Chương 7 : Mạt Thế - Đối Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế mới nói, nam chính, anh chính là tên hai mặt không phải sao?

Thật ra trong những năm chờ đợi mạt thế đến, Ngôn Quân Hạo đã thu thập rất nhiều vật tư, vũ khí lạnh khá nhiều, vũ khí nóng không cần bàn cãi, ông già nhà cậu có chân bên trong quân đội dĩ nhiên xin vài thứ cũng không khó. Vốn dĩ muốn Dương Kiệt giúp đỡ chỉ là cái cớ để lôi cổ anh về bao dưỡng.

Thực ra trong thời gian đó Ngôn Quân Hạo có thể đến thủ đô cùng với ông già, chờ đợi sói con nhà cậu được nghỉ phép sau cuộc huấn luyện của cha rồi đón mạt thế, chắc chắn tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn rất nhiều, vì căn cứ thủ đô mức độ an toàn cực kì cao, cậu nhớ rằng tác giả của cuốn tiểu thuyết này từng nói sơ qua về căn cứ thủ đô, và cũng chính là nơi 'Ngạo Tử Khanh' chết. Cậu cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, không hiểu vì lí do gì hệ thống ngưng hoạt động hai ngày, khi quay lại liền đưa ra nhiệm vụ phải ở lại đến khi mạt thế bùng nổ mới được đi ra khỏi thành phố.

Cảm nhận được sự cố gì đó không đúng lắm, lại không biết hỏi thế nào, Ngôn Quân Hạo chấp thuận ngoan ngoãn thu thập đồ cần thiết để sinh tồn, cũng mau chóng ném chuyện này ra tận sau đầu.

.
.
.

Rất nhanh đã đến ngày giao hẹn lấy hàng của Ngôn Quân Hạo cùng Dương Kiệt, cậu dậy từ sáng sớm, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong, duy chỉ có một việc đáng bận tâm...

- Thần, ngươi thật sự sốt rất cao a._Ngôn Quân Hạo lấy nhiệt kế nhét trong người Lâm Dật Thần ra ngoài, nhẹ nhàng tặc lưỡi lắc đầu. Tiểu tử này sốt ba mươi chín độ rưỡi, so với người thường rất cao, chính là bắt đầu thời kì trung hòa virus trong cơ thể đi?

Ngôn Quân Hạo ai oán chọc chọc gương mặt đẹp trai đỏ ửng của Lâm Dật Thần, ảo não nhéo gò má hắn.

- Ba có thể đưa con đi bệnh viện, không cần nhọc công như vậy._Từ sau những lần rút kinh nghiệm xương máu bị đập bầm mặt, Lâm Dật Thần không gọi Ngôn Quân Hạo là "tiểu Hạo" nữa.

Lâm Dật Thần mệt mỏi hé mắt, giọng nói khản đặc quanh quẩn nhói lòng người. Cổ họng hắn hiện tại vừa đau vừa rát, khô khốc muốn chết, đầu đau muốn nứt toạc ra, cảnh vật trước mắt cũng mông lung không ít. Hơn nữa hắn có nghe nói, khắp thế giới đang lan tràn dịch bệnh, chính phủ cũng đã đưa ra thông báo nếu ai nhiễm bệnh liền phải đưa đến bệnh viện kiểm tra, vì cái gì Ngôn Quân Hạo không đưa hắn đi?

- Mau uống nước._Ngôn Quân Hạo lo lắng đỡ hắn dậy. Nhóc con này nói cũng đã không nổi còn gắng gượng, hại cậu trong lòng chua xót không thôi._Không cần đến bệnh viện, con ở nhà là an toàn nhất, một lát nữa ba có việc ra ngoài, ở nhà ngoan ngoãn, tỉnh dậy tuyệt đối không được di chuyển nhiều, càng không được hé bước chân ra bên ngoài, ai kêu gào bên ngoài cũng không được mở cổng.

Ngôn Quân Hạo thầm cảm tạ trời đất vì không ở chung cư, ở nhà riêng với tường chắn phòng hộ vẫn an toàn hơn ở chung cư lúc nào cũng có thể dễ dàng bị phá và xâm nhập. Cậu cũng đã bố trí và thiết kế thêm một số lớp bảo vệ bên ngoài, chỗ này cậu dám chắc khá là ổn, ít nhất sẽ không tang thi nào tập kích vào được.

Trước khi đi, Ngôn Quân Hạo lải nhải không dứt bên Lâm Dật Thần, thậm chí còn để lại cho hắn tờ note nhắc nhở trên bàn gần đầu giường hắn, nửa không muốn đi ra ngoài. Cậu có xúc động muốn chăm lo cho nam chính đại nhân, dù sao cũng là "con", thấy Lâm Dật Thần phát sốt cao như vậy suy cho cùng không đành lòng một chút nào, nhưng nam phụ số 1 cũng quan trọng không kém, hai tổ tông này xảy ra bất trắc thì người gánh tất sẽ là cậu, tuyệt đối không thể lơ là, phải mau chóng đưa Dương Kiệt theo rồi về chăm sóc cho Lâm Dật Thần.

Thời gian này tối trọng yếu, Lâm Dật Thần phải được chăm sóc kĩ lưỡng, dị năng phải được kích phát hoàn hảo, nếu không Ngôn Quân Hạo không dám nghĩ thân thể đáng thương này của cậu sẽ bị trừng phạt thế nào.

Vội vàng khóa cửa bảo mật, chốt khóa cổng, Ngôn Quân Hạo nhanh chóng lái xe đi tới kho hàng đã hẹn ước sẵn với Dương Kiệt.

Xuyên qua cửa kính, song mâu hẹp dài tàn nhẫn đầy mùi vị huyết tinh nhìn theo dáng xe vừa chạy đi, bàn tay trắng nõn siết chặt, nổi gân xanh, xung quanh người tràn ngập sát khí, răng cắn môi tới bật máu.

Chào, Ngạo Tử Khanh...

.
.
.

- Đã phiền cậu rồi, Dương thiếu.
Ngôn Quân Hạo tươi cười bắt tay với Dương Kiệt, Dương Kiệt cũng cười đáp lễ, sau đó dẫn cậu tiến vào kho hàng, nói sơ qua vài thứ ở trong.

- Tôi gần như đã sắp xếp phân loại ra, nếu anh cần gì nữa cứ việc nói, tôi sẽ kêu người xử lí thêm, vũ khí nóng anh cần tôi không lấy được nhiều, cũng chỉ lấy được ba loại anh muốn, đạn của ba loại này khá khó nên cũng chỉ được mỗi loại bảy mươi dây, còn lại đều đã đầy đủ số lượng anh cần.

Ngôn Quân Hạo âm thầm bật ngón cái cho Dương Kiệt. Không hổ là thiếu gia Dương thị thâu tóm đường dây vũ khí, dù chỉ lấy được ba loại súng trong bảy loại cậu cần nhưng vậy là quá đủ, vì thứ cậu muốn là các loại súng máy hạng nặng, đa số đều bị cấm trên mọi quốc gia, ông già nhà cậu còn không thèm giúp cậu, có Dương Kiệt làm cứu tinh quá may mắn!

- Thật sự rất cảm ơn cậu. Tôi vẫn còn một mong muốn nữa, không biết cậu có thể đáp ứng không?

[Mau nói đi~ (๑¯ω¯๑) Hãy tới đây và chiếm lấy em đi~]

Ngôn Quân Hạo: Hệ thống dạo này bị dìm nước biển nên nhiễm mặn à? (¬_¬)

- Là gì thế?_Dương Kiệt chờ mãi không thấy Ngôn Quân Hạo nố tiếp, quay sang thấy cậu đang thất thần liền lên tiếng đánh thức cậu.

Cậu muốn ngỏ ý với anh luôn, nhưng khổ nỗi đây là vấn đề quá khó nói, Ngôn Quân Hạo có chút khó xử gãi má, bối rối tìm ngôn ngữ thích hợp.

Hít sâu một hơi, Ngôn Quân Hạo vừa chuẩn bị bật câu nói ra khỏi miệng liền nghe thấy tiếng hét thất thanh bên ngoài. Cậu giật bắn cả người, tiếng hét đó...sẽ không như cậu nghĩ đi?

Cả hai người đen mặt bước ra khỏi kho hàng, Dương Kiệt tóm cổ người chạy ngang qua, nét mặt người nọ tràn ngập sợ hãi cũng thất kinh, giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh, tất nhiên là đâu có dễ.

- Chuyện gì đã xảy ra?_Cảm thấy bất ổn, Ngôn Quân Hạo mở miệng hỏi trước.

- Xe...xe cứu thương...người bên tr..bên trong..._Người nọ hoảng loạn mở to mắt như đang nhớ lại thứ kinh khủng._...đột nhiên lao ra c...ca...cắn ngươ...người...

Ngôn Quân Hạo và Dương Kiệt sững người.

Dương Kiệt là vì bất ngờ, còn Ngôn Quân Hạo lại vì bàng hoàng và sợ hãi.

- Thả anh ta đi._Ngôn Quân Hạo nghèn nghẹn phất tay ý định nói Dương Kiệt thả người, anh cũng không do dự nhiều liền thả người ta đi, trước khi thả còn xin lỗi người ta một cái, nhưng người ta nào có thèm quan tâm, vừa được thả liền chạy trối chết.

Ngôn Quân Hạo lẩm bẩm tính toán, thần sắc lúc đen lúc trắng, căn bản nhìn vừa cổ quái vừa hài hước, Dương Kiệt theo bản năng cũng muốn phì cười, nhưng trực giác mách bảo anh nên câm miệng để giữ sự trong trắng cho bản thân. (=))) )

Không đúng không đúng không đúng!

Theo chính xác trong tác phẩm thì còn khoảng tầm ba ngày nữa dịch bệnh mới bắt đầu bùng phát, trước đó còn phải trải qua kì "Thanh tẩy", không có khả năng bây giờ đã đến rồi a!

[Ting! Mở ra nhiệm vụ mới! Nhiệm vụ xen kẽ: Tìm kiếm nam phụ số 2 • Nhận / Không nhận Phần thưởng: Kích hoạt dị năng + Triển khai Tử Huyết Nhãn]

Ngôn Quân Hạo khá bất ngờ. Khóe mắt bất chợt co rút, miệng run run, âm thầm khinh bỉ hệ thống.Nhiệm vụ này tuy không cưỡng chế, nhưng cái hấp dẫn nhất nhất lại là phần thưởng, dị năng cậu đã muốn kích hoạt nó càng sớm càng tốt, còn trước kia khi cứu nam chính khỏi bọn côn đồ trong con hẻm, Tử Huyết Nhãn gì đó đã được kích hoạt lại không thể sử dụng, có phần thưởng này, người được lợi nhất lại là cậu, vậy thì có ngu mới không chọn nhận, hệ thống chắc chắn biết rõ, lại còn chơi chiêu giỡn mặt thế này, Ngôn Quân Hạo cười lạnh khiến hệ thống bình thường không có cảm xúc cũng thấy không ổn.

Cậu dùng thần thức chọn 'Nhận', sau đó là chuỗi âm thanh xác nhận của hệ thống, cuối cùng là tiếng xác nhận thành công, nhiệm vụ thành lập.

Ngẫm lại, đột nhiên hệ thống đưa nhiệm vụ bất ngờ thế này khiến cậu cực kì nghi ngờ, bất quá hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, nên quay về vấn đề trọng đại sắp diễn ra thì hơn.

Tiểu hệ thống nghe được suy nghĩ của Ngôn Quân Hạo liền thấp thỏm không yên, lại không dám hó hé cái gì, quyết định tạm thời giả chết, cậu cũng chẳng dư thời gian quan tâm hệ thống chỉ biết hố này.

Hít hít một hơi lấy tinh thần, Ngôn Quân Hạo đưa mắt sang nhìn Dương Kiệt, bên tai nghe thấy tiếng hét càng ngày càng gần, càng ngày càng chói tai và lớn hơn, cậu trước ánh mắt ù ù cạc cạc lơ mơ của anh mà nhanh chóng đóng cửa kho hàng, chốt chặt cửa, dùng một số đồ chặn cửa lại.

- Dương thiếu gia..._Chưa kịp nói dứt câu đã bị đánh gãy.

- Gọi tôi là Kiệt được rồi, dù sao anh cũng là đàn anh của tôi, cũng đã cứu tôi một mạng, không cần khách sáo.

Ho nhẹ vài tiếng, cậu không chấp nhặt nhiều nói tiếp.

- Được rồi, Kiệt, như cậu vừa nghe thấy người hồi nãy nói, thật sự chuyện người cắn người đó..._Theo thói quen quen sờ sờ mũi, Ngôn Quân Hạo không có tài ăn nói, lời cũng không biết nên diễn tả thế nào, nghe tiếng thét chói tai bên ngoài nên không nghĩ ngợi mà xách cổ áo Dương Kiệt lôi lên trên tầng lầu của nhà kho, nhẹ nhàng vén một bên màn cửa sổ, dúi đầu anh vào cửa kính, chỉ ra ngoài._Tốt nhất là tự cậu đi nhìn.

Mà ở bên ngoài, chính là cảnh tượng khiến cho cả Dương Kiệt lẫn Ngôn Quân Hạo không bao giờ quên được...

- Ngôn Quân Hạo, rốt cuộc...chuyện gì đang xảy ra!?

Ngôn Quân Hạo không trả lời, lật tay xem đồng hồ, mười một giờ trưa, quả nhiên...

Mạt thế, chính thức, khai, màn.

.
.
.

Ở trong căn phòng nào đó, bóng người cao lớn thích thú nhìn thế giới bên ngoài hỗn loạn, ngón tay thon dài mân mê khóe môi, khẽ cong lên nụ cười có chút vặn vẹo.

Trò chơi, cũng nên khai màn rồi...

~End Chương 7~

Tịch: Ngoài một công quân đã xác định, các ngươi đoán xem ai sẽ là công quân tiếp theo, liệu có phải Dương Kiệt và nam phụ chưa xuất hiện? ┐('д`)┌
Mạt thế cũng đã đến rồi, hãy xem "ba ba" quốc dân này thu thập đàn "soi con" mới như thế nào nhé!ヾ('︶'♡)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net