Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật quý quá, em là Tô Mạc Nhi. Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây." Người kia giờ phút này mới đứng dậy quay đầu, nở ra nụ cười kiều mị nhìn Trần Kha chào hỏi.

Là một cô gái trẻ tuổi phỏng chừng còn trẻ hơn cả Trần Kha, dáng người xinh đẹp, dung mạo tuyệt mỹ. Nếu để người khác đánh giá thì có vẻ Tô Mạc Nhi nhỉnh hơn Đan Ny một chút. Nhưng đối với Trần Kha mà nói nhan sắc người này vốn không phù hợp với mình, vợ cô vẫn là mĩ nhân đẹp nhất. Ánh mắt Trần Kha vẫn duy trì trên khuôn mặt Mạc Nhi, vẻ điềm đạm lạnh toát chẳng thay đổi. Vì Trần Kha sợ nếu chuyển tầm mắt sẽ lại thấy thứ không nên thấy.

Đúng vậy, giám đốc Tô của công ty KN ăn mặc vô cùng mát mẻ.

Tô Mạc Nhi mặc một chiếc váy dài liền thân màu đỏ. Có dây bắt chéo sau lưng để lộ ra tấm lưng trắng nõn không tì vết. Cổ áo chẻ sâu xuống lộ ra khe rãnh ngực mê người. Chiếc váy xẻ đùi rất cao, đôi chân thon dài được triệt để khoe trọn. Vì Trần Kha cao hơn giám đốc Tô một cái đầu nên chỉ cần nhìn xuống sẽ thấy được cảnh xuân hiện ra trước mắt.

"Gặp nhau trước đây? Thứ lỗi cho trí nhớ của tôi, thực sự không tài nào nhớ được đã gặp giám đốc Tô ở đâu." Trần Kha vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, cười cười hỏi ngược lại. Cô vẫn để bản thân đứng cách Mạc Nhi một khoảng nhất định.

"Em là con bé được giáo sư Celina sắp xếp cùng chị nghiên cứu lúc ở Anh Quốc. Chị không nhớ sao?" Tô Mạc Nhi tiến tới ôm lấy cánh tay Trần Kha lắc lư, vẻ mặt tươi sáng cùng ánh mắt long lanh nhìn lên Trần Kha mong chờ câu trả lời.

"A ..cô gái nhỏ con mang kính cận đó là giám đốc Tô đây sao?" Trần Kha tỏ vẻ khó tin, cố nhích người ra xa một chút nhưng vô dụng. Càng lẫn trách, Mạc Nhi càng kề sát hơn nữa.

"Em cứ nghĩ chị sẽ không thích bận những thứ này chứ." Mạc Nhi đem ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Kha từ trên xuống dưới, bàn tay cô nâng lên chạm đến cánh hoa hồng trên tai Trần Kha, nụ cười khó hiểu lại một lần nữa hiện rõ trên môi.

"Tôi cũng là phụ nữ vậy việc gì lại không thể diện chúng?" Trần Kha lạnh giọng, lùi về sau cầm bộ hồ sơ cùng văn kiện giơ lên trước mặt Mạc Nhi, như một cách lảng tránh khỏi hành động quá mức thân thiết của hai người hiện tại.

Trần Kha dám chắc người này nếu không phải con gái cô sẽ tung một cước đá bay thật xa. Vẫn là nên nhẫn nhịn. Bất quá bỏ qua vụ làm ăn này về nhà sớm với Đan Ny còn thú vị hơn a.

"Không nói nữa, chị ngồi xuống trước đi." Mạc Nhi vẫn duy trì trạng thái hòa nhã, thân thiết của mình đối với Trần Kha.

Ý tứ của Trần Kha cô dĩ nhiên nhận ra, chị không quá bài xích hành động của cô nhưng cũng đã tìm cách né tránh. Nếu còn tiếp tục cô nghĩ Trần Kha nhất định sẽ bỏ về. Chị ấy không quá cần thiết mối làm ăn này, cũng không nhất định phải hợp tác với KN. Mất đi một hợp đồng, một đối tác việc này không làm ảnh hưởng gì đến QB. Khó khăn lắm mới gặp được Trần Kha, cô đã chờ đợi lâu rồi lần này nhất định sẽ bắt lấy cho bằng được.

Nội tâm Mạc Nhi thầm nghĩ người con gái trước mắt không sớm thì muộn cũng sẽ thuộc về tay mình. Từ nhỏ đến lớn không có thứ gì cô muốn mà không được cả.

"Đây, giám đốc Tô cứ xem qua bản kế hoạch tôi đã sửa chữa lại trước đi. Nếu còn chỗ nào chưa vừa ý có thể tại đây thỏa thuận với tôi..." Trần Kha không thích dông dài, sau khi ngồi xuống cô liền đặt bản kế hoạch lên phía trước cho Mạc Nhi xem qua.

Từng câu từng chữ giải thích rõ ràng, nói tới hạng mục nào Trần Kha liền chỉ tay vào phần tương ứng trên giấy cho Mạc Nhi có thể nhanh chóng nắm bắt. Nếu thuận lợi thì trong hôm nay có thể hoàn tất, cô thật không mong muốn có thêm lần gặp mặt riêng tư nào như thế này nữa.

Mạc Nhi gật gù lia lịa nhưng ánh mắt không nằm trên giấy, mà chỉ tập trung vào nét mặt nghiêm túc của Trần Kha hiện tại.

Trần Kha ngồi đối diện cô vì muốn truyền đạt đến mình rõ hơn nên chị mới đứng dậy, cả người nhoài về phía trước một chút.

"Cô có nghe tôi nói gì không vậy? Tôi không có rãnh rỗi để lập lại lần nữa đâu." Trần Kha khó chịu lên tiếng.

Làm gì có thể tiếp tục diễn giải khi người ngồi nghe cứ đưa cái ánh mắt quỷ dị nhìn mình, còn thêm nụ cười mụ mị đó nữa chứ.

"Em thực thích chị nha Trần Kha." Mạc Nhi không ngần ngại tỏ lòng yêu mến của mình cho Trần Kha nghe.

"Tôi biết, nhưng làm ơn việc gì ra việc đó giúp tôi." Trần Kha ngồi xuống ghế chống tay lên bàn chạm đến nơi thái dương của mình xoa đi xoa lại. Mệt mỏi yêu cầu Mạc Nhi nghiêm túc với công việc hơn.

Cả ngày hôm nay cô đã bận bịu đủ rồi, bây giờ Trần Kha thực sự không muốn ở đây chơi trò tán tỉnh với Tô Mạc Nhi thêm một phút nào nữa. Thời gian buổi tối cô muốn dành cho Đan Ny, không biết giờ này em đã ăn tối chưa, em có đang chờ mình ở nhà không.. Nghĩ nghĩ sau đó Trần Kha cầm điện thoại lên xem giờ giấc.

Chín giờ hơn.

Trần Kha nhíu mày, giờ phút này mới bấm gọi cho trợ lý Trương.

"Alo chị vẫn còn ở đó chứ?" Trần Kha lo lắng lên tiếng.

"A ..ừm ..tôi ..nhức đầu quá.." Trợ lý Trương rặn ra từng chữ trả lời Trần Kha.

Trần Kha nhíu mày, cái nhíu mày càng lúc càng đậm. Nhìn đến Tô Mạc Nhi đang vui vẻ uống một hơi đã cạn ly rượu trong tay mới đứng bật dậy.

"Xin lỗi, hôm nay đến đây thôi. Cuộc hẹn lần sau tôi sẽ báo cho cô địa điểm ngày giờ cụ thể. Tạm biệt." Trần Kha cầm tài liệu lên tay, mặt không biến sắc lạnh như băng nói với Mạc Nhi.

Cũng chẳng màng đến Mạc Nhi đang nhìn mình bằng ánh mắt gì. Nhưng Trần Kha biết người ngồi đó từ đầu đến cuối làm bất cứ việc gì cũng đều có dụng ý với mình.

Ra ngoài Trần Kha liền chạy đi tìm trợ lý Trương. Cô ấy ở phòng bên cạnh đang nằm gục trên bàn say khướt, cô gái ban đầu cản trở trợ lý Trương cũng ngồi kế bên.

Trên bàn ngổn ngang toàn là vỏ chai rượu, Trần Kha dám chắc hai người này đã uống không ít. Có điều cô ta không biết say sao? Đúng là không thể đùa được, sau này nếu bị người của KN mời rượu nhất định không được khinh suất.

Trần Kha dìu trợ lý Trương ra xe, lục trong túi của trợ lý Trương lấy ra điện thoại. Cô không biết nhà đành gọi cho ai đó hỏi thử xem sao.

"Mèo nhỏ"? "Tám cuộc gọi nhỡ" Trần Kha vừa mở điện thoại đã thấy một số di động được lưu tên thân mật gọi tới từ lúc nào. Không chần chừ thêm Trần Kha trực tiếp ấn gọi lại. Sau khi đã trao đổi địa chỉ với người ở đầu dây bên kia Trần Kha cho xe đi thẳng đến đó.

Chung cư X, không tệ.

Trần Kha cảm thán nhìn lên tòa chung cư cao cấp trước mặt. Xem ra gia cảnh trợ lý Trương cũng khá giả quá đó chứ.

Dìu đến một đoạn, Trần Kha bắt gặp thân ảnh một cô gái nhỏ hướng hai người các nàng chạy đến. Trong vô cùng lo lắng đỡ lấy người trợ lý Trương.

"Cô là tổng tài của chị ấy? Và tại sao chị ấy lại thành ra thế này?" Ánh mắt cô gái đanh thép nhìn Trần Kha hỏi một lượt.

"Xin lỗi hôm nay tôi có một cuộc gặp gỡ với đối tác mới mang theo trợ lý Trương. Để cô ấy say đến như vậy là lỗi của tôi." Trần Kha hơi cúi người tạ lỗi với cô gái trước mặt.

Cũng không còn sớm nữa, cô gái ấy chỉ vì lo lắng nhất thời nên không kiềm được cảm xúc. Sau khi nghe Trần Kha giải thích thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng mới tạm biệt rồi quay người cùng trợ lý Trương đi mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net