Chương 2: Người ở nơi nào? Tại sao không đến độ ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Lan Khanh không rõ cha mẹ mình là ai. Thím Lâm đưa hắn tới nơi này nói cha mẹ cũ không cần hắn nữa, cha mẹ mới này sẽ yêu thương hắn, sẽ bảo bọc hắn.

Khi đó hắn mới mấy tuổi chứ? Bốn tuổi, A Lan Khanh không hiểu những lời đó có nghĩa là gì, hắn chỉ muốn mẹ, muốn khóc thật to. Nhưng bàn tay thím Lâm thật dày, bịt miệng hắn đến chặt chẽ, thở thôi cũng khó nhọc.

A Lan Khanh, Lan Khanh, Lan Khanh...

Đây là tất cả những gì hắn giữ được cho mình, tất cả những gì quá khứ để cho hắn. Cho tới lúc chết, hắn cũng không có gì ngoài cái tên này để mang theo.

Hôm nay trăng mù mây lượn, A Lan Khanh ngồi ở bậc đá, máu nhỏ tong tong ở ống quấn. Nhưng hắn nào còn có thể đau, nỗi đau thể xác không vượt qua nỗi đau trong tim hắn.

A Lan Khanh nhắm chặt hai mắt vẫn đang không ngừng tuôn nước mắt. Khuôn mặt như đao mài của thiếu niên được nước mắt gột rửa, ở cằm đọng một giọt mưa xuân.

Trái tim bị nỗi đau đè nén đến mức khó thở. A Lan Khanh chắp hai tay trước ngực, trong nước mắt nghẹn ngào nói ra lời:

"Người ở nơi nào? Tại sao không đến độ ta?"

Bấy giờ rừng hoang ngâm tiếng chim kêu tha thiết, âm u tiếng vượn hót nấc nghẹn máu.

Bước chân tiểu sư phụ nhẹ như lông chim, y hơi cúi người, vươn tay với tín đồ bất hạnh. Giọng y trong đêm thanh mà trầm.

Y nói: "Vị thí chủ này, sao ngươi lại khóc?"

Chỉ một câu nhẹ tênh như thế, A Lan Khanh không biết mình đã chờ bao lâu, đã tuyệt vọng chờ bao lâu.

A Lan Khanh mở to đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, sững sờ nhìn y.

Đôi môi hé ra mãi vẫn không nên lời. Kì thực trong lòng A Lan Khanh lúc ấy chỉ có một ý nghĩ:

Ta thật sự đã đủ thành tâm, cầu được người.

***

Năm A Lan Khanh bốn tuổi hắn bị bọn buôn người bắt đi. Hắn bị đoạt đi từ tổ ấm nhỏ của mình, bị cưỡng chế rời khỏi vòng tay ấm áp của thân sinh phụ mẫu. Khi ấy hắn còn nhỏ, những chuyện này rất mơ hồ. Hắn chỉ nhớ có một ngày tỉnh giấc ngủ trưa hắn đã ở trong vòng ôm xa lạ.

Vòng tay này thật cứng, cũng không có hơi thở ấm áp của mẫu thân.

Vì vậy A Lan Khanh khóc lên.

Nào ngờ vừa mở miệng đã bị bịt chặt. Người phụ nữ tự xưng là 'thím Lâm' trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cha mẹ ngươi không cần ngươi, ta đưa ngươi đi tìm cha mẹ mới. Không được khóc, nếu không bị thú dữ nghe thấy sẽ vất ngươi cho chúng nó ăn."

Tuy A Lan Khanh nghe không hiểu lắm nhưng hắn vẫn sợ đến cứng cả người, thành thật không dám khóc lên nữa. Nhưng trên đời làm gì có đứa trẻ nào rời khỏi mẹ mà không bát nháo.

A Lan Khanh vẫn khóc, nhưng là cắn chặt môi rơi nước mắt.

Đó là năm bốn tuổi, hắn đã biết tự mình khóc không lên tiếng.

Thím Lâm đưa hắn tới một nhà tận cuối trong thôn. Ở đó có một đôi vợ chồng đứng tuổi. Người chồng mang khuôn mặt cay nghiệt hà khắc, người vợ mang vẻ lạnh nhạt mỉa mai.

A Lan Khanh được trao vào tay của người phụ nữ lạnh nhạt mỉa mai kia.

Cha mẹ cũ không cần hắn? Tại sao lại không cần hắn? Hắn chỉ cần mẹ, chỉ cần mẹ ôm hắn vào vòng tay mềm mại, chỉ cần cha ôm hắn trên vai.

Nói dối đúng không?

Cha mẹ nhất định vẫn cần hắn. A Lan Khanh khóc lên.

Người xung quanh hồ nháo một trận, liên tục lặp đi lặp lại: "Cha mẹ ngươi không cần ngươi, ta đến thương ngươi người còn khóc cái gì!"

"Từ giờ ta là mẹ, ông ta là cha ngươi. Không cho phép gọi người khác là mẹ, cấm tuyệt, nhớ chưa?"

"Nào, con trai mau gọi mẹ!"

A Lan Khanh vùng vẫy khóc lên, những người này hoàn toàn xa lạ. Đứa trẻ sao có thể không sợ, không hoảng loạn chứ?

A Lan Khanh không tin cha mẹ không cần hắn, một mực khóc lên hai tiếng 'mẹ ơi'.

Vậy nhưng cha mẹ ở đâu, tại sao không tới đón hắn?

Rốt cuộc, họ có cần hắn hay không?

Đây là chuyện A Lan Khanh vẫn luôn vẫn luôn muốn biết.

***

Tiểu sư phụ dáng người dong dỏng, giữa mùa thu đêm xuống sương giá như mưa cũng chỉ mặc một tấm áo đơn bạc.

A Lan Khanh biết mắt mình lúc này nhất định là khó coi nên né tránh không nhìn y.

Đêm tối tiểu sư phụ không nhìn thấy vết thương da thịt trên người hắn, chỉ thấy được lệ châu lóng lánh dưới ánh trăng. Y hơi nhíu mày, nhìn kĩ khuôn mặt thiếu niên xấp xỉ tuổi mình.

Thiếu niên quần áo tả tơi rách nát, tóc dài hỗn loạn buộc sau gáy. Khuôn mặt mang đường nét tuấn dật mà cứng cáp sắc lạnh như đá hoa cương lúc này bẩn hề hề. Tựa như con mèo hoa đã khóc thật lâu rồi dùng tay áo vội lau nước mắt.

Tiểu sư phụ thấy tâm đau nhói.

Dù y chưa biết gì về thiếu niên này, dù y chưa biết câu chuyện của hắn. Vậy nhưng đau thương, chỉ cần một ánh mắt là đủ.

Chỉ một ánh mắt, tiểu sư phụ đã nhìn ra đau đớn kịch liệt của thiếu niên.

Đáy mắt hắn giấu sóng cuộn biển gầm, mi tâm lại phảng phất phiền muộn ưu tư.

Người này, chỉ sợ không bao giờ biết đến hai chữ 'thanh thản' viết thế nào.

Đôi lông mày của tiểu sư phụ khẽ nhíu lại, đồng cảm từ trong tâm thức làm tim y lần nữa lần nữa đau nhói.

Y đưa tay cho hắn, nói: "Thí chủ đừng khóc."

"Dưới chân Phật gia, không có đoạn đường nào không thể soi lối."

A Lan Khanh đợi y một trăm lẻ chín đêm, vốn đã không còn hi vọng y sẽ xuất hiện. Trước đây tính toán nhiều lời sẽ nói với y như thế mà giờ đây lại chẳng thốt nổi một câu.

Hắn không nhìn bàn tay thon dài của tiểu sư phụ, không dám đưa tay mình ra. Ấp úng gãi đầu gãi tai: "Ta... Ta sợ rằng bước chân ta sẽ làm bẩn phật môn, không dám bước qua."

Từ năm mười lăm tuổi, A Lan Khanh đã không còn dám bước chân vào ngôi chùa này nữa.

Hắn sợ mình sẽ làm ô uế chốn thanh tịnh. Dù rằng một lòng mong mỏi được cầu nguyện nhưng A Lan Khanh vẫn chưa từng dám quá phận. Hắn biết bản thân không được hoan nghênh, hắn mang theo một căn bệnh không thể chữa khỏi.

Giống như một cái ung nhọt vĩnh viễn không thể nhổ ra, cắm A Lan Khanh đến toàn thân đầm đìa máu tươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net