Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

POV của Eraliz

Tôi nhận ra cái hang thỏ đó chính là một hành lang dài đen tối. Chúng tôi phải cẩn thận từng bước chân, tránh đi bọn cảnh vệ và tránh khỏi sự theo dõi từ camera. Tôi mới đi chưa đầy mười lăm phút đã thấy đau hết cả chân. Điều này thật kinh khủng, tôi thầm nghĩ. Mình không thể chịu đựng được nữa, mình muốn về nhà.

Ngay khi cả hai dừng lại, tôi quay lại nhìn Thra đầy nghi vấn.

"Chúng ta phải tránh camera, chỗ này cụt đường rồi. Chúng ta có khoảng năm phút trước khi bọn cảnh vệ tới,.." Hắn thấp giọng nói.

"Cái g..." tôi mở trợn mắt trong kinh hãi cực độ.

"Tôi chết mất thôi. Tôi không biết đánh nhau! Sao nãy anh không để tôi lại chỗ công viên??"

"Bởi bọn nhà khoa học cũng theo sau ta!" Thra ngắt lời, trợn trừng mắt.

"Với lại, ta còn tưởng ngươi là nhà khoa học, mà ta cũng không thể để ngươi lại đó được bởi vì... bọn chúng sẽ thấy và giết ngươi. Mà thằng ngốc như ngươi cũng không cần phải đánh nhau, ta tới là được rồi."

"À..ừm," Tôi lo lắng gật đầu.

"Vậy sau đó tôi có thể về nhà không?"

Thra gật đầu ngay tắp lự, tôi cuối cùng cũng xả được một hơi.

"Vậy thì bắt đầu đi cho xong nhanh nào," tôi hối hắn.

"Chạy," Thra nhếch mép cười, sau đó hắn bắt đầu động thân. Tôi cũng nhanh chân chạy theo. Tôi cũng đã cố gắng chạy nhanh hết sức vậy mà tôi lại nhận ra Thra vẫn luôn kìm tốc vì tôi.

Tôi nghĩ tộc người Winged chắc chắn có một khả năng vượt trội về mặt thể tốc hay thứ gì đại loại thế.

Khi chúng tôi dừng lại tại một phòng giam nhỏ, tôi đã thở hồng hộc muốn đứt hơi.

Thra nhấn vào vài cái nút rồi sau đó cửa phòng giam ấy từ từ mở ra, chúng tôi nhanh chân tiến vào.

Một nhân hình bị xích treo trên bức tường, mắt tôi trợn lên nhìn vào cảnh tượng kinh khủng đó.

Những vết cắt sắc bén sâu tận xương rải rác ngang dọc trên đôi cánh ấy. Đôi cánh loang lỗ những vết máu ghê người, lông bết lại với nhau rồi đông cứng lại. Xương gãy đâm ra khỏi đôi cánh, màu trắng ấy đối lập hoàn toàn với màu đỏ máu.

Một con người sống sờ sờ bị treo lên, máu chảy dài trên thân thể anh ta, thấm ướt mặt đất dưới chân, vài vết thương đã chuyển sang màu đen thẫm và tím bầm như muốn nhiễm trùng nặng.

Một miếng băng keo bịt chặt miệng anh, khuôn mặt anh bị bao phủ bởi máu và mồ hôi, chúng chảy dài trên má anh rồi trượt xuống khuôn ngực trần.

Bàn tay anh ta lộ ra móng tay dài bén nhọn, bị xích lại giữa không trung.

Nhìn vào gương mặt ấy, tôi thấy một mái tóc màu đen bết dính máu đỏ cùng một đôi ngươi màu tím tràn đầy nước mắt.

"Xin chào," Thra cất giọng nhè nhẹ đầy ngạc nhiên rồi đến gần anh ta.

Người đàn ông đó nhẹ cử động tạo ra tiếng động khẽ rồi bất ngờ đánh tới.

Bây giờ, tôi quyết định gọi anh ta là Wings.

"Bình tĩnh nào," Thra nhanh chóng nói rồi nắm lấy tay anh ta.

"Tôi không có ý định làm hại anh đâu. Tôi là Thra, đây là Eraliz, hắn là người thường, không phải bọn nhà khoa học. Chúng tôi đang cố giải cứu anh rồi mang anh về nhà."

Tôi khẽ vẫy tay, cố gắng làm bản thân càng mờ nhạt nhất có thể.

Wings nhắm chặt mắt lại, Thra nhân cơ hội lại gần anh, lấy băng dính ra khỏi miệng anh ta.

Không nghĩ tới ngay lập tức Wings nhào tới trước há miệng cắn Thra, nhưng Thra đã nhanh tay đẩy mạnh anh ta ra.

"Đừng cắn nào!' Thra quát, bật người vươn tay lấy sợ xích bạc quấn quanh người anh ta. Thra trói chặt lại trước khi bất ngờ vươn người chụp lấy tay anh ta rồi bẻ hết móng tay anh.

Wings chậm rãi đứng lên nhưng cuối cùng ngã sấp xuống, đôi mắt anh trừng lớn.

Ngay khi đó tôi tiến về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta rồi xoa nhẹ giúp anh ấy dễ chịu hơn.

Anh ta giật mạnh cánh tay mình ra, trừng mắt nhìn tôi.

"Biến ra." Anh ta quát tôi.

"Tôi chỉ muốn giúp xíu thôi mà," tôi nhỏ giọng nói, mở to đôi mắt. Anh ta định nói gì đó nhưng Thra cắt ngang.

"Thời gian chúng ta có hạn. Đi thôi." Hắn nói, rồi cầm lên một cái còng tay. Một cái còng vào tay hắn, một cái còng vào tay Wings.

"Eraliz, ôm chặt tay ta," Hắn nhanh chóng ra lệnh cho tôi.

Tôi cắn cắn môi, rồi làm theo lời hắn.

Mọi thứ sắp kết thúc rồi. Tôi sắp được về nhà rồi.

Cái còng chỉ vừa mới được mang vào thì cảnh vệ bất ngờ xông vào.

"Đứng im!" Cảnh vệ quát lên ngay khi thấy chúng tôi chuẩn bị thoát thân.

Hắn ta nhanh chóng rút súng nhắm về phía chúng tôi rồi nả đạn. Viên đạn xượt qua vai Thra. Hắn lại lên nòng lần nữa, và lần này, đôi mắt tôi trợn ngược khi cảm nhận được cơn đau đột ngột truyền tới từ vai mình, trước khi trốn thoát, mọi thứ trước mắt tôi đã tối sầm lại.

.

.

.

Chương 4

POV của ???

Đau.

Từng ngày cứ thế trôi qua, và nó không bao giờ kết thúc.

Họ thiêu sống tôi trên ngọn lửa hung tàn, sức nóng lan khắp cơ thể, da thịt tôi cháy tan như giấy đốt trên ngọn lửa.

Họ đâm tôi, xương giòn kêu rôm rốp, máu chảy đỏ thẫm và tiếng hét tôi vang vọng khắp phòng. Họ xé toạt tôi ra, da thịt héo rũ đi và từng ngày trôi qua, chúng bị nhiễm trùng, ngứa ngáy và đau đớn.

Đau...

Họ phá hủy tôi. Đôi cánh tôi rách nát, vỡ vụn, như nghiền ra, như vụn rã. Tôi không còn bay được nữa.

Đau.

Tất cả là vì HẮN. Tất cả là vì tôi tin tưởng lầm người. Tất cả chỉ vì hắn là bạn tôi. Loài người thật đáng kinh tởm. Họ vờ nói yêu bạn, chăm sóc bạn, và rồi, sẵn sàng thương tổn bạn.

Chọn lựa duy nhất chính là ngừng lại. Ngừng tỏ ra quan tâm. Ngừng tỏ ra mình là một người tộc Winged đáng mến. Tôi bây giờ là một con người khác.

Bây giờ, tôi là một ÁC QUỶ.

~

POV của Eraliz

Ow. Vai tôi đau quá. Trời ạ mình ngủ sai tư thế hay sao vậy?

Tôi chậm chạp mở mắt. Một cậu bé vươn người về phía tôi, những kí ức dần trôi về đầu óc tôi.

"Ow." Tôi rên rỉ tính giơ tay lên chạm vào vai mình.

Cậu bé kia nhanh chóng nắm lấy tay tôi trước khi tay tôi chạm vào vai, cậu bé lắc nhẹ đầu.

"Nếu ngươi chạm vào nó, nó còn đau hơn thế nữa đó," Cậu ta lạnh lùng nói.

"Tôi là Kanae. Còn đây là chị tôi, Opi cùng bạn gái cô ấy Tyl."

Tôi nhìn về phía hai cô gái đang đứng cạnh cậu ta. Cả hai đều mặc áo blouse trắng, và cả hai đề có đôi cánh sau lưng.

Opi có đôi cánh mà hồng với mái tóc màu vàng nhạt cùng đôi mắt màu lục, còn Tyl có tóc nâu với mắt lam và cánh màu nâu.

Nhìn lại về phía Kanae, tôi thấy cậu ta có một chiếc cánh màu đen và cái còn lại màu hồng, mắt màu lục cùng tóc màu nâu.

"T..Tôi-" Tôi mở miệng muốn nói, không dám chắc, nhưng ngay đó tôi lại bị ngắt lời.

"Họ biết cả rồi," Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi nhìn về phía Wings đang ngồi trên một chiếc giường gần đó.

Anh ta đã được chữa trị gần khỏi hẳn, tuy vậy cánh của anh ta vẫn bị bao bọc bởi băng trắng.

"Ngươi có vẻ khá là nổi tiếng ở đây đấy. Chưa từng có một người thường nào có Terzi Bullet trong người trước đây."

"Wings!" Tôi mừng rỡ cất tiếng, cảm thấy nhẹ nhõm vì ít ra chúng tôi đã thành công giải cứu anh ta. "Anh đã khỏe rồi a! À còn, tôi đã ngủ bao lâu vậy? Với lại Terzi Bullet là gì..?"

"Hôm nay là sáng thứ năm và ngươi vừa gọi ta là gì?" Wings co rút khóe miệng nhìn có vẻ cứng ngắc hỏi.

"Là Wings," Kanae lại lạnh lùng ngắt lời: "Đó là cách hắn gọi ngươi."

"Chúng tôi thật ra cũng không biết tên anh ta," Opi nói nhanh thêm vào. "Phải rồi, tôi là bác sĩ riêng của cậu, rất vui được làm quen với cậu! Nếu cậu cần gì thì cứ hỏi tôi, Tyl cũng là bác sĩ riêng của cậu nhưng giọng cô ấy hơi..."

"Ta đang bị bọn ngốc các ngươi nhấn chìm à," Wings ngắt lời khiến chúng tôi phải quay sang nhìn anh ta. "À.. lại nói, Wings à? Tên đó thật ra cũng tuyệt. Các ngươi có thể tùy tiện gọi ta là gì cũng được nếu cần một cái để gọi. Còn với loài người..." Wings nhìn chằm chằm tôi.

"Nếu ngươi dám bén mảng đến gần ta, ta sẽ giết ngươi."

Nói xong, anh ta đứng dậy bước ra ngoài, để lại chúng tôi ngây ngẩn trong gió.

Một thoáng trầm lặng trôi qua. Opi nhanh chóng cất tiếng, giọng nói vẫn còn hơi sờ sợ: "Tôi xin lỗi, tôi..chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra với anh ta nữa."

"Không sao đâu," tôi nói. "Tôi dù gì cũng không ở lại đây lâu. Vậy khi nào thì tôi có thể về nhà?"

Tyl cùng Opi bối rối nhìn nhau, tôi cau mày.

"Ngươi không thể," Kanae nói thẳng, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng.

"Gì cơ?" Tôi mở choàng đôi mắt đầy kinh ngạc cùng sợ hãi.

"Ý cậu là gì khi nói tôi không thể!? Thra nói tôi có thể về nhà ngay sau khi.. anh ta nói.."

"Nhưng đó là trước khi cậu có một Terzi Bullet," Opi nhanh chóng nói, cảm giác lo lắng cùng tội lỗi hiện lên trên đôi mắt cô.

"Bây giờ.. Cậu còn yêu bạn bè với gia đình mình không?"

"Đương nhiên rồi!" Tôi chắc chắn trả lời.

"Bởi vậy tôi cần phải quay về với họ. Opi, LÀM ƠN đi. Tôi chỉ.. chỉ muốn.. Tôi thậm chí còn không biết Terzi Bullet là cái quái gì cơ mà!"

"Chúng là các máy theo dõi," Opi nhanh chóng nói.

"Chúng không hoạt động khi cậu vẫn đang ở nông trang này, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ mọi người khỏi bọn chúng. Nhưng nếu cậu quay về nhà hay đi tới trường hoặc bất cứ nơi nào khác.. Bọn chúng sẽ giết họ. Tất cả người nhà cậu, bạn bè cậu. Đó là lí do cậu không thể quay về."

"À..ừm," Tôi nhận ra đôi mắt tôi đã ngập tràn nước mắt, nhưng nếu mọi thứ là thật, "Bao lâu thì thứ đó rời đi? Hay được lấy ra?"

"Ngươi không thể," Kanae nhún vai nói.

Tôi đứng bật dậy, lờ đi cơn đau trên vai.

"Các ngươi không thể giữ tôi lại đây!" Tôi hỗn loạn quát lên.

"Các ngươi không thể!"

"Tyl," Opi nói nhanh. Tyl nhấn vào vai tôi rồi một cơn buồn ngủ vô hình bao chùm tôi, khiến tôi ngã xuống giường.

Tôi sao lại phải thất vọng nữa chứ? Nó vốn chẳng là gì cả...

Ngay tại góc trên đầu giường tôi, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng cơn mệt mỏi rã rời ập tới khiến tôi chẳng thể tập trung nổi.

"Hắn tỉnh rồi?" Một giọng nói trầm trầm xuất hiện. Tại nơi nào đó trong trí nhớ của tôi, tôi nhận ra hắn chính là Thra.

"Vâng," Kanae vô hồn đáp.

"Nhưng cảm xúc hắn khá bất ổn nên Tyl đã khiến hắn ngủ sâu rồi."

Mọi thứ dần trôi xa khỏi ý thức của tôi.

"Cái gì?"

Thra quát đầy khó chịu.

"Tôi đã nói với các người là đợi tôi quay lại rồi mà!"

Hình như có gì đó sai sai.

Không.

Chỉ là tôi đang ngủ thôi.

Và cái thế giới này sẽ biến mất.

===

(*) chú thích thêm:

Opi có tật nói nhanh, nên các bạn sẽ thấy lời thoại của cô ấy thường là: Opi nhanh chóng nói, hay Opi nói nhanh... đại loại vậy

Kanae thuộc loại người vô tình, anh ta không có bất kì cảm xúc nào với thế giới nên lời thoại của Kanae thường là: Kanae vô hồn nói, Kanae lạnh lùng nói.

Vì tộc Winged khá ghét người thường nên xưng hô giữa một số Winged với Eraliz hơi xa lạ lạnh lùng.

Còn bởi vì Eraliz vẫn tôn trọng họ với thích họ nên xưng hô sẽ gần gũi hơn.

Đến khi nào tất cả nhân vật thay đổi cái nhìn về nhau thì tui sẽ đổi cách xưng hô, các bạn đừng quắn vụ này nhé =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net