Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã yên vị trên xe rời khỏi hội trường, Trần Kha đến nghỉ ngơi tại một cái khách sạn năm sao gần đó. Vì hôm nay cô còn có cuộc gặp gỡ đối tác, vừa đúng công ty của bọn họ cũng ở quận M này.

Đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường của khách sạn điểm đúng hai giờ ba mươi, từ giờ đến lúc gặp đối tác còn hơn ba tiếng đồng hồ. Trong lúc chờ đợi Trần Kha gọi trợ lý Trương qua phòng cùng cô giải quyết mấy cái đề án, kế hoạch sắp sửa được triển khai.

Đêm xuống là lúc quận M thức tỉnh, trên các tòa nhà cao chọc trời lấp lánh đủ loại ánh sáng. Các tấm biển quảng cáo dọc hai bên đường không ngừng nhấp nháy, dãy quán bar chạy dài hết cả một con đường, mở cửa xuyên đêm để đáp ứng nhu cầu của con người nơi đây.

Sáu giờ bắt đầu đàm phán cùng đối tác, bọn người diện vest nghiêm chỉnh ngồi lặng yên nghe Trần Kha diễn giải về các dự án. Sau khi kết thúc đám người chầu chực mời Trần Kha ở lại dùng bữa với bọn họ nhưng cô dứt khoát từ chối, trở về thành phố X.

Thân là chủ tịch quản lý công ty giải trí lớn mạnh nhất cả nước, Trần Kha thường xuyên sẽ nhận được các loại mời mọc tiệc rượu dùng cơm cùng không ít sự kiện lớn nhỏ. Trừ phi các hoạt động ấy có liên quan đến công việc Trần Kha mới miễn cưỡng tham dự, bằng không sẽ nhờ trợ lý Trương đẩy lùi bớt đi.

Rời khỏi nhà hàng, nơi gặp gỡ đối tác, là gần tám giờ tối.

Trợ lý Trương chở Trần Kha trên chiếc Rolls-Royce sang trọng, nhìn ngắm quận M qua cửa kính xe, Trương Trúc Hàn không giấu được thích thú, kinh hô thành tiếng: "Quận M này cũng quá sức lộng lẫy a".

Trương Trúc Hàn trước đây cùng ông Trần gặp gỡ đối tác, qua miệng bọn người đó mà biết chút ít về quận M này. Hôm nay mới có dịp đi đến, quả thực nơi đây giống như thiên đường cho các tính đồ "bay lắc" vậy.

Một khu vực nhỏ như cái lỗ mũi thôi đã chen chúc đến hai ba cái quán nhậu rồi. Chính là không nghĩ người trẻ bây giờ có thể trâu bò đến mức ngày làm đêm bay như vậy.

Trần Kha ổn trọng ngồi phía sau, dưới cái ánh sáng chói lọi bên ngoài hắt vào làm cô choáng váng đến hoa mắt váng đầu, như có như không nói: "Ừm đúng là vẻ ngoài có chút hoa lệ."

Đối với câu nói của trợ lý Trương, Trần Kha biết nó không sai, chẳng qua thứ mà Trương Trúc Hàn nhìn thấy cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi.

Trương Trúc Hàn sững sờ nghe Trần Kha đáp lời, mặc dù câu nói chưa đến mười chữ nhưng sao cô cứ có cảm giác nghĩa của nó không hề đơn thuần chút nào. Xưa nay lời Trần tổng nói đều rất có ý tứ, nếu không phải vì thường xuyên tiếp xúc, Trương Trúc Hàn cũng không có cảm thấy câu nói trên có gì ẩn ý sâu xa.

Trần Kha ngồi ở hàng ghế sau, chân này bắt chéo chân kia, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Khuôn mặt tĩnh lặng như nước, ưu nhã nói tiếp: "Chị đối với nơi này có vẻ rất thích thú?".

"Không hẳn là thích...." Trương Trúc Hàn cầm chắc tay lái, ánh mắt thăm dò nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, cẩn thận nhìn nét mặt Trần Kha.

Làm việc bên cạnh Trần Kha đã gần một năm nay, hết thảy mọi biểu lộ cảm xúc của sếp mình Trương Trúc Hàn đều chứng kiến qua. Ban đầu cô cảm thấy việc phải làm trợ lý cho một cô nhóc tuổi đôi mươi hẳn là chuyện hi hữu nhất trong cuộc đời, còn nghĩ QB, công ty này sẽ không vững vàng được bao lâu nữa. Nhưng qua những gì ông Trần đã nói trước đó, qua khoảng thời gian ở bên cạnh trợ giúp cho người này. Trương Trúc Hàn không khỏi thán phục trầm trồ, người trẻ có tầm nhìn xa, có sự hiểu biết sâu rộng và có tài dẫn dắt đáng kinh ngạc như Trần tổng thực sự là không dễ dàng gì tìm được người thứ hai.

Tính tình của Trần tổng cũng không đoán trước được, bởi lẽ con người này quá mức lãnh đạm, quá mức trầm ổn, đối với ai cũng có một loại biểu tình duy nhất. Làm cho người ta có cảm giác xa cách, dè chừng. Không phải cái kiểu "bá đạo tổng tài" không phản ứng người khác, trên cơ bản người khác hỏi cái gì Trần tổng cũng sẽ tùy ý trả lời, bất quá người này chính là quá kiệm lời. Thái độ không lạnh không nhạt mà hồi đáp.

Vì thế mỗi lần chạm mặt với Trần Kha, cho dù là ai cũng không có khả năng bình tĩnh nói chuyện cùng cô ấy.

"Tiếp đi." Trần Kha xốc mí mắt, nhìn điệu bộ nghiêm cẩn của trợ lý Trương, biết chị là vì nói tới chuyện ngoài lề sợ mình không hứng thú nên mới dừng lại thăm dò.

Nhìn dáng vẻ thong dong thoải mái của Trần Kha, rốt cuộc căng thẳng trong lòng Trương Trúc Hàn giảm xuống hơn một nửa. Cảm thấy sếp mình cũng không đến nổi băng lãnh lắm, nói: "Thú thật tôi chỉ cảm thấy nó khá nhộn nhịp tươi trẻ mà thôi. So với thành phố chúng ta sống vẫn còn thua kém quá nhiều. Nhìn cái nhịp sống không có chừng mực ở đây, nhất thời tôi không tiếp nhận nổi. Tôi biết ngài hiểu rõ hơn tôi nên tôi không dám nói quá nhiều lời dư thừa. Chung quy quận M chỉ đáng để ghé qua thưởng thức còn sinh sống lâu dài, tôi nghĩ đây không phải quyết định sáng suốt."

Nói xong một tràng, Trương Trúc Hàn tự khắc cảm giác rùng mình. Lần đầu tiên cô nói nhiều như vậy với Trần tổng và ngài ấy còn có vẻ rất đồng thuận với quan điểm của mình. Trong lòng dâng lên loại cảm giác giống như vừa làm được việc lớn lao gì đấy, phập phập phồng phồng chờ đợi kết quả.

Trần Kha không có ngay lập tức phản ứng, qua một lát cô chỉ "ừm" một tiếng rất khẽ, đôi môi đỏ hồng mê người kéo lên một đường cong hoàn mỹ.

Qua câu trả lời vừa rồi, Trần Kha có thể sơ lược đánh giá rằng trợ lý Trương, người này có lý trí, biết chừng mực. Rất hợp tính với cô, Trần Kha đến giờ mới hiểu được vì sao ba mình thời điểm đó lại trọng dụng một nhân viên thực tập như Trương Trúc Hàn.

Năng lực của Trương Trúc Hàn cũng tạm được, bù lại chị ta là người tốt tính, cần cù lại sáng dạ, tiếp thu rất tốt lời cấp trên nói. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để một người tầm thường như Trương Trúc Hàn trở nên đặc biệt trong mắt của cô rồi.

Chạy đến ngã tư, tín hiệu đèn đỏ sắp hết, xe thả chậm tốc độ đến gần vạch kẻ đường. Thì bất ngờ "choảng" một tiếng vang lên, mặt cửa kính ghế sau vỡ ra thành nhiều mảnh sắt nhọn, rơi lung tung trong và ngoài xe. Chiếc ghế da màu kem bên cạnh Trần Kha bị xuyên lủng một lỗ, làn khói mờ mờ rất nhỏ bay lên kèm theo mùi hương gay mũi, hệt mùi nhựa khi bị đốt cháy.

Trần Kha nương theo ánh sáng bên ngoài, nhìn kỹ. Giữa mày lập tức nhíu lại thật chặt, không khống chế được hét lớn: "Mau cho xe chạy đi!!"

Trương Trúc Hàn còn đang không biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phía sau lại truyền đến tiếng của Trần tổng. Cô hốt hoảng đạp chân ga, giờ phút hiện tại không có thời gian để suy nghĩ, theo lệnh của Trần Kha khởi động xe nhanh chóng phóng khỏi khu vực này.

Xe vừa lăng bánh lại nghe thấy tiếng sắt thép ma sát nhau "keng" một tiếng phía đuôi xe, ngay vị trí của Trần Kha.

"Khốn kiếp có ai đó ở trên mấy tòa nhà kia giở trò." Trần Kha cáu giận chửi bậy, trực tiếp đem nút bấm khẩn cấp trong xe ấn mạnh.

Sau khi chiếc xe đi khuất tầm ngắm của mấy tòa nhà khi nãy, mới chậm rì rì dừng lại. Trần Kha cẩn thận quan sát chiếc ghế bên cạnh, đường đạn rất to và dài. Khóe môi giật giật lại muốn chửi bậy. Trực tiếp mở cửa ra ngoài.

Này mà trúng thì chỉ có thể đi gặp tổ tiên chứ không tài nào cứu nổi.

Trương Trúc Hàn ngồi ghế lái, nhìn thấy Trần Kha mở cửa ra khỏi xe cũng theo sát cô ra ngoài. Lúc nãy vì tình huống cấp bách, cứ theo lệnh của Trần Kha mà làm, không biết gì. Hiện tại dừng lại quan sát mới toát mồ hôi lạnh nhận ra, các cô là đang bị người ta ám sát!!

Trần tổng mà ngồi bên đấy thì khẳng định lớn chuyện rồi.

Vãi linh hồn, nếu không phải hôm nay cùng Trần tổng trải qua cô cũng nghĩ mấy trường hợp hư cấu này chỉ xuất hiện trên phim thôi chứ.

Trần Kha không có rãnh để ý đến khuôn mặt trợ lý Trương là như thế nào biến hóa. Cô cau mày nhìn cửa kính xe, nơi viên đạn đi xuyên qua, dư quang nhìn thấy từ xa ba chiếc moto chạy như bay phóng tới. Trong lòng rối tinh rối mù giờ phút này mới thở ra một hơi khí lạnh, thả lỏng được một chút.

Đối với thân thế, địa vị của Trần Kha, cho dù là cô không có gây thù chuốc oán với ai nhưng cũng không loại trừ khả năng người khác tự câm ghét mình. Vì thế trước khi ngồi vào ghế chủ tịch QB, Trần Kha đã âm thầm thiết kế sẵn một cái nút bấm màu đỏ ở trên chiếc xe mà cô sử dụng để đi sự kiện, gặp gỡ đối tác. Đề phòng trường hợp không mong muốn xảy ra cô vẫn có thể giữ được an toàn cho chính mình.

Nút bấm ấy báo hiệu trực tiếp đến đội vệ sĩ tinh nhuệ luôn theo chân Trần Kha đi công tác ở xa, cụ thể là khi cô rời khỏi thành phố X.

Bọn họ gồm ba người tên gọi theo số đếm từ một đến ba. Tuy ba người vệ sĩ kia không theo sát sao, túc trực bên cạnh Trần Kha, nhưng họ vẫn đảm bảo sẽ ở trong khu vực một kilomet. Nếu có bất trắc chỉ cần ấn cái nút kia, họ sẽ lần theo định vị được gắn sẵn trên xe, chưa đến năm phút sau liền có mặt ứng cứu.

Đến rồi.

Ba chiếc xe dừng lại, vây quanh Trần Kha. Ba người đàn ông cường tráng có chút thần bí trong bộ trang phục thuần đen tựa như đồ của đặc cảnh, mũ lưỡi trai cùng màu che hết một phần ba gương mặt.

"Trần tổng có chuyện gì sao?" Xuống xe cả ba đơn giản gật đầu với Trần Kha một cái, sau đó một người mở miệng hỏi rõ tình huống.

"Ngã tư phía trước có người dùng súng, hẳn là súng bắn tỉa nhắm vào tôi." Trần Kha không có kể rõ toàn bộ quá trình sự việc phát sinh, chỉ đem trọng điểm vấn đề trầm mặc nói ra.

Trần Kha lơ đãng, đầu óc cô hiện tại đang cố xâu chuỗi lại một số điểm đáng nghi ngờ, không xác định được vụ này cùng vụ của Đan Ny trước đó có liên quan hay không. Nếu có liên quan vậy hung thủ lần trước lẫn trốn bên Thụy Sĩ cùng người vừa rồi nổ súng chính xác chỉ là công cụ để kẻ đằng sau đạt được mục đích. Còn nếu hai vụ nổ súng này không có can dự gì với nhau, Trần Kha quả thực không thể đưa ra được một cái giả thuyết hợp lý nào cho sự việc tối nay cả.

Đầu tiên, giải quyết vấn đề trước mắt đã, còn nghi kị gì trở về tính sau.

Trần Kha hơi đau đầu, một tay nâng lên ấn ấn thái dương, giữa mày nhíu lại thật sâu, rất lâu cũng không có thả lỏng được chút nào. Cô cố gắng khắc chế cảm xúc, giữ trạng thái thoải mái, định định thần nghĩ ngợi. Nếu cứ tiếp tục làm con mồi như vậy, không sớm thì muộn cũng trở thành bữa ăn cho đám thú dữ đó thôi.

Rốt cuộc thì kẻ đó là ai? Vì cái gì năm lần bảy lượt muốn lấy mạng người nhà họ Trần đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC