Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lời Trần Kha nói, Tần Tử Kỳ ra ngoài giải tán hết đám người, bảo họ cách xa biệt thự ít nhất hai trăm mét, không một ai được phép bén mảng đến gần.

Đan Ny đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trông ngóng. Kết quả người ra tới, nàng nhìn trái nhìn phải, không thấy Trần Kha, mất bình tĩnh chạy đến trước mặt Tần Tử Kỳ hỏi: "Trần Kha chị ấy tại sao không cùng anh trở ra?"

Tần Tử Kỳ không biết giải thích như thế nào với Đan Ny. Đành nhanh gọn đem hết lời trọng yếu của Trần Kha ban nãy nghiêm túc nói lại với nàng.

Bả vai Đan Ny khắc khoải run run, rất muốn chạy vào bên trong với Trần Kha, có điều thân thể nàng hiện tại đang bị trợ lý Trương giữ chặt, không cách nào tránh thoát. Cho dù bản thân có giãy giụa thế nào, Trương Trúc Hàn vẫn nắm chặt cổ tay nàng, nhất quyết không buông. Sau đó chị ta cùng vài người đến thuyết phục phục nàng, qua không bao lâu, thành công đưa nàng tránh xa biệt thự.

Mưa đã ngớt, chỉ còn lác đác vài hạt rơi xuống. Lúc nãy vì bị âm thanh của mưa lấn át, không có có rõ ràng mấy thứ hỗn tạp xung quanh. Hiện tại bớt đi rồi, bên tai truyền đến vô vàng tiếng gọi nhau í ới, tiếng còi xe cảnh sát, cứu thương... càng nghe càng khiến lòng người thêm nặng nề.

Đan Ny đứng ngoài khu vực được cho là an toàn, đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước, không một âm thanh phát ra, chỉ có hai dòng lệ mặn đắng rơi trên gương mặt nhợt nhạt của nàng. Môi mỏng mím lại, cảm nhận rất rõ dư vị của nước mắt. Lòng đầy chua sót, đau khổ khốn cùng quỳ rạp xuống đất.

Chưa bao giờ Đan Ny phải trải qua cái loại cảm giác bất an, khó chịu đến vậy. Nó cứ ngự trị nơi lồng ngực nàng, không cách nào gạt bỏ đi. Chỉ biết bất lực để nó điều khiển cảm xúc của mình từ lắng lo bình thường đến khốn cùng tuyệt vọng.

Ở bên cạnh, Trần lão gia ngồi trong cái lều vừa được dựng lên, quản gia Lâm dùng khăn chậm chậm lau nước mưa trên người ông. Tâm trạng cũng không khác Đan Ny là mấy, chẳng qua nội tâm che giấu tốt, vẻ ngoài không biểu lộ đau thương, ánh mắt chằm chằm nhìn vào trong biệt thự.

Trần Kha chị không được có mệnh hệ gì !!

Hai tay Đan Ny đan chặt vào nhau, đặt ở trước ngực, nhắm mắt lại, hơi cúi đầu cầu nguyện. Nàng không hy vọng Trần Kha có bất kỳ vết tích gì trên người, chỉ mong mỏi chị có thể lành lặng trở ra với mình.

Lời khẩn cầu còn chưa trọn vẹn, tiếng nổ lớn không báo trước "đùng" một cái, không gian sau đó như lặng đi giây lát, đem mọi người dọa một trận hoảng sợ.

Đan Ny thất thần, mặt mày tái mét, nhìn biệt thự đổ xuống, hơn một phần ba diện tích ngôi nhà bị phá hủy. Mọi thứ chìm trong biển lửa, ngọn lửa thấp sáng cả một góc trời, cao nghì ngục, "phừng phực" cháy lan.

Ngọn lửa kia rõ ràng không đến mình nhưng Đan Ny cảm giác dường như chính nàng cũng bị nó thiêu rụi. Miệng hé mở run run, không nói được gì. Bàn tay vô thức đưa về phía trước, đôi mắt thoáng cái đã nhòe nhoẹt toàn là nước. Lệ trước tiếp nối lệ sau tuôn ra, Đan Ny cảm nhận rất rõ trái tim mình đang co thắt dữ dội, giống như bị bàn tay ai đó cố tình bóp lấy chơi đùa. Nhói đau vô cùng, từ trong khớp hàm lớn tiếng hét lên. "Trần Khaa..."

Tần Tử Kỳ thấy vậy nghiến răng nghiến lợi chửi bậy, nóng nảy chạy nhanh vào trong kiểm tra.

Còn chưa đến thời gian cái thiết bị kia phát nổ, vì sao có thể? Đều là trò bịp của lão già đó, chết tiệt!

Sớm biết như vậy, anh đã cho lão một viên đạn đi chầu trời. Cũng tại Trần Kha ngăn cản, rõ ràng cậu ta là người đang gặp nguy hiểm, còn có tâm tư lo cho mình sẽ bị cảnh sát bắt giữ.

Mưa tạnh hẳn, rất nhiều phóng viên đang chờ tin tức ở ngoài, sau khi nghe thấy tiếng động hãi hùng phát ra, đám người nháo nhào liều mạng chạy vào bên trong. Cảnh vệ ban đầu có thể dễ dàng trấn thủ cổng lớn, không để ai lọt vào. Có điều trong suốt khoảng thời gian từ nãy đến giờ, đã đến thêm không ít người. Số lượng lấn áp, bọn họ vất vả lắm mới trụ được đến giờ này. Vấn đề hiện tại là đám phóng viên này không còn yên ổn chờ đợi nữa, mà là bất chấp để vào được bên trong. Cảnh vệ thất thủ, đám phóng viên trên dưới hơn hai mươi người tràn vào trong sân.

Một tên nhanh tay lẹ chân vào trước, thấy Đan Ny ngồi bệt đờ đẫn dưới đất, liền chạy tới. Kê máy ảnh vào cận mặt nàng, xoay trở nhiều góc độ "tách tách" mấy tiếng. Phấn khích kiềm nén, sau đó đặt ra hàng loại câu hỏi cho nàng. Đan Ny tuyệt nhiên không có trả lời, đến cả một chút gì phản ứng lại cũng không. Thơ thẩn như người mất hồn, đớn đau gục mặt nức nở.

Rất đông cảnh sát cùng bác sĩ tiến vào khu vực bên trong biệt thự, Trương Trúc Hàn trở mình dự định đến xem, dư quang nghe thấy tiếng lãi nhãi phía sau lưng. Tâm trạng không được tốt lại chứng kiến cảnh tượng chết tiệt của tên phóng viên phía sau. Đôi mắt sắc lạnh đến gần, một cước đá bay cái máy ghi hình của hắn, nhún nhún vai, nhướng mày, vờ như không biết gì nói: "Xin lỗi là tôi vô ý, ngày hôm sau phiền anh đến QB nhận tiền bồi thường. Hiện tại đừng làm phiền đến chúng tôi".

Trương Trúc Hàn cúi người đỡ Đan Ny đứng dậy, dìu nàng đi tới phía trước xem xét tình hình. Trước khi rời đi cô liếc cho tên thanh niên kia một cái ánh mắt cảnh cáo "Nếu anh dám phát tán những tấm ảnh khi nãy lên, tôi xem tòa soạn của anh còn trụ được ở thành phố X này không?"

Tên phóng viên ngồi dưới đất nhặt lên máy ảnh, đối với ánh mắt không có thiện ý kia của trợ lý Trương. Mặc dù hắn không hiểu hết được ý tứ của cô. Nhưng hắn không phải kẻ ngốc, này là trợ lý của tổng tài QB, một hai câu của cô ta, rất dễ dàng để hắn mất việc như chơi. Mới không dám hó hé nửa lời, biết điều mà thoái lui.

Tay chạm vào bả vai, cảm nhận rất rõ được người con gái này đang run rẩy không thôi. Làm da trắng hồng vì lạnh mà chuyển sang xám ngắt, sắp qua xanh mét. Nàng chỉ mặc một cái áo phông trắng trơn, quần đũi màu ghi, dưới cái khí trời rét buốt hiện tại, không bị cảm mạo mới là lạ. Nước mắt thì giàn giụa tuôn ra, đau đớn này Trương Trúc Hàn không hiểu hết được, vẫn là có chút đồng cảm. Cô dự định an ủi, lại nhớ đến tình huống trước đó của Tần Tử Kỳ, nuốt xuống xung động, lặng người như cũ.

Bên trong đám cảnh sát lớn tiếng hô hoán lên gọi bác sĩ, một hai người mặc blouse trắng nhanh chân chạy vào. Chỉ thấy từ phía bên hông nhà, Tần Tử Kỳ ướt như chuột lột chạy ra, trên lưng.... Trên lưng anh ta là Trần Kha!

Tần Tử Kỳ hì hục hướng bác sĩ đi tới, vất vả đặt Trần Kha lên cáng, không chậm trễ đưa người vào xe cấp cứu.

Nhìn sơ qua bên ngoài, trên người Trần Kha, ở một số vùng da thịt bị bỏng, ửng đỏ từng mảng lớn nhỏ. Cánh tay bên phải có một đường rạch dài, các mảnh vỡ nhỏ li ti của cửa kính dính trên người cô rất nhiều. Chân tay chỗ nào cũng chi chít toàn vết sướt, miệng vết thương không ngừng rỉ máu.

Cậu đối với mấy cảnh tưởng máu me như thế này sớm đã nhìn quen mắt. Tình trạng của Trần Kha không quá đáng lo, cánh tay trái có lẽ đã gãy rồi. Ngoại trừ các vết tích ngoài da, Tần Tử Kỳ không nghĩ còn chỗ nào nghiêm trọng nữa. Chung quy ngoại thương nhiều đếm không hết, nội thương trước mắt nhìn không ra.

Tần Tử Kỳ vuốt nước trên mặt, chuẩn bị lên xe cùng bác sĩ đến bệnh viện. Chân bước được một nửa, ngay sau đó bị Đan Ny yếu ớt từ sau lưng kéo lấy góc áo, ghì lại. Tần Tử Kỳ mặt không đổi sắc, bình tĩnh quay đầu, khàn khàn giọng ho khan. "?"

Mặt mày Đan Ny so với trước đó còn muốn dọa người hơn, đôi mắt đỏ hoe ươn ướt, lâu lâu sẽ khịt mũi một cái. Phải công nhận là người này vừa nhìn đến rất đáng yêu, nhìn lâu lại cho cảm giác nàng ta rất ủy mị, quyến rũ. Hiện tại với cái biểu tình vô hồn này, thân thể yếu nhược này giống như đòn chí mạng đánh cho người ta không thể đỡ nổi.

Tần Tử Kỳ không quá hứng thú với phụ nữ, nhưng nhìn đến Đan Ny, chính là... là như thế nào anh cũng không thể rõ ràng hình dung. Lắc lắc đầu gạt đi dòng suy nghĩ, vợ bạn không tiện đánh giá quá kỹ càng!!

Anh nhìn người con gái trước mắt, thầm nghĩ Trần Kha thật may mắn, có được cô vợ hiền th.... Tần Tử Kỳ dừng một chút, định định thần, gạt bỏ chữ hiền thục ra khỏi đầu.

Dù sao thì người này có vẻ rất yêu Trần Kha, vì cậu ấy mà trở thành cái bộ dáng nhếch nhác như hiện tại. Không phải đa số con gái rất chú ý diện mạo khi ra khỏi nhà sao? Nàng ta còn là người nổi tiếng, khẳng định hình tượng luôn được bảo dưỡng rất tốt. Bất quá người đẹp như Đan Ny có xác xơ thế nào cũng không thể dìm được nàng.

Đan Ny chỉ lo nhìn thương thế của Trần Kha không có để ý đến bất kì thứ gì xung quanh. Mà Tần Tử Kỳ nhận thấy bản thân mình giống như người tàng hình, Đan Ny vốn dĩ không có để mình trong mắt.

Môi giật giật, không làm gì được, quá mất mặt! Bình thường một lời của anh thôi đã khiến cả đám sợ mất vía. Tần Tử Kỳ nâng tay đỡ trán, cố gắng vớt vát lại chút khí thế, ờm ở lên tiếng: "Cô đừng quá lo lắng, Trần Kha cậu ấy...."

"Được rồi có việc gì nói sau." Đan Ny vẫn mang bộ dáng không quan tâm, mọi chú ý đều đổ dồn về Trần Kha, nàng không có tâm trạng cùng anh ta nói chuyện phiếm. Chính mình bước gọn lên xe, ngồi bên cạnh Trần Kha, nhìn vị bác sĩ bên cạnh hối thúc: "Bác sĩ nhanh đến bệnh viện đi."

Tần Tử Kỳ: "....."

Trên xe, Đan Ny lòng nóng như lửa đốt nhìn bác sĩ sơ cứu mấy vết thương ngoài da cho Trần Kha. Chị không có hôn mê, chẳng qua là do sức cùng lực kiệt, mệt mỏi đến độ không có cử động gì. Bởi vì xuất huyết nhiều, sắc mặt chị trắng bệch, môi tái nhợt, hai mắt nhắm lại, hô hấp khó khăn. Đan Ny không chắc chỉ cảm thấy hơi thở Trần Kha rất nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống, lúc mạnh lúc nhẹ hít vào thở ra.

Đan Ny đau lòng hai tay chống lên đầu gối che mặt lại, không nhìn nữa. Nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng này chút nào, nàng ghét nó! Cứ như vậy "hức hức" nhỏ nhẹ mấy tiếng.

Dường như nghe được, đầu óc Trần Kha thanh tỉnh hơn một nửa. Khôi phục chút ý thức, theo bản năng khẽ nhíu mày, nén đau hé mở mắt ra nhìn. Âm thanh này, không thể lẫn đi đâu được, là của Đan Ny.

Ánh đèn trong xe chiếu xuống thân ảnh người con gái nhỏ nhắn, yếu nhược đang bụm mặt khóc lóc. Bả vai run run, cả người giần giật sau mỗi tiếng "hức" của nàng. Trần Kha hé miệng, nhưng là không còn sức để to tiếng gọi nàng. Chỉ đành "khào khào" trong cuống họng mấy chữ không rõ ràng: "Đan Ny ...đừng ..ahhh ....chị không sa....."

Đan Ny giật mình, ngẩng mặt lên, mắt thấy Trần Kha khó khăn xòe bàn tay ra đưa về phía mình. Nàng nhịn không được khóe mắt lần nữa rơi xuống dòng lệ nóng, nắm lấy bàn tay của chị nhẹ nhàng xoa xoa. "Đừng nói gì chị hiện tại không khỏe".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net