Chương 12: Nho chua lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Nho chua lắm

Edit + Beta: Snail

Lúc Hứa Mộc An dậy, Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm cũng thức, ngày hôm qua ăn thịt heo, hai huynh đệ đều có chút tinh lực dồi dào.

Huynh đệ hai người ghé vào cửa sổ, sau khi nhìn theo Hứa Mộc An rời khỏi bèn quan sát động tĩnh của Tiêu Cảnh Đình.

"Ca ca, phụ thân đang làm gì vậy?" Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi.

Tiêu Tiểu Đông nghiêng đầu, nói: "Dường như đang trồng nho."

"Trồng nho?" Con mắt cái mũi Tiêu Tiểu Phàm thoáng chốc đã nhăn nhúm thành một cục.

"Nho? Nho chua lắm, đệ không ăn." Tiêu Tiểu Phàm phồng má nói.

Tiêu Tiểu Đông cười nhạo một tiếng, nói: "Người ta trồng cũng không phải cho đệ ăn, đệ muốn ăn còn chưa chắc đã được ăn đâu."

Tiêu Tiểu Phàm phồng má, thở phì phò trừng Tiêu Tiểu Đông.

Tiêu Cảnh Đình nhìn về phía Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Đông nhận thấy ánh mắt Tiêu Cảnh Đình thì đóng cửa sổ lại, dẫn Tiêu Tiểu Phàm trốn vào trong.

Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: bóng ma nguyên thân lưu lại rất khó loại trừ! Từ từ sẽ tốt thôi.

Người trong thôn nếu muốn vào thành, hơn phân nửa đều ngồi xe trâu Lý gia, Hứa Mộc An cũng không ngoại lệ, trước đó Hứa Mộc An săn được con mồi nhiều hơn chút đều sẽ ngồi xe trâu của Lý Thăng.

"Hứa thiếu, heo lớn thật đấy! Phân nửa đã lớn như này, cả một con thì chắc to khiếp lắm nhỉ!" Lý Thăng đầy hâm mộ nói.

Hứa Mộc An gật đầu: "Đúng vậy!"

"Hứa thiếu muốn đem heo đi bán sao?" Lý Thăng hỏi.

Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Phải."

"Một con heo lớn như vậy có thể bán mười mấy lượng bạc đấy, Hứa thiếu, đây là do ngươi săn được à?" Khưu Bạch hỏi.

Hứa Mộc An thấy người từ trong xe chui ra thì nhíu mày, Khưu Bạch thường xuyên đi xe trâu vào thành, trước đó Hứa Mộc An vẫn không đụng phải hắn, lần này lại gặp phải.

Sợ gây thêm rắc rối, Hứa Mộc An trực tiếp gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta săn được."

"Hứa thiếu giỏi thật, có điều sao chỉ có nửa con vậy! Nếu đủ một con thì có thể bán mấy chục lượng bạc đó."

"Nửa con kia ăn rồi." Hứa Mộc An nói.

Khưu Bạch có chút ghen tỵ nói: "Heo này linh khí rất nồng đậm, nhất định là ăn ngon lắm nhỉ."

Hứa Mộc An gật đầu, nói: "Ăn ngon lắm." Khưu Bạch ỷ vào chuyện có một chân với Tiêu Cảnh Đình, không có việc gì bèn tới cửa tống tiền, Hứa Mộc An nhìn người này rất không vừa mắt, có điều cũng không tránh được.

"Được rồi, được rồi, mọi người lên xe cả đi, chúng ta cần phải đi." Lý Thăng nói.

Xe trâu đi hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đến trong thành.

Hứa Mộc An quen thuộc bán heo cho tửu lâu, cầm bạc mua gạo mì và trứng gà, lại mua vài bộ quần áo, quần áo trên người hai đứa con trai đều có chút rách, trong tay có chút bạc, Hứa Mộc An không muốn bọn nhỏ chịu ấm ức nữa.

Lúc Hứa Mộc An về đến nhà đã thấy dây nho xanh um tươi tốt đầy sân.

Một mùi thịt nồng đậm từ trong phòng bay ra.

Hứa Mộc An mở cửa, nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình đang xoay quanh bệ bếp, Tiêu Cảnh Đình liếc nhìn Hứa Mộc An, nói: "Ngươi về rồi, sắp ăn cơm được rồi."

Hứa Mộc An gật đầu, lên tiếng, "Được."

Lần này Tiêu Cảnh Đình nấu một nồi măng xào thịt lớn, Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm không thể ăn thịt quá nhiều, nhưng ăn nhiều chút măng dính vị thịt lại không thành vấn đề.

Hứa Mộc An ăn thịt, thầm nghĩ: tay nghề của Tiêu Cảnh Đình thật tốt, có điều, người này cũng không biết trúng tà gì, thế mà lại mời y và con trai ăn cơm chung.

Hứa Mộc An thấy tâm tình Tiêu Cảnh Đình không tệ, lấy ra mười hai lượng bạc, nói: "Bán heo được mười sáu lượng bạc, tiêu tốn bốn lượng bạc, còn lại mười hai lượng."

Tiêu Cảnh Đình thu hồi sáu lượng, nói: "Còn dư lại ngươi nhận lấy đi, không ngờ con heo này lại có giá tới vậy."

Hứa Mộc An gật đầu, có chút chột dạ đáp: "Được."

Sợ Tiêu Cảnh Đình ăn mảnh, Hứa Mộc An nói mười tám lượng bạc thành mười sáu lượng, không ngờ Tiêu Cảnh Đình vậy mà lại không phát hiện, còn chia cho y phân nửa, tuy rằng chột dạ, Hứa Mộc An cũng không nói thật ra, y có hai đứa bé phải chăm lo, không thể không đề phòng một chút.

"Làm sao vậy? Mau ăn đi!" Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An hỏi.

Hứa Mộc An gật đầu, tiếp tục ăn.

"Ăn thịt thật là thoải mái mà!" Tiêu Cảnh Đình nhịn không được nói. Kiếp trước ăn thịt chỉ là ăn ngon, kiếp này ăn thịt lại có thể tăng thực lực lên, ăn đến toàn thân thư thái, nếu mỗi bữa ăn đều có thịt thì nhất định thực lực sẽ tăng lên rất nhanh, khó trách thực lực của người thuộc những đại gia tộc kia lại tăng nhanh như vậy.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Ăn thịt thật thoải mái, thịt ăn ngon." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Cảnh Đình vươn tay, xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm.

Hứa Mộc An nhìn thần sắc ôn hòa của Tiêu Cảnh Đình, do dự một chút, nuốt chuyện gặp Khưu Bạch xuống bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net