Chương 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15

POV của Eraliz

Không có chuyện gì xảy ra cho đến khi trời tối. Cả ngày hôm nay Wings hoàn toàn im lặng, tâm trí anh dường như đã thả trôi trong khoảng thời không vô định của chính mình. (lạc trôi~)

Tôi vẫn phải dính lấy anh ta, tôi không biết mình có nên tiếp tục bám dính cùng Wings nữa hay không.

Đến khi bầu trời ngã tối, khi tôi chuẩn bị rời đi thì anh ta đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi.

"Ngươi nghĩ ngươi đang tính đi đâu đó?" Anh ta đặt một câu hỏi sắc bén.

"Về phòng tôi...?" Tôi hỏi, nghiêng nghiêng đầu mình. "Tôi ừmm..đã từng nói sẽ chứng minh với anh những điều về Ashes, vậy tôi có thể về phòng mình rồi chứ?"

"Không." Anh ta cáu gắt, siết chặt bàn tay đang nắm chặt cánh tay tôi trước khi buông ra.

"Con bé cần giúp đỡ. Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng thả người có thể kết nối với con bé đi đơn giản như vậy sao? Còn gì nữa không?"

"..Vâng?" Và giờ tôi đã hoàn toàn hiểu rõ, chắc chắn anh ta sẽ không để mình rời đi. Cảm giác mình thật là ngu ngốc làm sao. Lại nữa rồi.

"A..ờmm...Không..Tôi không biết?" Tôi vẫn cảm thấy ngời ngợi lo lắng trong chốc lát.

Wings thở dài, đảo mắt liếc nhìn tôi.

"Vào đi." Anh ta bực dọc nói rồi bước thẳng về phía giường.

Tôi ngừng lại, đỏ mặt. Anh ấy muốn mình ngủ trên giường sao? Cùng anh ấy?

"Ờm... éc!"

Bất ngờ một sức mạnh nào đó tóm lấy tôi, rồi đẩy tôi về phía giường.

"Anh vừa mới dùng năng lực lên tôi ư?" Tôi hỏi, ngồi xuống giường.

"Yeah." Wings hoàn toàn thờ ơ nói.

"Ngươi vừa la 'éc'?"

Tôi đỏ mặt thêm nữa, màu đỏ bao phủ khắp cả khuôn mặt tôi. Sao cũng được, tôi đã vô phương cứu chữa rồi.

Từ bỏ chuyện này, tôi đành nằm xuống rồi nhắm mắt mình lại. Tôi gần như chìm ngay vào giấc ngủ ngay khi đầu chạm gối.

SÁNG HÔM SAU

Sáng nay tôi là người thức dậy đầu tiên. Cẩn thận hết mức có thể đứng lên rồi cầm lấy điện thoại mới của mình, tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp nhất để kiểm tra mạng xã hội của mình.

Tôi đăng nhập vào facebook đầu tiên, nhanh chóng vào trang chủ của mẹ tôi rồi kéo xuống dòng thời gian vào ngày đầu tiên tôi rời đi.

Eraliz vẫn chưa trở lại. Mình lo lắng quá, mình có nên đi kiếm thằng bé không?

Tôi nhìn xuống dòng bình luận và thấy Alice trả lời.

Ài, cậu ấy chắc đang đi dạo thôi cô.

Kéo đến những dòng bình luận cũ hơn, tôi đọc từng cái từng cái một.

Chúng tôi đã có 17 người cùng đi tìm Eraliz, còn ai tình nguyện tham gia nữa không?

Tôi nhướng mày. May mắn là họ vẫn chưa hoảng hết cả lên.. Họ chỉ mới lo lắng mà thôi. Tôi thở dài, tắt điện thoại.

Mới chưa được bao lâu, nhưng tôi đã rất nhớ họ. Mẹ, ba, Alice, Damon.. Tôi nhớ tất cả họ, nhớ rất nhiều.

Nghe thấy tiếng động, tôi quay sang nhìn thấy Wings đã tỉnh.

"Chào buổi sáng." Tôi lặng lẽ nói, lòng tôi vẫn còn nặng trĩu đắm chìm trong nỗi nhớ gia đình và bạn bè.

Tôi cố gắng gượng cười để anh ta không chú ý đến.

Anh ta nhướng mày, hoàn toàn hiểu rõ. "Sao vậy?"

Anh ta đứng dậy rồi nhẹ vươn người một cái.

"Không có gì." Lần nữa, tôi kéo lên khóe miệng của mình, cố gắng làm khuôn mặt mình tươi hơn.

Đôi mắt anh mở ra nhìn vào tôi, rồi sau đó anh ta tiến lại gần tôi, khiến tôi lùi về sau một bước.

"Ngươi có chuyện," Anh ta nói như đúng rồi. "Đừng có mà nói dối ta.."

Anh ta tiến lại gần tôi hơn nữa, tôi lùi lại một bứơc nữa và rồi chân tôi bất ngờ vướn vào nhau khiến tôi ngã về phía trước dập mặt xuống đất.

Nhanh chóng, anh ta bắt lấy tôi, và bất ngờ.. chúng tôi hôn nhau.

(miêu: hai bạn vẫn chưa đánh răng nha~ *cười bỉ*)

~

POV của Kanae

Tôi vừa nhỏ giọng hát vừa nấu bữa sáng hôm nay, một nụ cười nhẹ vươn vấn trên khóe môi tôi.

Tôi thật sự rất thích nấu ăn, nấu ăn rất vui mà còn thư giãn nữa.

Mỗi khi như vậy, tôi thường không giữ được khuôn mặt 'than vô cảm' của mình. Cái mặt nạ đó rất cứng ngắc và khó có thể phá vỡ, nhưng giờ đây, tôi không thể tiếp tục duy trì nó được nữa.

Tôi đang làm thịt ba chỉ, bánh mì nướng, và bánh kẹp mứt dâu, việt quất, và kem bông (whipped cream?). Vừa cắt trái dâu, tôi vừa nhẹ giọng cất tiếng hát.

And you once said, "I wish you dead you sinner."
I'll never be more than a wolf at your door for dinner.

And if i see you round like a ghost in my town you liar,
I'll leave with your head. Oh, I'll leave you for dead, sire.

And you once said, "I wish you dead you sinner.
I'll never be more than a wolf at your door for dinner.
And if I see you 'round like a ghost in my town, you liar,
I'll leave with your head. Oh, I'll leave you for dead, sire.

Tôi không hề nhận ra có người tiến vào phòng bếp trong khi tôi đang bận tìm lấy thịt ba chỉ, miệng thì vẫn tiếp tục ngân nga hát nhỏ.


You were sharp as a knife to get me.

You were a wolf in the night to fetch me back.

The wishes I've made are too vicious to tell.

Everyone knows I am going to hell...

And if it's true,I'll go there with you.And you once said, "I wish you dead, you sinner."

I'll never be more than a wolf at your door for dinner.

And if I see you 'round like a ghost in my town, you liar,

I'll leave with your head. 

Oh, I'll leave you for dead, sire.

Tôi vừa làm xong vài thứ, hâm nóng bánh mì nướng rồi phết một ít mứt lên trên, lưng hướng về phía cửa. Tôi nhẹ nâng cao giọng lên khi hát, hoàn toàn tin rằng không có ai đang ở đây cả. Đó là nếu như tôi biết.


I know my way through the night to your door.

You know, the blood that I'm owed is all yours.

The wishes I've made are too vicious to tell.

The devil, already he knows me so well.

And if it's true,I'll go there with you.
And you once said, "I wish you dead, you sinner."

I'll never be more than a wolf at your door for dinner.

And if I see you 'round like a ghost in my town, you liar,

I'll leave with your head. 

Oh, I'll leave you for dead, sire.


And you once said, "I wish you dead, you sinner."

I'll never be more than a wolf at your door for dinner.

And if I see you 'round like a ghost in my town, you liar,

I'll leave with your head. 

Oh, I'll leave you for dead, sire.

Tôi ngân giọng, kết thúc bài hát tuyệt vời. Bất ngờ tôi nghe thấy tiếng vỗ tay, tôi lập tức xoay người lại, tim tôi muốn nhảy ra khỏi họng.

Là Thra.

Không không không. Sao tôi lại không chú ý cơ chứ!? Mình thật bất cẩn...Vì không người vô cảm nào sẽ hát với nhảy cả. Mà..

"Hình như cậu bé Kanae đáng yêu của chúng ta đang yêu thì phải."

Mọi thứ sẽ tốt hơn nếu bây giờ tất cả chỉ là giấc mơ. Làm ơn.. Tại sao nó không phải là mơ chứ?

Chết tiệt thật cái vận xui của mình.

p/s: bài hát mà cậu bé Kanae đáng yêu hát tên là 'The Wolf' của Phildel, tui nghe nhạc và cảm thấy rất chi là rùng rợn, tui thật sự không biết Kanae là đang yêu Thra hay đang trù ẻo Thra chết đi nữa _(:3 IZ)_

.

.

.

Chương 16

POV của Eraliz

Mình vừa hôn Wings. Mình vừa.. ôi cái đệt cmn chó chết* gì vậy trời. Mình vừa mới hôn Wings aaaaaa.

*oh my flipping holy mother of dog (giành cho những người thích thu thập cách chửi bậy :))

Tôi giật bắn người về sau, ngã ngồi xuống đất cố gắng thoát khỏi nụ hôn ấy.

Này thật sự là một vận xui khủng bố (hoặc có thể nói là vận may tùy theo cảm nhận của các bạn), Wings cũng ngã người xuống theo người tôi, hai chân anh ấy dang rộng đặt hai bên hông tôi,

Chúa tôi thật..kinh khủng..không không.. là thật..tuyệt.....có lẽ..hương vị của Wings có hơi lạ, tựa như máu..lại tựa như gỉ sắt mà cay cay kèm theo chút mặn thật giống như vị sắt?

Không hẳn là tệ, chỉ hơi khác khác thôi. Nó tựa như một sự bùng nổ của sắc màu cùng hương vị và mùi hương kèm những sự hứa hẹn nhưng- đột nhiên tất cả biến mất.

(miêu: tui ko muốn sát phong cảnh, nhưng mà có ai lúc đọc khúc này tự dưng bật ra hương vị lâu năm chưa đánh răng của anh Wings giống tui không vợi _(:3 IZ)_ tự dung thấy hai người này 'dơ' qué trời hà =))

Wings bật người về sau tựa như môi tôi phát ra nhiệt độ khiến anh ta rát bỏng, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, hướng ánh mắt vừa sốc nặng vừa kinh hoảng vào tôi.

Nếu tôi có thể nhìn thấy bản thân mình lúc này tôi chắc chắn bản thân đang bày ra bộ dạng – mở to đôi mắt, mặt đỏ bừng, đôi môi run rẩy, hơi có vẻ kì dị nhưng lại hơi có vẻ thỏa mãn.

Wings nhanh chóng đứng lên rời khỏi người tôi, bước về sau trong khi tôi chậm chạp ngồi dậy, tay tôi che phủ trên khuôn mặt mình tựa như đang chốn tránh.

"Chúng ta..vừa hôn.." Wings chậm rãi nói như đang đấu tranh mà đối mặt với vấn đề này.

Tôi gật đầu, hít vào một hơi thật sâu rồi mới bỏ tay xuống khỏi mặt, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, muốn nói gì đó với anh ta thì...

"..mà ta cũng thấy thích." 

Mặt tôi nhanh chóng đỏ lựng lần nữa, giống như cú sốc mà anh ta vừa ném cho tôi khiến dây thần kinh đỏ mặt của tôi bình thường đã không hoạt động tốt nay càng thêm hỏng.

"..tôi cũng thích.." Sau một lúc, tôi ngại ngùng nói nhỏ, hướng đôi mắt về phía khác.

Wings thở hắt ra rồi nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên rồi nhanh chóng buông tay ra.

Liếc nhìn anh ta, tôi thấy anh ta đang nhìn lên tường, tôi cũng nhìn lên bức tường đó..ừmm, bức tường cũng đẹp lắm chứ bộ...

"Vậy..ừmm.." Wings không thoải mái ho khan một cái. "Ta ghét loài người. Ngươi lại là loài người."

Tôi gật đầu, mắt vẫn nhìn trên bức tường, nhưng dù vậy tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của anh ấy đang nhìn vẩn vơ hai bên phía trên đầu tôi.

"Tại sao?" Tôi đơn giản hỏi một câu.

~

POV của Wings

Tại sao? Tại sao? Mình có nên nói với cậu ta? Nhưng..mình không tiếp tục tin tưởng loài người lần nữa, nhất là sau khi..sau khi..

"Nó không quan trọng..."

"Nó có!"

Tôi cau mày nhìn vào Eraliz- cái người lần nữa đang nhìn vào tôi, đôi mắt cậu ta ảm đạm cùng bối rối.

"Điều đó rất quan trọng- okay anh nghe đây. Tôi bị anh thu hút, ờmm, cả về tình dục lẫn tình cảm. Và nếu anh thích nụ hôn ấy, nghĩa là anh vẫn cảm thấy ổn mà, đừng chối bỏ nó!"

"Được rồi," Tôi cáu kỉnh ngắt lời, đảo loạn đôi mắt.

"Tôi thích cậu. Thích cậu với những câu hỏi phiền phức, thích khuôn mặt phiền phức, khả năng phiền phức có thể khiến những cơn ác mộng của tôi biến mất, thích nụ hôn phiền phức có vị của hi vọng cùng thánh thiện và vị bạc hà, thật phiền phức-tất cả mọi thứ! Nhưng loài người, tôi không thể tin tưởng loài người- nhất là sau khi.." (miêu: tạc mao công? =))

"Nhất là sau khi gì?" Eraliz cau mày, đôi mắt ảm đạm buồn bã.

Tôi cũng cau mày. Mình không thể nói với cậu ấy về.. hắn ta..

Tôi có nên nói? Về người này... Calar...

~

POV của Kanae

"Tôi không có"

Tôi đáp lại, cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ trống rỗng.

"Tôi không thể yêu đương khi tôi vẫn đang trong trạng thái vô cảm này."

Làm ơn đừng nhận ra.

"Vậy thì cái gì mới là lí do mà cậu hát vậy, hửm?" Thra gặng hỏi, nhướng lên đôi mày tỏ vẻ thích thú.

Anh ấy bước về phía bàn rồi ngồi xuống.

"Cậu nên ngừng giả vờ đi..tôi biết bí mật của cậu rồi nha~ nhưng mà tôi vẫn hơi tò mò ai là nạn nhân vậy.."

Thở dài, tôi thả lỏng, tôi biết bây giờ là lúc nên từ bỏ.

"Nó không quan trọng," Tôi nhẹ giọng nói, nhìn về phía khác.

"Anh ta cũng sẽ không bao giờ yêu tôi. Anh ta thậm chí còn không biết đến 'con người thật của tôi' đã ngụy trang bản thân thành một người vô cảm ngay từ khi bắt đầu. Cũng không cần nói đến việc tôi có thể nhìn thấy tương lai những gì anh ta phản ứng- anh ta bỏ chạy."

"Là ANH chàng?" Thra thả người về phía sau, nụ cười của anh ta lớn dần khi thấy tôi tiếp tục quay lại nấu ăn, chuẩn xác đặt thức ăn vào từng dĩa.

"Đúng vậy, tôi là bi*," Tôi lẩm bẩm rồi nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn.

*bi: bisexual.

"Và chúng ta có thể ngừng cái chủ đề này lại được không?"

"Thôi nào Kanae, đừng vậy chứ.." Thra thở dài, lau đi giọt nước mắt tưởng tượng.

"Cậu đang làm tổn thương tình cảm của tôi đó. Ít nhất cũng phải nói chút xíu về anh chàng đó chứ."

Bất ngờ Opi và Tyl bước vào rồi ngồi xuống.

Tôi tiếp tục làm mặt lạnh, cầu nguyện Thra cũng biết đường mà câm miệng anh ta lại. Như đáp lại lời cầu nguyện của tôi, anh ta thật sự im lặng.

"Chỉ có chúng ta thôi hả?" Opi hỏi, ngừng lại đôi chút, đôi mắt lục sắc của cô ấy nhẹ hấp háy.

Tôi gật đầu.

"Vậy thì," Opi lẩm bẩm, bước vào rồi ngồi xuống, Tyl bước theo cô ấy rồi ngồi sát bênh cạnh cô.

"Em nghĩ giờ là lúc thích hợp nhất để nói về 'Wings'."

Cả phòng vẫn tiếp tục nói chuyện trong khi tôi đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống cùng tham gia với họ.

Tyl do dự, rồi mới dùng tay nói ra.

Đó không phải lỗi của anh ấy khi anh ấy sinh ra với đôi cánh đỏ. Chúng ta không thể báo cáo anh ấy. Nguyên nhân duy nhất khiến các trưởng lão muốn giết họ là bởi vì bọn họ sợ hãi những người cánh đỏ có tới hai luồng sức mạnh và không có lời nguyền nào.

"Nhưng nếu bọn họ biết được chúng ta đang dấu cậu ta ở đây, chúng ta tất cả đều bị giết chết." Thra cau mày nói ra.

Chúng ta không thể để một người vô tội đi chịu chết được, mặc cho bọn họ có tàn nhẫn ra sao. (bọn họ=trưởng lão)

Tyl dùng tay nói tiếp. Tôi cùng Opi gật đầu đồng ý.

"Tôi biết," Sau một khoảng lặng, Thra cuối cùng cũng lên tiếng.

"Và tôi cũng đồng ý. Nhưng..chúng ta phải làm gì đó. Chúng ta không thể chỉ....Chúng ta nên nói chuyện này cho cả Eraliz và Wings biết."

"Nói chuyện này với Wings?" Opi cau mày, ngồi lại.

"Em có thể hiểu được việc nói chuyện này với Eraliz- cậu ấy bị mắc kẹt ở đây, cậu ấy xứng đáng biết sự thật- nhưng chúng ta không thể biết trước được Wings sẽ phản ứng ra sao."

Nếu anh ấy có hành động nguy hiểm gì mình sẽ hạ gục anh ta bằng năng lực của mình.

Tyl ra dấu với Opi.

Opi nhìn Tyl rồi thở dài, vươn người về phía trước rồi hạ xuống một nụ hôn nhỏ lên má cô.

"Mình không muốn cậu bị thương." Opi lẩm bẩm.

Tyl nở nụ cười nhỏ tặng người bạn gái của mình rồi ra dấu.

Mình sẽ ổn thôi.

"Rồi, còn có ai không đồng ý việc nói với Eraliz cùng Wings về việc này không?"

Thra hỏi, nhìn quét một vòng. Không ai trả lời.

"Được rồi." Thra nói rồi vỗ tay. "Vậy thì chúng ta cùng thưởng thức trân phẩm của Kanae rồi đợi bọn họ xuống đây nào."

Vậy nên chúng tôi bắt đầu ăn. Và ngồi đợi. Thời gian bao chùm trên vạn vật. Hy vọng rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.. nếu không, chúng tôi sẽ chết. Và đó là điều mà không một ai trong chúng tôi mong muốn.

Tôi chỉ muốn mọi người cùng nhau hạnh phúc mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net