10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cũng đã một tháng trôi qua Trịnh Đan Ny không có Trần Kha bên cạnh, cô bắt đầu sống với cuộc sống tự lập không dựa dẫm vào ai.

Mọi người trong Trịnh gia đều thấy rõ tiểu thư đã thay đổi rất nhiều, cô ấy sống có trách nhiệm hơn, đối xữ với mọi người cũng tốt hơn nhưng cũng có những thay đổi tiêu cực. Từ ngày Trần quản gia rời đi cô ấy kiệm lời hơn trước, không còn vui vẻ tươi cười nữa mà thay vào đó là nét mặt luôn giữ ở trạng thái lạnh lùng có phần lãnh đạm. Cũng có rất nhiều người ở Trịnh gia sợ tiểu thư không quen khi thiếu Trần quản gia nên tỏ ý muốn giúp đỡ kề cận cô nhưng cô đều từ chối nhất quyết không muốn ai giúp mình, ngoài ra hằng ngày luật sư Từ cũng đến thăm và trò chuyện cùng cô mà thái độ của tiểu thư vẫn như cũ dành cho anh ta, vẫn luôn khách sáo và giữ khoảng cách nhất định. Còn về Từ Ái cô ta cũng hàng ngày đến hỏi cô về Trịnh Đan Ny, hai anh em nhà họ thay nhau làm phiền cô mỗi ngày khiến cô mệt mỏi không ít.

Đã có nhiều lần Trịnh Đan Ny muốn hỏi thăm Trần Kha từ Diệp Thư Kỳ nhưng cô lại không hỏi, cô cảm thấy bản thân thật khó hiểu. Cô ta ra đi như thõa thuận chưa kể lại làm tổn thương đến cô vậy mà cô vẫn thấy rất nhớ cô ta, rất muốn biết giờ cô ta ra sao, là quản gia của Diệp Thư Kỳ có vui hơn khi là quản gia cho cô hay không… Rất nhiều câu hỏi khiến Trịnh Đan Ny không thể im lặng được nữa, vậy là cô quyết định gặp Diệp Thư Kỳ để giải đáp thắc mắc.

“Nè, dạo này người đó khỏe không?”

Diệp Thư Kỳ đang mãi mê chơi game chưa rõ Trịnh Đan Ny muốn nói gì

“Cậu nói ai?”

“Thì là…cái người thành quản gia cho cậu ấy."

“Quản gia nào?”

Trịnh Đan Ny bực mình trước những câu hỏi thờ ơ của Diệp Thư Kỳ, cô giựt cái ipad lại từ tay cô bạn thân rồi dùng thái độ cực kì nghiêm túc nói.

“Bộ cậu nhiều quản gia lắm hả?”

Diệp Thư Kỳ lắc đầu đáp

“Không phải nhiều quản gia mà tớ làm gì có quản gia nào.”

Trịnh Đan Ny khẽ nhíu mày

“Không phải Trần Kha là quản gia của cậu sao?"

“Không có, tỷ ấy đâu có chịu.”

“Vậy là sao? Tớ tưởng cô ta xin nghĩ để sang bên cậu.”

“Tớ cũng nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc không phải, tỷ tỷ hôm đó hẹn tớ ra trả lời và nói rằng không thể giúp tớ.”

“Tại sao?”

“Vì Kha tỷ không muốn ai trở thành tiểu thư của chị ấy ngoài cậu.”

“….”

“Tớ nói cái này cậu đừng giận, tớ thấy Kha tỷ hình như thích cậu nhưng cậu lại hiểu lầm chị ấy rồi ghét chị ấy.”

“Hiểu lầm cái gì, rõ ràng là hôm đó cậu với tớ cùng nghe cô ta nói vậy mà.”

“Có thể có lí do riêng thì sao, có khi unnie không muốn tớ biết tình cảm của chị ấy dành cho cậu nên mới nói như vậy.”

“Tớ không tin, thôi tớ về đây.”

Trịnh Đan Ny đứng dậy lấy túi xách ra về, Diệp Thư Kỳ vẫn không chịu ngưng nói với theo

“Nè Trịnh Đan Ny, cậu cũng có tình cảm với tỷ ấy mà…”

Lời nói của Diệp Thư Kỳ vẫn vọng lại đâu đây, Trịnh Đan Ny cười buồn thầm nghĩ

“Có tình cảm thì sao chứ, người ta đâu có thích tớ.”
———

Tại Trịnh gia:

“Chủ tịch, hôm nay tái khám bác sĩ nói người nên phẫu thuật càng sớm càng tốt.” – Dì Lâm tay đưa thuốc tận tình khuyên nhủ chủ tịch Trịnh.

“Uhm…nhưng để Đản Đản một mình ở đây ta thấy rất lo.”

“Phải chi còn Trần quản gia ở đây thì tốt biết mấy.”

Trịnh chủ tịch thở dài

“Bây giờ kiếm một người như cô ấy rất khó. Nếu không có ai chăm con bé ta không  an tâm mà đi.”

“Bệnh của chủ tịch phải phẫu thuật sớm, không thể để di căn thêm, ung thư dạ dày nguy hiểm lắm.”

“Ta biết, chắc ta cũng không sống được bao lâu.”

“Người đừng nói vậy, ở Mỹ y học rất tiến bộ tỉ lệ phẫu thuật thành công cũng cao. Nếu chủ tịch không  yên tâm hay là để tôi gặp Trần quản gia nói chuyện."

“Liệu cô ấy có đồng ý quay lại không?”

"Trần quản gia rất hiểu chuyện, tôi tin cô ấy sẽ đồng ý.”

“Vậy được.”
——
Tiệm hoa N

“Bác Lê ơi trông tiệm nha, con đi giao hoa cho khách."

“Uhm…đi đi con.”

Trở về với cuộc sống trước đây, công việc tuy có vất vã nhưng nó giúp cô đỡ nhớ tới trịnh hơn. Khi con người ta bận rộn thì nỗi nhớ sẽ được tạm thời lãng quên, Trần Kha cũng như vậy mà hàng ngày đều tạo cho mình nhiều việc để làm, đã có lúc cô cảm thấy mệt nhoài nhưng không muốn dừng lại. Tiếp tục làm, tiếp tục lao động, đây hiện tại là niềm vui sống duy nhất của cô.

Khi giao xong hoa do khách hàng đặt, Trần Kha lái xe trở về tiếp tục công việc chăm sóc và bán hoa. Vừa đậu xe ngay cửa tiệm đã thấy chiếc Camry đen quen thuộc khiến cô chợt khựng lại. Một lát sau mới bước chân đẩy cửa vào.

“Dì Lâm…” – Trần Kha bất ngờ thốt lên

“Trần quản gia, cô khỏe không?”

“Tại sao dì biết tôi ở đây?”

“Chuyện đó không quan trọng, hôm nay tôi đến đây gặp cô là có chuyện cần quan trọng muốn nói.”

“Chuyện gì vậy dì?”
[….]

Dì Lâm nói hết mọi việc cho cô nghe, cô cũng không ngờ chủ tịch Trịnh bệnh nặng như thế mà không cho ai biết. Nếu cô đồng ý trở lại Trịnh gia thì chủ tịch sẽ yên tâm sang Mỹ chữa trị như vậy rất tốt cho chủ tịch nhưng cô e ngại tiểu thư sẽ không đồng ý.

Cả đêm không ngủ để suy nghĩ, cuối cùng Trần Kha cũng có sự quyết định, cô vẫn còn nợ một lời giải thích cho Trịnh Đan Ny và một lời tạm biệt chưa nói. Lần này trở lại cô quyết toàn tâm toàn ý khiến Trịnh Đan Ny thay đổi cách nhìn về cô và sau khi chủ tịch trở về cô sẽ nói lời tạm biệt mà trước đây cô chưa kịp nói với  cô ấy.

Về phía Trịnh Đan Ny, cô không hề biết Trần Kha sẽ trở lại. Điều cô quan tâm nhất hôm nay là dì Lâm bảo chủ tịch sẽ đi công tác xa tại Mỹ, có thể là chuyến công tác dài hạn chưa nhất định ngày về. Trước giờ làm việc gì đều có dì Lâm và ông bên cạnh, bây giờ hai người đều đi xa khiến cô lo sợ, một mình ở trong  căn nhà lớn thế này lại không quen nhưng dì bảo nay mai có một người đến ở cùng cô, người đó sẽ thay dì chăm sóc cho cô. Mơ hồ nghĩ không biết người đó là ai, ai có thể thay thế dì ngoài cô ta…nhưng khả năng cô ta đến bên cô lần nữa là không có. Buông một tiếng thở dài, thôi thì mặc ai cũng được, dù sao hiện tại cô cũng đủ sức tự lo cho bản thân mà không cần đến ai chăm sóc.

_____

Nhớ like và comment, cảm ơn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net