Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào, nên chỉ đành thông qua cái ôm này hy vọng Trần Kha hiểu được tâm tình của cô.

Trần Kha cũng rất thích tình trạng như bây giờ, tham lam hấp thụ hương thơm trên người của Trịnh Đan Ny, hương vị rất ngọt ngào, làm cho Trần Kha động tâm.

“Viên Viên tỷ, tối nay chị còn có chuyện gì khác không?”

“Có a.”

Trịnh Đan Ny có chút không vui, nhưng vẫn hỏi: “Chuyện gì a?”

Trần Kha ngồi xuống muốn sờ sờ khuôn mặt Trịnh Đan Ny, nhưng nhớ tới khuôn mặt đã được trang điểm tỉ mỉ, nên chuyển qua cầm tay nàng, nhẹ giọng nói:

“Đương nhiên là trải qua cùng với em.”

Nàng ôm một chút hi vọng, sát thủ Bạch đêm nay sẽ không xuất hiện.

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Trịnh Đan Ny lập tức nổi lên ý cười:

“Đây là tự chị nói nhe, tuyệt đối không được nửa chừng mà chạy đi mất.”

Cô hiện tại rất hưng phấn, hôn một cái lên mặt của Trần Kha. .

Sau nụ hôn này, hai người đều cười lên, Trần Kha nhìn son môi của Trịnh Đan Ny bị nhạt hơn lúc nãy một chút, Trịnh Đan Ny thì thấy mặt của Trần Kha nhìn vết son của mình. Trịnh Đan Ny lấy khăn giấy ra giúp Trần Kha lau vết son, thì cảm giác được hôm nay Trần Kha không giống với mọi ngày.

“Viên Viên tỷ, chị hôm nay trang điểm?”

“Ân, trước khi gặp em, có trang điểm một chút, muốn tạo ngạc nhiên cho em.”

Trần Kha bị phản ứng có chút khoa trương của Trịnh Đan Ny làm cho bật cười, nàng hôm nay đúng là có trang điểm đạm hơn mọi ngày một chút, muốn che dấu đi sự mệt mỏi vì đã mấy ngày thức đêm.

“Không, ý của em là, như vậy càng xinh đẹp hơn, chị là đặc biệt vì em mà trang điểm sao?”

Trịnh Đan Ny kéo mặt của Trần Kha lại gần mình hơn, Trần Kha bị cái khoảng cách quá gần này làm cho mất tự nhiên, không nhịn được nhắc nhở:

“Quá gần rồi, Ny Ny, làm chị nhịn không được muốn ăn em ngay bây giờ thì làm sao?”

Trịnh Đan Ny mới ý thức được hành động đột ngột của mình, ngượng ngùng cười cười, tiếp tục giúp Trần Kha lau vết son trên mặt, vừa lau vừa nói:

“Thật muốn cứ như vậy để chị mang vết son môi này đi khắp nơi!”

“Có thể chứ, dù sao cũng không phải vết son môi của chị.”

Trần Kha tỏ ra không quan trọng, cũng tự nhận mình mặt dày có đem theo dấu son đi khắp nơi cũng không sao, nhìn thấy Trịnh Đan Ny vì lời nói đùa của mình mà sợ hãi, nàng vẫn tiếp tục đùa giỡn: .

“Nếu có ai hỏi chị dấu son môi này của ai? Chị liền nói là dấu son của băng sơn mỹ nhân khoa tâm lý học...”

Trịnh Đan Ny nghe thì phát điên, ngắt lời nói:

“Chị đừng nói tới cái danh hiệu này, em cũng không biết mình làm sao mà có!”

Trịnh Đan Ny cương cứng tại chỗ, dùng tay che mặt lại, cảm giác Trần Kha nói ra danh hiệu này làm cô thấy xấu hổ. Khi cô làm động tác này thì nhớ được mặt mình đã được trang điểm, xem ra lớp trang điểm không giữ được rồi.

Trịnh Đan Ny khóc không ra nước mặt, thấy lần này hoàn toàn mất hết mặt mũi trước Trần Kha rồi, chỉ nói:

“Có lẻ, hiện tại chị phải cùng em đi tìm thợ trang điểm rồi.”

Nàng nắm lấy tay áo của Trần Kha, nũng nịu như con mèo muốn được chủ nhân yêu thương. Trần Kha cảm thấy Trịnh Đan Ny là cái mê cung mãi mãi không thăm dò được hết, luôn ở môt khúc quanh tạo ra kinh hỉ cho nàng.

Trần Kha cười cười:

“Đơn giản như vậy, chị có thể giúp em trang điểm lại, nhưng chị lại không có mang theo đồ trang điểm.”

Trịnh Đan Ny hưng phấn nói:

“Không sao, ở hậu trường chắc là sẽ có, em rất muốn chị giúp em trang điểm.”

Cô lại bắt đầu nũng nịu như con mèo, duy trì vừa đúng khoảng cách, bây giờ nghĩ lại, Trịnh Đan Ny đã được Trịnh Mẫu Thân chỉ dạy rất tốt, cách đối nhân xử thế của cô không thể chê vào đâu được.

Nghĩ đến Trịnh Mẫu Thân làm Trần Kha nhớ đến lời cảnh cáo kia, Trần Kha cảm giác mình không có cách nào tiến vào cửa nhà Trịnh Đan Ny.

Nghĩ đến vấn đề này, Trần Kha lại bắt đầu nhìn xung quanh, nghe Trịnh Đan Ny nói:

“Hôm nay không chỉ có sinh viên của học viện, mà còn có gia trưởng nữa, những tất cả đều không ở trong hoa viên này, cho nên Viên Viên tỷ chị không cần lo lắng sẽ bị người khác chú ý.”

“Chị cũng không có người quen biết, thì sợ cái gì!”

Trần Kha ngoài cười nhưng trong không cười, nàng ý thức được hành động nhìn xung quanh của mình làm cho Trịnh Đan Ny  hiểu lầm. Nhưng cũng không thể không nói, nàng cũng có một chút sợ người khác chú ý tới, tại học viện này cũng có một số ít người quen biết nàng.

“Vậy thì tốt rồi, em còn tưởng chị sợ quan hệ của chúng ta bị phát hiện.”

Trịnh Đan Ny cười cười, nhẹ nhàng gần sát lại Trần Kha, ôm lấy ngón út của Trần Kha, cúi đầu muốn che dấu nét tươi cười quá rõ trên mặt.

Hôm nay Trịnh Đan Ny rõ ràng rất vui vẻ, Trần Kha cũng giống như vậy, hai người tiếp tục bước đi, Trịnh Đan Ny đột nhiên than thở nói: “Viên Viên tỷ, chị nói em có phải rất xấu hay không?”

Trần Kha có chút không hiểu: “Tại sao em lại hỏi vậy?”

Trịnh Đan Ny đè thấp âm thanh, biểu lộ rất ưu thương:

“Em vài ngày trước còn nói Tiểu Tam nên đi chết đi, kết quả trước kia hay bây giờ đều là người thứ ba. Em luôn cảm thấy phải cố ẩn nhẫn chờ đợi sau khi chị ly hôn rồi mới tỏ rõ tình cảm, nhưng em chính là nhịn không được.”

Trần Kha nắm tay Trịnh Đan Ny chặt hơn, nghiêm túc nói:

“Không, tình yêu là thứ không thể dùng lẽ thường để phán đoán, huống chi, coi như em không có xuất hiện, chị cũng sẽ ly hôn, chị hiện tại đang chờ đợi thời cơ tốt.”

“Thời cơ cùng hắn ly hôn sao?”

“Đúng vậy, nếu như thuận lợi thành công, đến lúc đó...” dư quang của Trần Kha liếc về phía Trịnh Đan Ny, con mắt cô tỏa sáng, như đang chờ đợi Trần Kha nói ra tương lai của hai người.

Trần Kha cũng không tiếp tục nói, lộ ra vẻ rất thần bí, ánh mắt nàng nhìn thẳng phía trước, để Trịnh Đan Ny không thấy được bi thương trong mắt nàng.


Trịnh Đan Ny quả thật không thấy được, trong đầu đang vẻ lên tương lại của hai người, ngôi nhà của cả hai, cho dù cũng biết được lúc đầu cả hai sẽ rất khó khăn.

Hai người tiếp tục đi tới, rất nhanh đi vào tới hội trường. Bởi vì phía trước quá đông, nên hai người đi vòng thông qua con đường nhỏ đi vào hội trường. Thợ trang điểm vẫn còn đang bận giúp các bạn khác trang điểm, Trịnh Đan Ny nhẹ nhõm chui tới, khi cô quay lại, trong tay đã cầm dụng cụ trang điểm.

“Em thật đúng là rất được hoan nghênh.”

Trần Kha nhìn đủ các loại dụng cụ trước mặt, có những thứ nàng cũng chưa từng thấy qua.

“Không, là thợ trang điểm quá bận rộn, em lên tiếng nói, liền kêu em tự làm đi, nhưng em không biết cái gì là cái gì, nên đem tất cả lại đây.”

Trần Kha nhìn lướt qua, chọn những cái nàng thường dùng:

“Son môi thì dùng của chị đi, dùng chung như vậy cảm thấy rất kỳ lạ.”

Trần Kha lấy ra những thứ cần thiết. Trịnh Đan Ny lại chui vào đám người lần nữa để lại những cái Trần Kha không dùng.

Rõ ràng Trần Kha có thể vào chung với Trịnh Đan Ny, nhưng cô không muốn Trần Kha chen chút ở nơi quá đông này.

Trần Kha đứng nhìn mỉm cười, thấy Trịnh Đan Ny quay lại thì mồ hôi lã chả.

“Chị cảm thấy cảm thấy trang điểm dậm lên cũng không thể cứu vớt được tình trạng hiện tại.”

Trần Kha móc khăn giấy ra, nàng cảm thấy trang điểm lại còn nhanh hơn là dậm lại. Trịnh Đan Ny cảm thấy mình rất chật vật, càng chết là, cô bắt đầu toát mồ hôi.

Chung quanh quả thật rất nhiều người, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, Trần Kha nói:

“Chúng ta đi ra bên ngoài đi, ở đây quá nhiều người.”

Nói xong, nàng kéo Trịnh Đan Ny ra bên ngoài, đối diện lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Lập tức nghe những người xung quanh gọi: “Chung lão sư.”

Không chỉ có Phương Nhan, mà Trịnh Đan Ny nghe được cũng rùng mình một cái, các nàng đồng thời làm ra phản ứng, liền tiến vào chỗ thay đồ có không gian nhỏ hẹp, như vậy mới cảm thấy tốt một chút. Hai người nhìn đối phương, như thấy được sự xấu hổ trong mắt đối phương.

“Bạn trai em ở bên ngoài.”

Trịnh Đan Ny mở miệng trước, muốn giải thích tại sao lại kéo Trần Kha đến chỗ này.

“Ai? Thì ra là vậy, chị còn cảm thấy kỳ lạ.”

Trần Kha làm như mình cũng không biết chuyện gì, phối hợp với Trịnh Đan Ny, Trần Kha biết vừa rồi Trịnh Đan Ny không có chú ý tới sự khác thường của mình, lúc đó chỉ lo kéo nàng tránh đi Chung Vĩ Triết.

“Xin hỏi, mọi người có nhìn thấy đồng học Trịnh không?”

“Ai nha, Chung lão sư lại đến tận hậu trường kiếm Đan Ny, người quả nhiên đối với Đan Ny rất để ý nhe.”

“Nói bậy bạ gì đó, tôi chỉ quan tâm đến sinh viên của mình mà thôi.”

Bên ngoài truyền đến cuộc nói chuyện của Chung Vĩ Triết với mọi người, hiển nhiên mọi người điều nhìn thấy được tiểu tâm tư của Chung Vĩ Triết đối với Trịnh Đan Ny, Trần Kha ở trong lòng nói lời châm chọc, rõ ràng hai người đã kết giao mấy tháng, hiện tại hắn vẫn có thể nói được như vậy.

Trịnh Đan Ny nghe cũng cảm thấy rất xấu hổ, không ngừng nhìn nét mặt của Trần Kha, muốn xác định nàng có vì Chung Vĩ Triết mà cảm thấy khó chịu không. Hai người điều im lặng, nghe bên ngoài tiếp tục nói chuyện.

“Chung lão sư, lần trước có một nữ nhân thân hình rất nóng bỏng gọi lão sư là chồng, đã truyền khắp học viện của chúng ta, nữ nhân kia là vợ của lão sư sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng em thật rất tò mò, lão sư ở học viện chúng ta rất nổi tiếng, đừng nói là lão sư đã kết hôn rồi nhe?”

Chung Vĩ Triết biến thành chủ đề trung tâm, tất cả đều muốn đem tin tức của Chung Vĩ Triết đào ra hết, Trần Kha không che giấu được ý cười, nhưng lại cảm thấy lo lắng cho Trịnh Đan Ny. Nàng cúi đầu, nhìn thấy Trịnh Đan Ny rất bình tỉnh như không hề quan tâm đến vấn đề này.

“Không phải, đó là bạn của tôi, hay cùng tôi đùa giỡn, tôi là đàn ông hoàng kim độc thân, ngay cả bạn gái cũng chưa có.”

Chung Vĩ Triết nói ra lời dối nói hết sức thuận miệng. Trịnh Đan Ny lặng lẽ ghi âm lại, sau đó đem điện thoại cất lại vào trong túi.

“Em với hắn, là bộ dạng như vậy...” Giang Tê Ngô miễn cưỡng tươi cười, nói trong lòng không khó chịu là nói dối.

“Không có việc gì... Có chị ở đây, hãy hoàn toàn quên hắn đi.”

Trần Kha áp Trịnh Đan Ny lên tường trong phòng thay đồ, nàng hôn vị trí trái tim của Trịnh Đan Ny, lưu lại dấu môi son trên áo trắng.

“Chị ở trong lòng của em...” Trần Kha  trịnh trọng hứa hẹn, Trịnh Đan Ny gật đầu lia lịa, đem nước mắt nhịn lại không để nó chảy ra. Cô cố gắng hít thật sâu, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Trịnh Đan Ny mặc cho Trần Kha bài bố, cô nhìn chằm chằm nàng, không che dấu được sự mê luyến trong mắt. Cô gọi: “Viên Viên tỷ!”

Trần Kha đáp lại: “Ân, thế nào?”

Trịnh Đan Ny nói ra ý nghĩ của mình: “Buổi tối hôm nay em muốn ở cùng với chị.”

Cây son trong tay Trần Kha chút nữa là rớt xuống, nàng hiểu rõ câu này của Trịnh Đan Ny hoàn toàn khác với khi nãy ở vườn hoa.

“Em...”

“Tối này, em muốn mình thuộc về chị.”

Trần Kha nổi da gà, nàng hiểu rõ ý của Trịnh Đan Ny muốn nói đến chuyện gì, nàng biết mình nên cự tuyệt, nhưng...........

“Chị hiểu được, nhưng em nhớ kỹ nói với mẫu thân là em ngủ ở nhà bạn học!”

Trần Kha phát hiện mình không thể cự tuyệt Trịnh Đan Ny được.

“Tại sao không nói là em đi cùng chị?”

Trần Kha nhớ đến hình ảnh Trịnh Mẫu Thân cầm dao phay nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Chị luôn cảm thấy mẹ em biết quan hệ của hai chúng ta, cho nên cần cẩn thận thì hơn.”

Trịnh Đan Ny nhẹ gật đầu, bỗng nhiên như đã hiểu được chuyện gì đó:

“Trách không được gần đây mẹ không có cùng em nói về chuyện con sói nữa.”

“Mẹ em cảm thấy chị là sói?”

“Chẳng lẽ em là sói sao?”

Trịnh Đan Ny nhíu mày phản bác, Trần Kha tưởng tượng một chút, liền nở nụ cười. Nàng cảm thấy Trịnh Đan Ny hoàn toàn không phải là sói mà là dê.

Nhưng khi lời nói dối bị phát hiện thì có lẽ tất cả sẽ kết thúc. Trần Kha trong lòng cảm thấy nặng nề, nhưng nhìn Trịnh Đan Ny, nàng liền khôi phục lại.

Chung Vĩ Triết cuối cùng cũng rời đi, hậu trường lại bắt đầu bận rộn, người ra vào phòng thay đồ nhìn mà chóng cả mặt, do gần tới giờ bắt đầu buổi diễn. Tiết mục của Trịnh Đan Ny là tiết mục mở màn, nên Trần Kha đã lặng lẽ rời khỏi hậu trường, nàng tìm được một chỗ có thể nhìn được toàn bộ sân khấu, nàng ngồi xuống chờ đợi mở màn.

Hôm nay, không chỉ có thời gian xem Trịnh Đan Ny biểu diễn mà có thể xem luôn những tiết mục khác. Cảm thấy điện thoại run lên, Trần Kha lấy điện thoại ra, thì thấy Wechat có tin nhắn.

[ Wechat ] AAA: Trần Kha lão sư, chút nữa chúng em sẽ bắt đầu biểu diễn, lão sư tới chưa?

[ Wechat ] Trần Kha: Tôi đã đến, chờ xem tiết mục.

AAA là khoa diễn xuất của Thiên Đường học viện, bởi vì nhà xuất bản với học viên có hợp tác lúc tuyên truyền, nên có mời Trần Kha viết kịch bản. Trần Kha vốn nghĩ là từ chối, nhưng khi biết tiết mục được biểu diễn hôm nay, nên nàng đã viết một câu chuyện nhỏ.

Kịch bản là về một vụ án giết người, sự việc vây quanh cái chết của một nữ nhân, cuối cùng tất cả mọi người điều biết được hung thủ chính là chồng của nạn nhân.

Hai người tiếp tục nói khách sáo vài câu, vì để kịch bản hay hơn, Trần Kha đã nhiều lần sửa kịch bản. Đại khái muốn làm ra một loại ám chỉ tâm lý, muốn dẫn dặt mọi người liên tưởng vụ việc. Mặc dù Trần Kha chưa từng thử cái phương pháp này nhưng nàng tin tưởng nếu Chung Vĩ Triết thật sự có ý định muốn giết nàng thì sau khi xem xong sẽ nhanh chóng hành động thôi.

Chỉ là, Chung Vĩ Triết sẽ dùng cách gì để giết nàng?

Trần Kha đang muốn phân tích theo tâm lý của Chung Vĩ Triết thì đèn sân khâu sáng lên, ở chung quanh nhiều người bắt đầu la lên, ánh mắt tắt đi rồi sáng lên lần nữa, thì tiết mục mở màn cũng bắt đầu.

Rõ ràng căn bản nghe không hiểu ý của ca từ, nhưng thanh âm kia lại xuyên thấu lòng người, Trần Kha nghe mà cũng không kìm chế được nổi da gà, như bị ca từ đập sâu vào lòng. Nam nhân tiếp túc hát, dễ như trở bàn tày làm tất cả mọi người tập trung lên sân khấu.

Không giống các học viện khác, các câu lạc bộ của học viên Thiên Đường đều rất chuyên nghiệp, Trần Kha càng thêm chờ mong tiết mục của Trịnh Đan Ny và cả tiết mục diễn theo kịch bản của nàng. Mà sự thật như thế, không có cái gì làm cho Trần Kha thất vọng cả.

Lúc ca khúc vang lên, màn che mở ra, một chùm ánh đèn chiếu vào nữ nhân vừa xuất hiện trên sân khấu, nữ nhân liền bắt đầu nhảy múa. Nữ nhân vô cùng đẹp, thần thái, dáng múa tuyệt không có chỗ nào có thể chê được, những ngón tay quá xinh đẹp, vòng eo uyển chuyển, quả thật quá kích thích thị giác của người xem.

Màn hình lớn đều tập trung vào mặt của nữ nhân, cô đeo một lớp lụa mỏng, nhìn qua càng thêm sự hấp dẫn, Trần Kha có thể nghe rõ được âm thanh nuốt nước miếng của những người xung quanh. Trịnh Đan Ny của nàng như vậy quá hấp dẫn rồi.

Bổng nhiên, ánh đèn phân tán ra cả sân khấu, Trịnh Đan Ny xé bỏ quần áo bên ngoài, ném xuống khán đài, trên người là váy khiêu vũ, mọi người cực lực la hét.

Những sinh viên của câu lạc bộ Audition cũng đã xuất hiện trên sân khấu, nhạc nhẹ nhàng đã được thay thế bằng nhạc sông động, mà Trịnh Đan Ny ma mị cũng biến mất, trở thành một Trịnh Đan Ny sinh động.

Một người thét chói tay, khen hay không ngớt, tất cả cũng bị lôi cuốn vào trong đó. Mà đến khi kết thúc, Trần Kha không biết mình đứng lên lúc nào!!!

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny: Khẩn trương chết em rồi! Viên Viên tỷ, chị có xem không?

Chưa qua mấy phút, Trần Kha đã nhận được tin nhắn Wechat của Trịnh Đan Ny, cô như chờ đợi không được, muốn lập tức biết là Trần Kha có nhìn mình hay không?

Trần Kha cảm giác thật ngoài sức tưởng tượng, một Trịnh Đan Ny vừa rồi giống hệt yêu tinh, chớp mắt trở thành con mèo nhỏ rồi.

[ Wechat ] Trần Kha: Chớp mắt chị cũng không làm, xem em mấy phút, thì mấy phút đó chị đều không có thở.

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny: Chị vẫn là nên thở đi, chứ có gì phải làm hô hấp nhân tạo, nhiều phiền phức.

Trịnh Đan Ny gửi một cái icon đầy nghịch ngợm, sau đó tiếp tục gửi một tin nhắn.

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny: Lão sư câu lạc bộ vẫn còn ở đây, em chạy không thoát, chị đợi em, một chút em ra kiếm chị.

[ Wechat ] Trần Kha: Không vội, đêm nay còn rất dài.

Trần Kha tiếp tục ngồi xem, có lẻ còn thêm mấy tiết mục nữa mới tới tiết mục của khoa diễn xuất. Hiện tại, Trịnh Đan Ny bị giữ lại cũng thuận tiện cho nàng chờ.

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny: Tuyệt đối không dài, bây giờ cũng hơn mười giờ rồi, em ngày mai còn phải đi học.

[ Wechat ] Trần Kha: Trịnh tiểu bằng hữu, có phải em đang nghĩ tới chuyện gì không trong sáng hay không?

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny:???

Trịnh Đan Ny gửi tới ba dấu chấm hỏi, Trần Kha có tưởng tượng vẻ mặt bối rối của Trịnh Đan Ny.

[ Wechat ] Trần Kha: Được rồi, để sự duy trì sự thần bí, chị đã chọn một nhà nghỉ tốt để ở lại.

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny: Thì ra Viên Viên tỷ là loại người như vậy, em muốn được về nhà!!!

[ Wechat ] Trần Kha: Cũng được nếu em muốn, chị sẽ thử cảm giác một mình ngủ ở nhà nghỉ.

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny:...

Trịnh Đan Ny im lặng không biết nên nói gì, dĩ nhiên cô hiểu Trần Kha đang đùa với cô, nhưng trong lòng thì cảm thấy Trần Kha quá điêu luyện, thành thạo

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny: Viên Viên tỷ, chị thật xấu, em hiện tại đang vô cùng, vô cùng, vô cùng khẩn trương.

[ Wechat ] Trần Kha: Chị cũng khẩn trương a.

[ Wechat ] Trịnh Đan Ny: Nhưng em có cảm thấy chị khẩn trương chút nào đâu!!!

[ Wechat ] Trần Kha: Chị so với Ny Ny lớn hơn tám tuổi nha, nếu chị cũng thể hiện sự khẩn trương, thì làm sao có thể dẫn dắt em, bảo vệ em.

Trịnh Đan Ny cảm thấy trong lời nói của Trần Kha có ý gì đó, Trịnh Đan Ny muốn hỏi rõ, nhưng cô biết dù có nói gì đi nữa, chuyện Trần Kha không muốn nói thì nàng cũng sẽ có cách nói sang chuyện khác.

Vì vậy, Trịnh Đan Ny cũng nói sang chuyện khác. Nhưng thực tế không đầu cô căn bản không phải đang nói chuyện trên trời dưới đất.

Trần Kha cũng cảm thấy như vậy, nàng cố gắng giữ vững tinh thần, làm cho mình tập trung hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net