Chương 50: Ngày Thứ Ba Mươi Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mùi vị R1 không sai chứ?" Giọng Tiêu Y hể hả vì báo được thù, ánh mắt nham hiểm như một con rắn độc liếm từng tấc lên da Trần Kha.

Gương mặt Trần Kha nghiêm túc, không mảy may dao động, chẳng chút sợ hãi khi bị tiêm thuốc phiện mạnh.

"Mày nói cái này?" Cô giơ cánh tay lên, nhìn lỗ kim bé xíu.

"Há há, mày không đắc ý lâu được đâu! Chưa nếm thử mùi R1 hả? Nó tuyệt đối có thể khiến mày muốn ngừng mà không được!"

Máu Tiêu Y điên cuồng chảy trong huyết quản, đua nhau dồn lên đầu gã.

Chính là Trần Kha này! Nó không chút nào lưu tình một phát bắn chết đứa em trai duy nhất của gã! Gã tốn bao nhiêu tâm tư, ăn bao nhiêu đau khổ, bây giờ rốt cuộc cũng báo thù được cho em gã!

Gã có cách giết chết nó nhưng gã không làm! Gã muốn nó phải bị giày vò hành hạ đến chết, để nó trả lại món nợ giết em!

"Mày đắc ý lắm?" Trần Kha nhận lấy bộ quân phục một người lính đưa tới, dây kéo kém chất lượng phát ra tiếng cọt kẹt chói tai.

Tiêu Y nghiến răng: "Đương nhiên! Biết mày sắp chết đương nhiên tao đắc ý!"

Trần Kha nhướng mày, người hơi cúi xuống, kề bên tai Tiêu Y: "Ồ, tao sẽ không chết."

Cô đứng thẳng dậy toét miệng cười: "Phải chết là mày."

"Fuck! Trần Kha! Tớ đập chết mẹ cậu!" Tiêu Y còn chưa trả lời, cửa phòng giam bị đá một cái rầm.

Hai mắt Mộ Hàn bốc lửa xông vào, nhào thẳng tới Trần Kha.

Tay trái Trần Kha co lại chụp lấy cổ tay Mộ Hàn, khuỷu tay phải cong lên, hung hăng thụi ra sau, khi anh ta còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp chặn ngang quật ngã xuống nền xi măng phòng giam.

Mộ Hàn biết mình chẳng kiếm lời được gì từ Trần Kha nhưng thật sự anh nhịn hết nổi rồi!

Bao nhiêu người biết Trần Kha bị tiêm R1, vừa nôn nóng vừa phẫn nộ, thậm chí nhiều người còn khóc nữa.

Trần Kha khen ngược, ngủ ngon lành một ngày trời, đến tờ mờ sáng mới tỉnh, trong ánh mắt lo âu của đồng đội, tỉnh bơ nói một câu nhẹ như không: "Thuốc đó là giả."

Có việc này? Ai có thể làm được chuyện đó?!

"Tốt nhất cậu nói rõ cho tớ!" Mộ Hàn nhảy bật dậy, chùi qua loa bụi bám trên người, tức giận: "Tuy một mình tớ không đánh lại cậu nhưng bên ngoài còn có rất nhiều lính nhé!"

Mặc xác Trần Kha có phải thiếu tá Trần hay không! Chuyện hôm nay thật sự là quá đáng mà! Không giải thích rõ ràng với họ hôm nay đừng hòng ra khỏi cánh cửa này!

Xem mà làm!

Trần Kha lườm anh một cái, phớt lờ, đi ra cửa, mở cửa!

Quả nhiên

Ngoài cửa hai đội quân đứng chỉnh tề, như đi làm nhiệm vụ, đồng loạt nhất trí khóa ánh mắt trên người cô.

Xem ra đây là nhất định hỏi cho ra?

Trần Kha kéo mộ cái ghế ngồi xuống, cũng không đóng cửa, quay đầu hỏi Mộ Hàn: "Quên Viễn Quang rồi hả?"

Mộ Hàn cũng kéo ghế ngồi đối diện cô: "Cậu tìm cậu ấy?"

Trần Kha gật đầu: "Hiện tại cậu ấy rất khá."

Viễn Quang, gián điệp mà bộ đội Trần Kha phái đi nằm vùng trong băng xã hội đen thành phố này, hiện tại là cánh tay đắc lực của trùm xã hội đen, đang nổi trội, khá được coi trọng.

Mộ Hàn quơ hộp quẹt kế bên châm lửa, cắn đầu thuốc lá, không tán thành: "Quá sơ ý, cậu làm thế sẽ khiến cậu ấy bại lộ."

Vòng khói trắng lượn lờ bốc lên, Trần Kha cau mày: "Dập đi! Tớ có chừng mực."

Lấy lý do em vợ bị đánh, tìm bang Tanlong tính sổ đương nhiên không có vấn đề gì nữa!

Mộ Hàn hừ một tiếng: "Sao hả? Nghỉ kết hôn ở nhà có bao lâu đâu mà đã thay đổi rồi à. Ngửi không được mùi khói?"

Trần Kha nhìn Mộ Hàn ghét bỏ: "Đan Ny không thích mùi khói, cậu dập đi, đừng dính lên người tớ."

Miệng toàn chửi bậy, còn hút thuốc, chẳng trách hơn ba mươi rồi còn không lấy được ai! Thiếu tá Trần âm thầm phỉ nhổ đồng hội mình một lượt, mới đó đã quên mới tháng trước, mình còn độc thân y chang Mộ Hàn.

Mộ Hàn ngớ người, mấy giây sau mới phản ứng lại Đan Ny là ai, chửi thầm mẹ nó, Trần Kha này không điên đấy chứ, lính đặc chủng mà còn bị vợ quản tới mức này? Con mẹ nó quá bất lực!

Anh không cam tâm dập thuốc: "Vậy hành tung của Tiêu Y là do Viễn Quang cung cấp cho cậu? Vậy còn R1 thì sao? Là giả thật à? Tớ và Lâm Tư kiểm tra mấy lần rồi."

Trần Kha gật đầu, ngước mắt nhìn Tiêu Y đã sắp lồi tròng mắt ra ngoài: "Giả đó, dược tính của R1 bá đạo, mùi vị cũng cực kỳ kích thích, hơn nữa bột phấn không mịn như thế, rất dễ làm giả."

Thực ra, lúc Viễn Quang bí mật thông báo cho cô, Tiêu Y tiếp xúc với đầu sỏ quản lý thuốc phiện của Tanlong, muốn mua R1 thì cô đã biết Tiêu Y muốn làm gì.

Cô từng ở bộ đội từ lâu, trong đó có năm năm ròng rã chuyên bắt bọn buôn ma túy, hiểu biết về thuốc phiện có thể sánh với cấp chuyên gia. Làm giả R1 với cô mà nói không khó.

"Nhưng..." Tiêu Y là kẻ buôn ma túy nhiều năm, cho dù làm giả, trong vòng mấy ngày có thể giả được đồ nhái không có sơ hở sao?

"Bên trong có thành phần anh túc." Dường như Trần Kha nhìn ra được thắc mắc của Mộ Hàn: "Hơn nữa chiếm phần lớn."

Mộ Hàn cả kinh há hốc miệng: "Cậu điên rồi?" Anh túc cũng có thể tùy tiện đụng vào?

Trần Kha liếc anh, có phần hận không rèn sắt thành thép: "Anh túc nông dân trồng."

Mộ Hàn há miệng, nửa ngày không nói nên lời. Trần Kha... thật quá gian xảo! Điển hình một bụng xấu xa!

Anh túc có rất nhiều chủng loại. Kỳ thật ở đây nông dân có thể trồng anh túc nhưng số lượng anh túc mỗi gia đình trồng không được quá năm cây, bằng không sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.

Bình thường mà nói, anh túc nông dân trồng đa phần tính chất đều khá ôn hòa, chủ yếu là nông dân trồng để dùng, bình thường dùng không nhiều lắm không tới mức nghiện.

Loại anh túc này tuy bề ngoài không giống với loại bọn buôn ma túy bán nhưng sau khi tỉ mỉ nghiền thành bột thì đúng là thật giả lẫn lộn.

Cho dù là trùm ma túy kinh nghiệm lão luyện cũng không phân biệt được!

Do số lượng nhà trồng anh túc cực ít nên dùng cái này giả bột thuốc phiện căn bản không có khả năng!

Thành ra lúc bọn chúng kiểm tra hàng, có khả năng phán đoán đủ loại nguyên nhân làm giả thuốc phiện, trong mấy chục ngàn trường hợp giả mạo lại độc mỗi loại anh túc cây nhà lá vườn này không xuất hiện.

Có điều Tiêu Y xui xẻo ở chỗ đụng phải Trần Kha. Thành ra kế hoạch tính toán tỉ mỉ hỏng hết, còn tưởng mình đại thắng.

Cao tay! Thiếu tá Trần quá trâu bò! Đám binh lính ngoài cửa nhất thời kính nể! Lập tức quăng chuyện thiếu tá Trần lừa họ chảy nước mắt ra sau ót, chỉ có sùng bái, tư thế này, thậm chí còn thiếu nước vác mặt tới cầu chỉ đạo!

"Giả? Không, không có khả năng!" Tiêu Y điên cuồng vặn vẹo, khà giọng gào rống, hiển nhiên tinh thần đã sắp tới ranh giới sụp đổ.

Trần Kha đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Y bị trói thành một cục: "Muốn báo thù? Kiếp sau đi!"

Cô chưa quên, vì một phát súng của gã này mà Đan Ny ngồi ngoài hành lang bệnh viện lạnh buốt khóc một đêm. Gã muốn tìm cô báo thù? Cô còn muốn tìm gã đấy!

Không, sẽ không... Tiêu Y chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, như có cây gậy ra sức quấy bên trong, làm màng não gã đau đớn.

Rõ ràng gã thành công rồi, sao lại thế này? Sao tự dưng lại biến thành thế này?

Tay chân Tiêu Y đột ngột co giật, tiếp đó phun ra máu.

Bị Trần Kha chọc tức ói máu tươi!

Đám lính đứng ngoài đột nhiên ớn lạnh toàn thân, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng lẳng lặng chuồn hết.

Nên làm gì thì làm đi thôi, còn thu thập thiếu tá Trần gì đó, để sếp họ tự xử đi!

Vì thế, lúc Mộ Hàn quay lại thì thấy ngoài cửa trống trơn, một cái bóng ma cũng không có. Anh tức muốn vẹo mũi, đám ranh này! Thế mà sợ chạy hết rồi!

"Tớ về đây." Trần Kha ngước mắt nhìn bóng đêm tối om, trong lòng hơi nôn nóng.

Đã rạng sáng rồi, không biết Đan Ny ngủ chưa nữa.

Mộ Hàn nhìn bộ dạng của cô, hận không thể chửi cô một tiếng! Có điều người đã kết hôn không thể nói lý, anh không muốn chọc giận Trần Kha.

"Đi đi." Chẳng lẽ anh còn muốn giữ Trần Kha chắc?! Đúng là gặp quỷ mà!

"Xe đưa tớ dùng."

"Cái gì? Không được!" Tuy cái xe đó có thể để họ tự do xài, không tính là lấy xe công xài việc tư. Nhưng anh nhìn thấy Trần Kha là không vui! Không muốn cho mượn!

"Tớ lái đi đây." Trần Kha phớt lờ anh, tóm lấy chìa khóa trên bàn như làn khói lướt ra khỏi đồn cảnh sát, lái chiếc xe mang biển quân khu về nhà.

Nhà họ Trần im ắng, đèn hành lang cũng đã tắt. Trần Kha làm dấu ra hiệu cho người làm lui ra, vòng qua phòng khách đi thẳng lên lầu.

Rón rén mở cửa phòng ngủ. Trong phòng tối thui, hình như Đan Ny đã ngủ rồi.

Cô nhón chân nhẹ hết mức, cực kỳ cẩn thận thay quần áo, cúi người nhìn Đan Ny nhắm mắt ngủ say.

Lúc Đan Ny ngủ không thích kéo rèm cửa sổ thật kín mà ưa để hở một bên. Trần Kha nương ánh trăng lọt qua khe hở này nhìn rõ mặt nàng.

Gương mặt xinh đẹp, cằm thon, lông mi dài, mũi thanh tú. Có mấy lọn tóc nghịch ngợm vương trên mặt, mang theo chút trẻ con.

Trần Kha cúi người hôn lên mặt nàng, ánh mắt dịu dàng chăm chú.

Lần trước vì cô sơ sẩy nàng mới gặp phải chuyện như thế, sau này sẽ không bao giờ nữa.

Tất cả mọi chuyện đều có cô giải quyết, mọi khó khăn đã có cô gánh vác. Còn nàng, chỉ cần đứng ở nơi cô nhìn thấy được, sống hạnh phúc là tốt rồi.

Cô không cảm thấy vất vả chút nào, mặc kệ là bây giờ hay là lúc nàng bị mù. Từ lúc bắt đầu tới giờ, cho dù hai người cùng nhau uống nước ăn cơm đi ngủ cô đều hạnh phúc.

Hạnh phúc đó là do nàng mang đến, cũng chỉ có nàng có thể làm được. Cả đời này không ai có thể thay thế được.

Trần Kha ôm Đan Ny vào lòng, điều chỉnh tư thế thoải mái để nàng ngủ càng ngon hơn, trong lòng là dịu dàng và an ủi như sóng trào mãnh liệt.

Trong bóng đêm, hàng mi Đan Ny khẽ động, chân mày khóe mắt đều mang theo ý cười ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net