Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ảnh đọc tin nhắn này, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó lại vì sự tùy tiện trong lời nói này lộ ra cảm xúc nào đó khiến nhịp tim tăng nhanh.

Cô lấy lại bình tĩnh, nhắn lại một tin: [Là sao?]

G: [Tự ngẫm lại.]

Cố Ảnh: [Tôi không biết.]

Lần này qua hơn mười giây, Giang Tuân vẫn chưa nhắn lại. Cố Ảnh lướt lại tin nhắn đầu tiên anh gửi tới.

Có phải có gì đó gửi nhầm rồi không?

Trong câu nói này vừa có phần ngang ngược lại có chút ghen tuông, rõ ràng là không thích hợp với quan hệ hiện tại của hai người.

Vậy ban đầu anh định gửi cho ai?

Cố Ảnh mím môi, lại gửi một tin nhắn qua: [Có phải anh gửi nhầm không?]

"Em quen người vừa rồi à?"

"Hả?" Cố Ảnh ý thức được mình đã ngó lơ Khâu An Nam, hơi rối rắm, cô thả điện thoại xuống, bắt đầu giải thích: "Đúng vậy, chú ấy là ông chủ công ty tôi làm thêm trước kia."

"Làm thêm đợt cấp ba ư?" Dường như Khâu An Nam hơi bất ngờ.

"Đúng vậy." Cố Ảnh cúi đầu múc một miếng kem ly đưa vào miệng, mùi sữa thơm nồng khuếch tán trên đầu lưỡi, cảm giác lạnh buốt gần như kéo dài tới đầu ngón tay.

Cô thoáng rùng mình.

"Lạnh lắm à?" Khâu An Nam hỏi: "Có muốn đổi sang cốc cà phê hay không?"

"Không cần." Cố Ảnh tiếp tục ăn miếng nhỏ, không muốn lãng phí.

"Giang Tuân mà hai người vừa nhắc chính là người tôi đã gặp trong bữa đầy tháng con của Trương Nghi Đình đúng không?" Khâu An Nam ăn xong miếng kem ly cuối cùng, thuận miệng hỏi: "Cậu ta là bạn trai cũ của em à?"

"Không phải." Cố Ảnh rất kinh ngạc khi anh ta hỏi như vậy.

Khâu An Nam trong ấn tượng của cô thành thục, thận trọng, anh ta nói chuyện với người khác vẫn vậy, chưa bao giờ tán gẫu hóng chuyện đời tư, không ngờ anh ta lại có thể trực tiếp hỏi cô vấn đề riêng tư như vậy.

Có lẽ là nghe được tiếng "cô bé bạn gái" kia của Tổng giám đốc Diệp, cô nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu: "Chắc là Tổng giám đốc Diệp có hiểu lầm gì đó, tôi không phải bạn gái của anh ấy."

Tầm mắt Khâu An Nam dừng lại trên gương mặt cô vài giây, sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ sát đất: "Cố Ảnh."

"Hả?" Cố Ảnh ngẩng đầu.

"Em thích tuyết phải không?" Khâu An Nam vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ.

Cố Ảnh đáp lời, cũng quay đầu về phía ngoài cửa sổ.

Dưới ánh đèn đường màu cam, bông tuyết như thể cũng nhiễm ánh sáng, sáng rực khác thường.

Trên mặt đất đã tích một tầng tuyết mỏng, có thể thấy loáng thoáng nền gạch màu xanh đen.

Rất lâu sau, Cố Ảnh nghe được giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của Khâu An Nam từ phía đối diện: "Tôi thích em."

Khóe miệng khẽ cong của Cố Ảnh vì câu này mà dần dần co lại.

Rất kỳ lạ là tim cô không đập nhanh, cũng không căng thẳng.

Chỉ có chút khiếp sợ.

Trương Nghi Đình từng nhiều lần ám chỉ với cô rằng, Khâu An Nam thích cô.

Nhưng Cố Ảnh không tin, bởi vì trong mắt cô, thái độ của Khâu An Nam với cô và đối với Trương Nghi Đình không hề có gì khác biệt.

Còn nữa, đã quen nhiều năm như vậy, nếu đã thích đã nói sớm rồi, không đợi đến bây giờ đâu.

Cô không nói chuyện, Khâu An Nam không giục, thậm chí không nhìn cô, dường như không muốn gây áp lực cho cô.

Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng Cố Ảnh ngẩng đầu nhìn qua: "Đàn anh, thật xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."

Trong chuyện từ chối người khác tỏ tình, cô chưa từng dài dòng lôi thôi.

"Ừm, tôi đã biết." Khâu An Nam cũng nhìn về phía cô, ý cười trên khóe miệng không giảm, chỉ là mất mát trong mắt anh ta là thứ Cố Ảnh chưa từng nhìn thấy.

"Rất xin lỗi." Cố Ảnh nói với ngữ khí chân thành: "Đàn anh, anh rất tốt, chắc chắn anh sẽ tìm được một người bạn gái tốt hơn em cả trăm lần."

"Đừng phát thẻ người tốt cho tôi." Khâu An Nam cười bất đắc dĩ: "Tôi thích em năm năm, vẫn luôn đợi em... Nói thế nào đây? Đợi em thay đổi cái nhìn và thái độ với tôi chăng?"

"Ngay từ đầu em đã coi tôi là đàn anh, thậm chí còn là thầy giáo hoặc người lớn, tóm lại là không coi tôi là bạn cùng trang lứa. Cho nên tôi nghĩ, có phải chờ em tốt nghiệp thì quan niệm này sẽ thay đổi hay không, chỉ là có vẻ cũng không có rồi."

"Tôi đã cố hết sức thể hiện ra sự bình dị, gần gũi và kiên nhẫn của mình trước mặt em nhưng hiệu quả quá nhỏ." Khâu An Nam nói: "Thái độ của em vẫn không thay đổi, vẫn kính trọng, vẫn sợ tôi. Tôi thấy bình thường em lạnh nhạt kiềm chế, nghĩ là đối với chuyện tình cảm thì em cũng sẽ như vậy, cho nên nhiều năm như vậy, tôi vẫn ôm một tia hy vọng."

"Lần trước trở về, chứng kiến thái độ của em với Giang Tuân, tôi mới hiểu được, thì ra đó mới là thái độ của em đối với người mình thích." Khâu An Nam bỗng nở nụ cười: "Ngay như vừa rồi, lần đầu tiên tôi thấy em nghe được tên một người đã đỏ mặt, thì ra không phải với ai, em cũng lạnh nhạt, chẳng qua là vì không phải người đó mà thôi."

Cố Ảnh rũ mắt, trên mặt có vài phần mất tự nhiên.

"Vừa nãy tôi đã muốn từ bỏ hoàn toàn, chắc là tôi không thể tiến vào trong lòng em rồi. Bởi vì ở nơi đó đã sớm có một người, mà em đóng cửa rất chặt chẽ, cậu ta không ra được mà người khác cũng không vào được."

"Cho nên em không cần cảm thấy có gánh nặng, trước khi nói với em, tôi đã biết kết cục nhưng vẫn muốn cảm ơn sự thẳng thắn, chân thành của em." Khâu An Nam nói xong thì lấy điện thoại ra, ấn nhẹ vài cái vào màn hình: "Tấm ảnh chụp ban nãy coi như là ảnh chụp chung duy nhất của chúng ta, lúc ấy tôi vui vẻ nên đã quên chừng mực nên đã trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, vì để không tạo phức tạp cho em, tôi sẽ xóa đi. Sau này, tôi vẫn là đàn anh của em, có vấn đề chuyên môn gì vẫn chào đón em tới tìm tôi bất cứ lúc nào."

Có lẽ tối nay là lần Khâu An Nam nói chuyện nhiều nhất trong sáu năm hai người quen biết nhau.

Cố Ảnh thầm cảm kích trong lòng vì sự thấu hiểu và bao dung của anh ta, nhưng cô cảm thấy chắc là sau này mình sẽ không chủ động tìm anh ta giúp đỡ nữa.

Trong lòng hơi khổ sở, là sự khổ sở khi mất đi một người bạn tốt.

"Đàn anh, cảm ơn anh."

Khâu An Nam cười: "Đi thôi, trở về khách sạn."

"Anh đi về trước đi." Cố Ảnh nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Tôi còn muốn ngắm tuyết thêm lúc nữa."

"Được." Khâu An Nam nói xong thì đứng dậy ra khỏi quán.

Cố Ảnh nhìn chằm chằm tuyết rơi nhiều rất lâu, trong đầu hiện ra hai câu nói của Khâu An Nam: "Lần đầu tiên thấy em nghe được tên một người đã đỏ mặt."

"Trong lòng em đã sớm có một người."

Cố Ảnh vỗ gò má nóng lên của mình, cầm điện thoại bị lật ngược ở trên bàn, trên màn hình chat với Giang Tuân có thêm hai tin nhắn.

G: jpg.

Cách hai phút lại một cái nữa: ?

Cái thứ nhất là ảnh chụp chung hai người cô và Khâu An Nam dưới tuyết.

Trong hình, Khâu An Nam hơi nghiêng đầu về phía bên cô, vẻ mặt rất vui vẻ.

Mặt Cố Ảnh hơi hé ra dưới mũ, nhìn ánh mắt không rõ lắm, ánh đèn chiếu qua khóe miệng giương lên của cô.

Nhìn qua cũng có vẻ rất vui vẻ.

Sao anh có thể có tấm ảnh này?

Nhưng kinh ngạc hơn là khi Cố Ảnh nhắn tin lại cho Giang Tuân: [Ảnh ở đâu ra?]

Một phút, đối phương chưa trả lời.

Năm phút, chưa trả lời.

Qua mười phút, Cố Ảnh cầm điện thoại, đội mũ lông lên ra khỏi quán Chanh Tuyết.

Đi trên con đường với tuyết rơi nhiều tán loạn, cô bấm số gọi cho Giang Tuân.

Điện thoại vang lên vài hồi chuông mới được tiếp: "Có chuyện à?"

"..." Sao cái giọng điệu này giống với lần cô cho anh leo cây thế? Cố Ảnh nhỏ giọng nói: "Không phải anh tìm tôi sao?"

"Vậy em nói thử xem tôi tìm em lúc nào?" Giang Tuân hỏi ngược lại.

"Xin lỗi, tôi vừa nói chuyện với đàn anh xong." Cố Ảnh giải thích.

"Được lắm, Cố Ảnh." Giang Tuân khẽ cười: "Uổng công bác bỏ tin đồn cho em."

"..." Đầu óc Cố Ảnh mơ hồ: "Là sao? Sao anh lại có tấm ảnh kia?"

"Có người gửi tới hỏi tôi, có phải em có bạn trai hay không." Giọng Giang Tuân lơ đãng lại có ý vị sâu xa: "Tôi bảo người ta đừng tung tin vịt, em nói xem bây giờ liệu tôi có phải quay lại giải thích với người ta hay không?"

"Giải thích cái gì?" Cố Ảnh cạn lời: "Vốn đâu có phải đâu, tôi đi công tác ở thủ đô thì gặp được đàn anh, vừa ăn chung bữa tối xong đi ra ngoài đụng phải một người tốt nói muốn chụp ảnh giúp chúng tôi, đàn anh muốn chụp cho nên cùng nhau chụp một tấm."

"Đàn anh muốn chụp?" Giang Tuân tìm điểm chính trong lời nói của cô: "Sao tôi cứ thấy trong ảnh em cười vui vẻ quá nhỉ?"

"... Tôi vui là bởi vì tuyết rơi." Cố Ảnh lúng túng nói.

"Đăng kiểu ảnh này ra ngoài thì mười người sẽ có chín người hiểu lầm." Giang Tuân nói: "Sau này tự chú ý chút."

"Được." Giọng nói Cố Ảnh khôn khéo khác thường: "Cảm ơn anh đã bác bỏ tin đồn cho tôi."

Giọng nói hờ hững của Giang Tuân truyền tới qua đường dây điện thoại: "Khách sáo rồi."

Cố Ảnh dừng bước lại, đạp đạp tuyết dưới chân, nhẹ giọng hỏi: "Vậy sao anh không hiểu lầm?"

"Em nói xem tại sao tôi không hiểu lầm?" Giọng Giang Tuân hờ hững, không đáp mà hỏi ngược lại.

"Tôi không biết." Cố Ảnh không đeo găng tay, tay cầm điện thoại cũng sắp lạnh cóng rồi, cô đổi tay, lần nữa đưa điện thoại kề vào bên tai.

"Em không thích anh ta." Giọng Giang Tuân cực kỳ chắc chắn.

"..." Tim Cố Ảnh co rút, ngay cả dũng khí hỏi tại sao cũng không có.

Cô hít mũi một cái, lại đổi tay cầm điện thoại.

"Khóc cái gì?" Giang Tuân thấp giọng hỏi.

Cô khóc á?

Cố Ảnh sững người một giây, cuối cùng cũng kịp phản ứng: "Chỗ này tuyết rất lớn, tôi lạnh."

"Lạnh mà còn đi lang thang ngoài đường à?" Giang Tuân nhẹ nhàng thúc giục: "Mau về khách sạn nghỉ ngơi đi."

"Được." Cố Ảnh thoáng do dự rồi gọi anh một tiếng: "Giang Tuân."

"Ừ?"

"Cảm ơn anh đã bác bỏ tin đồn giúp tôi."

"Không phải vừa rồi đã cảm ơn rồi sao?"

"Cảm ơn thêm lần nữa." Cố Ảnh nói: "Sau này tôi sẽ không tùy tiện chụp ảnh với người khác."

"Ừm."

"Tôi hy vọng lần sau chụp ảnh với một người đàn ông sẽ là chụp với bạn trai." Khóe miệng Cố Ảnh khẽ cong lên.

"Thế nên?" Giang Tuân bình thản hỏi.

"Thế nên sẽ đỡ cho anh phải bác bỏ tin đồn đó!" Cố Ảnh đưa tay hứng lấy một bông tuyết, giọng nhẹ nhàng.

"Tôi cũng không phải người mà tin đồn nào cũng đi bác bỏ." Giang Tuân.

"... Ví dụ như?"

"Ví dụ như có thể phát triển thành thật thì không cần bác bỏ."

Chanh Tuyết cách rất gần khách sạn, đi chưa tới mấy phút đã đến.

Trở về phòng, Cố Ảnh ngồi im trên ghế sofa.

Hồi lâu, cô cầm lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Lý Tư Di: [Hình như tớ có thể xác định đó, đó không phải là tiếc nuối, vậy thì... chắc là thích rồi.]

Mà câu trả lời ông nói gà bà nói vịt của Lý Tư Di khiến cô nhíu mày: [Tớ bị cắm sừng rồi.]

Cố Ảnh vội vàng gọi điện thoại qua hỏi tình hình cụ thể, Lý Tư Di chưa nói mà hỏi cô trở lại lúc nào, bảo gặp mặt trò chuyện.

"Trưa mai về tới." Cố Ảnh nói: "Về đến nhà tớ gọi điện thoại cho cậu nhé."

"Được."

Hôm sau vừa đúng là cuối tuần.

Cố Ảnh xuống máy bay đi về nhà, tắm xong lại lập tức đi ra cửa.

Hai giờ rưỡi chiều, cuối cùng thành phố Vân đã thấy được ánh mặt trời.

Ánh nắng hòa tan tàn tuyết trên cây, Cố Ảnh đi từ dưới tàng cây qua, cảm giác có giọt nước đọng trên tóc lại còn tưởng rằng trời mưa.

Vừa ngẩng đầu, ánh mặt trời lọt qua khe hở của lá cây tiến tới chọc cho cô không mở nổi mắt.

"Cố Ảnh, lên xe." Một chiếc taxi dừng ở trước mặt cô, Lý Tư Di mở cửa ghế sau xe thò đầu ra kêu cô lên xe.

Hai cô đã hẹn trước ở một quán cafe trong trung tâm thành phố qua điện thoại, mà trong lúc chờ thang máy, cô lại nhận được điện thoại của Lý Tư Di, bảo cô đợi ở trước cửa tiểu khu.

Đợi đến khi Cố Ảnh lên xe, Lý Tư Di hỏi: "Sao cậu đột nhiên chuyển nhà thế?"

"Lúc trước tớ ở tiểu khu có chạm mặt nhà chú Cố." Cố Ảnh nói: "Bọn họ tìm tớ mấy lần."

"Ha? Bọn họ còn không biết xấu hổ đi tìm cậu á?" Dường như Lý Tư Di giận quá, lời nói có hơi không mạch lạc: "Bọn họ thấy cậu mà không chột dạ ư? Loại người kiểu gì vậy, thật là! Cậu nói xem tại sao chúng mình cứ gặp phải loại tiểu nhân này chứ! Bị bố mẹ vứt bỏ còn chưa đủ sao?"

Cố Ảnh vỗ vỗ bả vai cô ấy, tỏ ý bảo cô ấy nhỏ giọng đi chút: "Cậu và bạn trai có chuyện gì thế? Không phải trước đó vẫn ổn sao?"

"Chẳng qua là tớ đơn phương cảm thấy ổn thôi." Lý Tư Di cười lạnh một tiếng: "Ngày hôm qua anh ta nói với tớ là người ta ở bên cô gái kia đã gần ba tháng rồi, cậu nói anh ta khốn nạn hay không, còn dám khoe khoang với tớ nữa chứ?"

Ý thức được ánh mắt khác thường đưa tới từ chỗ tài xế, Cố Ảnh tỉnh bơ dời đề tài: "Bây giờ đi đâu?"

"Tìm tên cặn bã kia tính sổ." May là trên mặt Lý Tư Di trang điểm tinh xảo, không khó nhìn ra đôi mắt sưng đỏ của cô.

"Thứ người như vậy chúng ta còn để ý anh ta làm gì?" Cố Ảnh nói.

"Tớ đã nghĩ rồi, không thể để anh ta hời như vậy được." Lý Tư Di ngồi thẳng người, ra bộ khí thế hung hăng.

"Cậu định làm gì?" Cố Ảnh khẽ nhướng mày: "Tớ theo cậu."

Lúc này trên mặt Lý Tư Di mới khẽ nở nụ cười: "Tớ không thể khiến cá chết nhưng lưới của anh ta thì nhất định phải xé rách."

Lý Tư Di nói tên tra nam này lừa cô rất lâu, lần nghỉ Tết này trở lại, hai người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.

Cô ấy chỉ thuận miệng nói là bố mẹ nuôi bảo cô ấy dẫn bạn trai về một chuyến, đối phương ấp úng nửa ngày mới nói hai người không phù hợp, nên là chia tay đi.

Cô ấy lập tức nhận ra sự khác thường.

Lui tới với đồ cặn bã này có chừng một năm rưỡi, Lý Tư Di chỉ cần nhìn biểu cảm nhỏ xíu xiu của anh ta cũng biết được trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì. Thế nên đã tiến hành vặn hỏi một trận, cuối cùng đối phương cũng thẳng thắn với cô, nói đã có đối tượng lui tới mới.

"Anh ta trách tớ làm việc quá bận bịu không có thời gian ở cùng anh ta, còn liệt kê rất nhiều điểm bất mãn với tớ." Lý Tư Di cười giễu: "Mẹ nó đến cái cớ anh ta cũng đã tìm xong rồi, thiếu chút nữa là bị anh ta lừa gạt rồi. Bà đây sẽ tìm anh ta ngay bây giờ."

Cố Ảnh ngửi được mùi gì đó không đơn giản: "Vậy người thứ ba kia cũng là người công ty anh ta à?"

Lý Tư Di vén tóc: "Đúng."

"Chỉ hai chúng ta?" Cố Ảnh hỏi.

"Làm sao, sợ à?" Lý Tư Di đưa mắt về phía cô: "Còn Nhóc Trùm thì sao?"

Cố Ảnh sờ sờ mũi: "Cũng không phải."

"Nghĩ gì vậy? Cậu tưởng là đi đánh nhau thật à?" Lý Tư Di cười: "Tớ chỉ muốn đòi đồ của mình về thôi."

Cố Ảnh cũng cười theo cô ấy, đương nhiên cô biết Lý Tư Di sẽ không lỗ mãng như vậy.

Đến công ty của tra nam, Lý Tư Di nhờ lễ tân gọi anh ta ra đại sảnh.

Lúc thấy Lý Tư Di, sắc mặt tên cặn bã này lập tức trở nên ảm đạm ngay cả mắt thường cũng có thể thấy: "Sao em lại tới?"

Lý Tư Di tránh khỏi tay anh ta muốn kéo tay mình: "Tới đòi đồ của tôi về."

"Anh cầm cái gì của em?" Ánh mắt tra nam nhìn chung quanh, rất sợ các đồng nghiệp chú ý tới bên này, anh ta ra vẻ lấy lòng nói với Lý Tư Di: "Giờ anh đang làm việc, hay là tan làm anh đi tìm em nhé?"

"Đừng căng thẳng, tôi sẽ đi nhanh thôi." Lý Tư Di không thèm để ý tới ánh mắt thỉnh cầu của anh ta, trực tiếp ngồi trên ghế sofa trước bàn lễ tân của bọn họ: "Trả đồng hồ đeo tay tôi tặng anh năm trước kia cho tôi."

Lý Tư Di cũng không dồn sức hạ thấp giọng, lúc nhân viên lễ tân bưng trà cho hai người đã nghe được lời cô ấy không sót một chữ nào, ánh mắt cô nàng nhìn tên cặn bã này trở nên sâu xa.

"Anh không mang." Tra nam nói: "Ngày mai đưa cho em được không?"

"Không mang à?" Lý Tư Di ngồi trên ghế sofa ngửa đầu nhìn anh ta, khí thế lấn áp anh ta một bậc: "Anh không muốn trả đúng không? Làm sao? Không phải đã có đồng hồ rồi sao? Màu xanh rất thích hợp với anh."

Cố Ảnh đứng một bên mất vài giây phản ứng mới hiểu được ý của cô ấy trong đó, lập tức nghiêng người lặng lẽ giơ ngón tay cái với Lý Tư Di.

Tra nam bị nói đến mức mặt không nén được giận, thoắt cái lật mặt: "Lý Tư Di, cô buồn cười quá rồi đó, chẳng lẽ tôi chưa từng tặng đồ cho cô ư? Cái này có thể trả không?"

"Tại sao không thể?" Lý Tư Di nói: "Đồng hồ đeo tay kia tặng anh là tôi dùng tiền thưởng cuối năm của cả một năm trời của tôi, anh tặng tôi cái gì? Chiếc dây chuyền bạc đưa hôm sinh nhật này sao?"

Lý Tư Di chìa tay ra, trên đó có một sợi dây chuyền màu bạc, dây xích rủ xuống dưới tay đung đưa trái phải: "Trả lại cho anh."

Tra nam lấy lại sợi dây chuyền vắt lên vai, tỏ vẻ như không thể chịu đựng nữa: "Mẹ nó sao cô hèn hạ như vậy? Cô cho là cô làm như vậy thì tôi sẽ quay lại với cô ư? Cô không nghĩ thử xem, một đứa con gái từ cô nhi viện ra như cô còn muốn kết hôn với tôi ư? Cô xứng..."

Còn chưa nói xong, hai bên trái phải mặt anh ta chia nhau bị tạt tới một ly nước.

Dòng nước ấm nóng chảy xuống má, trên mũi, mắt và miệng đều là lá trà, dáng vẻ kia muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu.

"..." Cố Ảnh và Lý Tư Di đưa mắt nhìn nhau, như là không ngờ đến đối phương sẽ ra tay.

"Đệch!" Tra nam vuốt mặt qua loa một lượt, giận đến mức giơ tay vung về phía Lý Tư Di.

Lý Tư Di lui về đằng sau một bước, né tay anh ta.

Cố Ảnh nhanh tay lẹ mắt cầm điện thoại mở quay video ra: "Anh mà đánh thì tôi sẽ lập tức tố cáo anh, chúng tôi có bạn là luật sư, có tin tôi tố cáo anh tới táng gia bại sản hay không?"

Anh ta thoáng ngừng động tác trên tay, sau đó tỉnh táo lại, mắt thấy một đám đồng nghiệp đứng bên ngoài cửa kính đại sảnh vây xem, trong đó còn có bạn gái hiện tại của mình, anh ta khẽ cắn răng để tay xuống.

Giờ có khả năng là lúc chật vật nhất đời anh ta: "Cô đợi đó."

Nói với Lý Tư Di câu đó xong, anh ta đi vào phòng làm việc.

Cố Ảnh khẽ đụng Lý Tư Di một cái: "Anh ta đi gọi người à?"

Lý Tư Di hừ một tiếng: "Anh ta đi lấy đồng hồ đeo tay rồi."

Bản chất người này rất hèn nhát, chỉ có điều trước kia cô bị tình yêu che mờ đôi mắt, cho nên không nhìn ra bản chất của anh ta.

Chưa tới mười phút, quả thật tra nam cầm một chiếc đồng hồ đeo tay ném vào trong lòng Lý Tư Di: "Cút!"

"Nếu anh mà dùng chữ đi, tôi sẽ không thèm so đo với anh nữa." Lý Tư Di vắt chéo hai chân: "Tôi hơi mệt, ngồi một lát rồi sẽ đi, à đúng rồi..."

Lý Tư Di thong dong nói tiếp: "Phiền anh ném cả mấy thứ quần áo, giầy, ví tiền tôi tặng anh trước kia đi."

Mặt tra nam chuyển từ đen qua đỏ rồi lại trắng bệch, quay về phòng làm việc, cửa kính cũng bị anh ta đẩy kêu rầm rầm.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Lý Tư Di cũng không muốn ở lại nơi này nữa, cô ấy lập tức kéo Cố Ảnh, hai người nhanh chóng ra khỏi tòa nhà văn phòng.

"Ha, thoải mái." Lý Tư Di ra ngoài ngửa đầu thở ra một hơi.

Cố Ảnh đưa tay xoa đầu cô ấy: "Đi thôi, buổi tối mời cậu ăn cơm."

"Được, cơm nước xong xuôi thì đi uống rượu." Lý Tư Di ôm bả vai cô đi ra giữa đường: "Tối nay bà đây muốn hoàn toàn quên đi tên tra nam này."

Tám giờ tối, Cố Ảnh và Lý Tư Di đi tới một quán bar.

Thoạt nhìn quán bar này có vẻ mới mở không lâu, tên là "Thời không số không".

Lý Tư Di nói không muốn đi pub, chỉ muốn chỗ khô máu một chút, Cố Ảnh cũng chiều theo cô ấy.

Hai người tìm một góc không bắt mắt, Lý Tư Di bảo phục vụ mở một chai rượu ngoại có số độ không thấp: "Nếu là trước kia tớ sẽ không nỡ dùng tiền như vậy."

Cô ấy rót rượu cho hai người: "Trước kia tớ đúng là quá ngu xuẩn, bởi vì tự ti, lúc nào cũng thầm nhắc nhở mình là không được tiêu tiền của anh ta, ra ngoài ăn cơm số tiền tớ trả cũng nhiều hơn anh ta, tớ đi tới cửa hàng chuyên danh* mua quần áo cho anh ta, mình thì mua trên taobao*, cho là như vậy sẽ không bị xem thường."

*Cửa hàng chuyên doanh là cửa hàng phục vụ cho một thị trường bán lẻ cụ thể, chuyên về một dòng sản phẩm như cửa hàng máy ảnh, nhà thuốc, nhà sách, văn phòng phẩm... Tao bao (theo tiếng Trung Quốc có nghĩa là "để tìm kiếm kho báu") là một trong trang mạng mua sắm trực tuyến hàng đầu tại Trung Quốc và hoạt động với mô hình tương tự eBay và Amazon.

Lý Tư Di uống một ly rồi lại ly nữa, vừa uống vừa nói.

Cố Ảnh thay cô ấy lau đi nước mắt tràn ra từ khóe mắt, đau lòng không chịu nổi.

Buổi chiều còn ra vẻ hung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net