Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Alpha đánh dấu

Khi Tiêu Mặc Duy biết cơ thể mới của mình còn có khả năng sinh sản, anh ngây ra nửa ngày không thích ứng được, thiếu điều chửi trời mắng đất. Tam quan được đập nát, đổi mới hoàn toàn.

Tra tài liệu, Tiêu Mặc Duy biết Omega còn có kỳ động tình, bước vào kỳ này cả người sẽ trong trạng thái "đói khát", phát ra chất dẫn dụ thu hút Alpha đến xxx mình, anh lại ngây ra. Tam quan mới xây lần nữa sụp đổ ầm ầm.

Lẽ ra ngày xưa Tiêu Mặc Duy anh nên nghiêm túc nghiên cứu vấn đề mượn xác hoàn hồn với các tiền bối để tính đến trường hợp này. Bây giờ chuyện gì cũng xảy ra rồi, quả là hối hận không kịp.

Đây rốt cuộc là thế giới khỉ gió gì chứ hả?!

Đã vậy, một ngày đẹp trời nào đó, ngự tỷ Tiêu Mặc Vũ thấy anh xoay tròn hai viên bi trong tay, đột nhiên thở dài một hơi:

"Tiểu Duy, quên cũng tốt. Chúng ta sống một cuộc đời mới."

?!

Ngự tỷ! Tui không hiểu chị đang nói cái gì cả, làm như tui đã bị kích động tâm lý đến mất trí không bằng.

Khoan! Nói như vậy, nghĩa là mọi người đều cho rằng Tiêu Mặc Duy anh gặp đả kích rồi mất trí? Vậy đả kích kia là gì? Nhìn tình hình thì có lẽ ngự tỷ cũng biết một chút?

Tiêu Mặc Duy xoa cằm, nhất thời do dự không biết có nên hỏi hay không.

Cuối cùng vẫn là...

"Chị à, bao giờ em xuất viện được?" 

Tiêu Mặc Duy đặt hai viên bi xanh đỏ đủ màu xuống giường, nhàm chán hỏi. Bỏ đi, đã giả mất trí thì cứ yên ổn mà mất trí thôi.

Tiêu Mặc Vũ quay ngoắt sang, ánh mắt quét khắp người em trai một lượt, xác định cậu hoàn toàn bình thường mới đáp: "Chị sẽ gọi bác sĩ kiểm tra cho em."

Tiêu Mặc Duy nằm viện cũng xấp xỉ một tuần, sắp bị không khí buồn chán ở bệnh viện làm cho phát bệnh, khi nghe câu kia của ngự tỷ, lập tức cong miệng cười.

Mà thấy nụ cười này của anh, Tiêu Mặc Vũ cũng lắc đầu cười.

Đội ngũ bác sĩ lần nữa được triệu hồi tới. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Mặc Duy phát hiện Omega rất quan trọng với Đế Quốc, dường như luôn được ưu tiên trên mọi phương diện.

Dù sao, công cụ sinh sản mạnh mẽ lại hiếm hoi và vô cùng yếu ớt thế này nên ưu tiên.

Sát thủ nổi danh Tiêu Mặc Duy tỏ vẻ mình rất yếu ớt chứ không đùa.

Kiểm tra sức khỏe toàn diện xong, bác sĩ thông báo hai ngày sau Tiêu Mặc Duy yếu ớt có thể xuất viện. Ngự tỷ có vẻ hài lòng với kết quả này, ngồi lại chơi với Tiêu Mặc Duy một lát rồi lại vội vã rời khỏi.

Hai ngày tới xuất viện.

Tiêu Mặc Duy đưa tay búng một cái, hai viên bi đủ màu bắn lên không trung, lơ lửng xoay tròn. Cấp độ Dị năng của anh vẫn nguyên vẹn như cũ, cơ thể mới không xung khắc với Dị năng, rất tốt. 

Nhắc đến Dị năng, thế giới này cũng có loại sức mạnh nghịch thiên này, nhưng nó là Tinh thần lực.

Tinh thần lực, dùng tâm trí ngưng thực thành đòn đánh, tính ra mạnh mẽ và tiện lợi hơn Dị năng của anh. Chẳng qua Dị năng của anh lại hơn ở nhiều hệ, tăng cấp cũng dễ hơn Tinh thần lực.

Tiêu Mặc Duy nhếch môi cười, mắt nhìn hai viên bi xoay tròn trên không.

Dị năng của anh, là hệ Phong.

Khắp giới Dị năng đều biết, hệ Phong là một trong những hệ khó đề phòng nhất, là hệ đỉnh cao của ám sát. Mà khi xuyên đến thế giới này, Dị năng không có hình dạng của Tiêu Mặc Duy vừa lúc gần giống Tinh thần lực, có thể dễ dàng ngụy trang thành Tinh thần lực. Hơn hết, máy móc sẽ không tìm thấy dao động Tinh thần lực trên người anh.

Sát thủ ưu tú là phải biết ngụy trang, hoàn toàn ẩn mình trong tối.

Hai ngày sau, ngự tỷ Tiêu Mặc Vũ đến làm thủ tục xuất viện cho Tiêu Mặc Duy. Khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, hai người bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bệnh.

Tiêu Mặc Duy nhìn về phía cửa đóng chặt, sắc mặt hơi tái, bước lùi về phòng bệnh. Anh cảm nhận được nguy hiểm từ người đứng sau cánh cửa. Với một người trải qua vô số gió tanh mưa máu mà trưởng thành, cảm giác sẽ cực kỳ chính xác.

Bên cạnh, phản ứng đầu tiên của Tiêu Mặc Vũ là liếc sang cậu em trai của mình, kế đó hầm hầm bước ra mở cửa.

"Tôi còn tưởng anh không dám vác xác đến tìm chứ!"

Kèm theo câu nói là một đấm mạnh bạo của Tiêu Mặc Vũ. Cô đạp chân mở cửa, bàn tay đeo găng trắng thô lỗ đánh thẳng người đối diện.

Một đấm này được kẻ kia lùi lại tránh thoát. Không để Tiêu Mặc Vũ tiến tới, hai gã bên cạnh đã giữ tay cô. Một tên nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không? Người văn minh như chúng ta không thể vừa gặp mặt đã động tay động chân."

Tiêu Mặc Vũ hừ lạnh một tiếng, hất tay bước vào trong. Ánh mắt sắc lạnh lia qua kẻ vừa tránh thoát một đấm của cô.

Đó là một người đàn ông cao lớn, tỷ lệ cơ thể rất hoàn mỹ, thoạt nhìn mười phần bắt mắt. Góc cạnh gương mặt rõ ràng, đôi mắt hổ phách trầm tĩnh mà sâu thẳm, kết cấu gương mặt chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: hoàn hảo.

Hắn ta bước từng bước vào phòng, chậm rãi mà uy nghiêm, cả người toát ra khí tức không dễ trêu chọc. Bước đến cạnh Tiêu Mặc Duy, hắn dừng lại, mắt đối mắt với ánh mắt hờ hững của anh.

Hai tên đi sau vội vàng bước vào. Tên có gương mặt ôn hòa văn nhã vừa lên tiếng khi nãy tiếp tục nói: "Xin lỗi, thượng cấp chúng tôi bị thương mới khỏi. Anh ấy vừa đỡ đã vội vàng theo chất dẫn dụ chạy tới đây."

Nghe đến ba từ "chất dẫn dụ", Tiêu Mặc Duy có cảm giác mình đã đoán được chuyện gì rồi.

Quả nhiên, mắt hổ phách lên tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính: "Tôi tên Cố Dịch Phàm, từ hôm nay sẽ là người hôn ước của Tiêu Mặc Duy. Tuy là bất cẩn đánh dấu nhưng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với chuyện này, không để Tiêu Mặc Duy có bất kỳ ấm ức nào."

Khi Omega bị Alpha đánh dấu, trên người sẽ có chất dẫn dụ của đối phương, đồng thời thành người hôn ước của đối phương. Đây là luật Đế Quốc đề ra để bảo vệ Omega quý hiếm, tránh cho Alpha làm loạn.

Mà một khi Alpha đánh dấu rồi xác nhận chuyện này, nó sẽ được ghi vào hồ sơ, theo Alpha đó cả đời. Chỉ cần Alpha không tuân thủ, Đế Quốc sẽ ra tay xử lý.

Tiêu Mặc Vũ cười khẩy: "Nhanh thật, biết luôn cả tên của em trai tôi. Anh nói sẽ không để nó chịu bất kỳ ấm ức nào, nhưng nó đã bị kích động đến mất trí nhớ rồi đấy. Nói xem hôm đó anh đánh dấu kiểu gì vậy?"

Cố Dịch Phàm cúi đầu, nhất thời không biết đáp thế nào. Hôm đó hắn bị thương nặng, đánh mắt lý trí, phương thức đánh dấu đúng là rất hung bạo. Nếu vì điều này mà hại Tiêu Mặc Duy mất trí nhớ thì...

Tên mặt mày ôn hòa kia định lên tiếng giải vây cho thượng cấp thì Tiêu Mặc Vũ đã phất tay: "Chiếu theo luật của Đế Quốc mà làm, anh đã hại Tiểu Duy mất trí nhớ rồi, chỉ cần làm gì không phải với em ấy thêm nữa, chúng tôi có thể cưỡng chế giải trừ đánh dấu. Lúc đó tùy tình trạng của Tiểu Duy mà tòa án tối cao của Đế Quốc sẽ xử anh. Mọi lời hứa đều vô dụng nếu không thực hiện."

Giải trừ đánh dấu chứng minh Alpha không đủ năng lực và không xứng bảo vệ Omega của mình, là một sỉ nhục với bất kỳ Alpha nào.

Không ngờ Cố Dịch Phàm lại gật đầu rất kiên quyết. "Không phải còn ba năm tìm hiểu mới đi tới hôn nhân sao? Tôi tuyệt đối không làm cô thất vọng, nhất định bảo vệ Tiêu Mặc Duy thật tốt."

Mà lúc này, tam quan của Tiêu Mặc Duy đã nát đến không thể bét hơn. Anh ngây ra nhìn ngự tỷ đã bán mình đi, lại ngây ra nhìn Alpha gán mác là người hôn ước của mình, sững sờ.

Cố Dịch Phàm bất ngờ quay ra nói với Tiêu Mặc Duy: "Tôi sẽ lo hết giấy tờ thủ tục, mong cậu sớm ổn địch tâm trạng, hồi phục trí nhớ."

Mẹ kiếp! Tui sắp phải cưới xin với anh đấy, ổn định cái đầu anh! 

Càng nghĩ tới việc người mình sắp cưới là một tên đực rựa, Tiêu Mặc Duy càng cảm thấy quan ngại sâu sắc. Omega gì đó thật đáng ghét. Alpha ỷ thế hiếp người càng đáng ghét hơn!

Xoay tròn hai viên bi trong tay, đáy mắt Tiêu Mặc Duy chợt lóe qua tia tàn nhẫn. Chưa ai có thể bắt ép anh cái gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net