Quyền được sống như một đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình nghĩ, những đứa trẻ như tụi mình có quyền được lớn lên một cách chậm rãi và đơn thuần.

Tụi mình có quyền được hưởng tình thương vô điều kiện mà không phải chứng minh rằng mình đủ có ích và đủ xứng đáng.

Tụi mình có quyền không phải đáp lại những yêu cầu vô lý như thể đang nợ ân tình từ người lớn.

Và tụi mình có quyền được tôn trọng và đối xử nhân từ mà không phải nghe những lời biện hộ dạng " Ba/mẹ làm như thế để mày quen với thực tại khắc nghiệt dần đi".

Điều gì khiến thực tại trở nên khắc nghiệt, nếu chẳng phải do những tế bào của xã hội đó trang bị nỗi hoài nghi đề phòng từ quá sớm? Hoặc có lẽ mọi thứ không tệ đến thế, chỉ là ai đó đã cướp mất đi lòng tự tôn và nền tảng tâm lý vững vàng của tụi mình rồi.

Một đứa trẻ vô tình phạm lỗi. Nhưng thay vì "Điều này là sai, là không nên", người ta lại hỏi nó:

"Tại sao có nhiêu đây cũng làm không xong? Mày đúng là một đứa chả ra hồn mà".

Nó cũng hay bị mắng, đôi khi vô cùng vô lý, hay phải nhận những đợt bùng nổ cảm xúc tiêu cực, phải lắng nghe những lời tàn nhẫn khi họ mất kiểm soát tạm thời. Họ không hiểu rằng, khi họ chém vào một thân cây, thì đối với lưỡi rìu - đó chỉ là một giữa hàng chục, hàng trăm lá cành khác họ phải đốn ngã trong hôm đó. Nhưng đối với thân cây kia - vết cứa ngày hôm đó có thể đeo theo đó suốt cả một đời.

Sự tủi hổ là một cảm giác mạnh mẽ và để lại dư âm lâu dài đến đáng sợ.

Mười bảy tuổi, mình vẫn hoài tìm kiếm liệu bản thân có điều gì bất ổn không, liên tục chất vấn về giá trị và sự xứng đáng của mình, liên tục sợ sệt việc bị người khác chê bai đánh giá - đến mức mình thà không làm một việc gì đó còn hơn là chịu rủi ro để rồi thất bại.

Có những đứa nhóc lớn lên, không chỉ xấu hổ vì làm sai, mà còn xấu hổ cả những lúc được khen, xấu hổ trước tình cảm của người khác vì nghĩ mình không xứng, xấu hổ bởi chính những thứ tạo nên con người mình.

Nỗi tủi hổ là sức mạnh hủy diệt lớn nhất của tâm trí. Còn điều gì khác có thể khiến ta phủ nhận cảm giác hài lòng và nhu cầu ích kỷ của mình để phù hợp với tiêu chuẩn của người đời?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net