua mấy ngày nữa là có thể xuất viện.

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng tôi có thể pia các phần khác trước, Vũ Đại anh dưỡng long thể cho tốt, đừng lo lắng, chúng tôi chờ anh.

          Triệu Tử Hiến - Vu Sơn Hữu Vũ: Ừ.

          [ Chuẩn bị ] Tần Hoài Hà: Đúng rồi, Vũ Đại có cần tôi đi giải thích với mấy em gái trong nhóm không?

          Thật ra Cố Hoài Vũ cũng không muốn mọi người đều biết chuyện mình xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng là ngẫm lại đúng là mình đột nhiên biến mất mới làm cho kế hoạch của mọi người bị rối loạn, là do mình sai trước, hẳn là anh nên cho mọi người một lời giải thích hợp lý, cho nên anh suy tư một lát thì cũng đồng ý.

          Triệu Tử Hiến - Vu Sơn Hữu Vũ: Ừ, vậy cũng được.

          Cố Hoài Vũ mở nhóm chat ra.

Chú thích: (1) Hộ công: người giúp việc, thường là giúp đỡ chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện, cũng có thể làm việc nhà.

(2) Pia kịch: tất cả người phối vai trong kịch sẽ tập diễn thử trực tiếp với nhau qua phần mềm, trong quá trình đó sẽ tìm ra các lỗi cũng như là các phần diễn chưa đạt và rút kinh nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net