Chương 24: Ốm nghén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lễ cưới, Mạn Hoa đến ở Khiết gia, hằng ngày đều là thoải mái mà sống nhưng cho đến sáng nay thời kỳ tâm tối của cậu bắt đầu.

Từ sớm, Khiết Vương đã đi làm, một đại nguyên soái thì vô cùng bận rộn. Khiết Quân đã đến gia nhập quân đội nên cũng bận bịu cả ngày, Khiết Phong cũng phải đi công tác trong nhà chỉ còn Trúc Vỹ và Mạn Hoa cùng bác quản gia rất hiền lành. Liên Thù lâu lâu sẽ đến thăm cậu, nhưng nhàm chán vẫn rất nhàm chán. Mạn Hoa bước vào tháng thứ tư thì trường học có kỳ nghỉ, Triết Vô liền đến bồi cậu.

Khác với địa cầu cũ, việc mang thai ở đây kéo dài đến một năm tức à mười hai tháng, em bé phát triển so ra chậm hơn với địa cầu. Mạn Hoa mang thai bốn tháng nhưng bụng cũng không có to lên bao nhiêu. Do đời sau khó sinh dục, thời gian mang thai rất lâu, có nguy hiểm cho người mẹ như thế nên tỉ lệ trẻ em sinh ra rất là thấp. Duy chỉ có là y học vô cùng phát triển, sức khỏe của người dân rất ổn định, đến khi họ đạt trên trăm tuổi mới bắt đầu lão hóa. Như Khiết Phong hay Mạn Từ, họ mới bước qua tuổi một trăm không lâu nên việc lão hóa còn chưa rõ ràng, Liên Thù và Trúc Vỹ mới hơn chín mươi nên nhìn vẫn rất trẻ. Bởi vì sinh dục đời sau khó khăn nên nhiều cặp vợ chồng đến 60-70 tuổi mới có con là bình thường, thế gia cũng không ngoại lệ. Khiết lão gia và Mạn lão gia đã trên 150 tuổi nhưng tóc chỉ lơ phơ bạc, trông vẫn phong độ, khi biết tin có chắt liền khoe mẽ với mấy ông bạn già, nhiều người trên 200 tuổi còn chưa có cháu cơ.

Sáng vừa dậy, Mạn Hoa cảm thấy bụng nhộn nhạo sau đó cậu liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc mộn trận. Triết Vô vừa đến nhìn thấy liền sợ hãi, có ai mà mang thai nhưng chạy như bay như Mạn Hoa không?. Trúc Vỹ đang làm cơm thì thấy sợ đến mất mặt. Mạn Hoa nôn xong người vô lực ngồi trên sô pha, sắc mặt trắng bệch được Triết Vô lau khăn ấm.

- Cậu ốm nghén rồi Mạn Hoa!

Hai mắt Mạn Hoa hoang mang tột độ, cậu nhớ lại lúc xưa khi còn ở địa cầu cũ thì phụ nữ mang thai không có ốm nghén vào tháng thứ tư đi! Sao ở đây lại lạ lùng vậy. Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Mạn Hoa, Triết Vô liền giải thích cho bà mẹ không biết chút gì về thai sản.

- Tháng thứ tư và tháng thứ năm của thai kỳ là thời kỳ ốm nghén! Cậu yên tâm chỉ có hai tháng thôi sẽ chóng qua.

Mạn Hoa ngồi trên ghế vô lực, cậu bây giờ mới hiểu nỗi vất vả của phụ nữ mang thai khổ sở như thế nào, buổi tối khó ngủ, nóng bức, dễ cáu giận, tâm tình luôn bất đồng, người luôn mệt mỏi không có sức sống, còn có...ốm nghén.

Tình trạng ốm nghén của Mạn Hoa tương đối nghiêm trọng, tùy thời đều nghén được, nó hành hạ cậu ăn uống không nổi, không có khí lực, Khiết Vương nhìn đến đau lòng, buổi tối cậu bị mất ngủ, đổ mồ hôi lạnh ước cả áo, Mạn Hoa khổ sở vật lộn, Khiết Vương buổi tối liền vỗ rất lâu cậu mới có thể ngủ được.

Tâm tình của Mạn Hoa cũng tệ theo, Mạn Hoa muốn ăn đồ chua, miệng luôn đăng đắng vô cùng khó chịu. Trúc Vỹ cười đùa với cậu rằng khi ông mang thai Khiết Vương cũng là như vậy, bị anh vật cho vất vả muốn chết. Trúc Vỹ thường xuyên bồi truyện cùng Mạn Hoa cho cậu thư giản, làm cho cậu hạnh chua khô và các loại thức ăn chua cùng nước ô mai. Mạn Hoa mới cảm thấy đỡ hơn. Nhưng Khiết Vương thì luôn bị cậu cho ăn đạn vô cớ, tỷ như vừa về nhà liền bị liếc xéo, buổi tối lại bị cậu quẳng xuống sàn nằm, đại nguyên soái cũng rất là khổ sở do thời kỳ ốm nghén của cậu nha. Khiết Phong vỗ vai con trai, bảo rằng ngày xưa mẹ của anh hành ông ấy gấp mấy lần Mạn Hoa bây giờ gương mặt ông nhớ lại lúc đó liền cảm giác như là địa ngục không khỏi khiến Khiết Vương rung lên, papa anh rốt cuộc là khổ sở đến mức nào a!.

Một buổi sáng thức dậy, Mạn Hoa phá lệ cảm thấy thoải mái liền đứng dậy tập thể dục một chút sau đó nằng nặc đòi Khiết Vương chở mình đi hít thở không khí, Khiết Vương đại nhân chiều chuộng lão bà liền mang cậu lên xe huyền phù chở cậu đi ngắm cảnh. Mạn Hoa cảm giác nhân sinh không còn gì để hối tiếc, vỗ vỗ nhi tử ngoan ngoãn một chút ở trong bụng. Khiết Vương bị tinh thần Mạn Hoa ảnh hưởng cũng vui vẻ không ít liền mang cậu đến quân doanh và sau đó liền hối hận vô cùng. Ánh mắt của bọn quân nhân đều nhìn chằm chằm người của anh, Mạn Hoa đang vui nên không có để ý lắm những tên cường thể đang điêu đứng nhìn cậu. Khiết Vương mặt đen hơn chiếc cơ giáp của anh liền ôm lão bà mang trở về nhà. Mạn Hoa mất hứng liền giận anh không nhìn anh, không nói chuyện với anh cả một ngày.

Hôm đó Khiết đại nguyên soái đã xử lý công vụ với một tốc độ chưa từng có, cả trụ sở chỉ huy bị đóng băng bởi tâm trạng của tên đại nguyên soái mà lý do thì ai cũng biết rồi đó. Haizzz, những trái tim quân nhân bé nhỏ thấp thỏm. Doanh trại hôm nay bị luyện tập chạy tám trăm vòng sân, chỉ huy thật rất là biết hành hạ người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net