44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Qua một đêm cùng nhau ôm ấp thủ thỉ hết thảy tâm tình với nhau, giờ đây Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny trở về Quảng Đông. Sau khi kết thúc màn chia tay tiễn biệt của mọi người hệt như những người thân của chính mình, Trần Kha có chút xúc động, buồn lòng không nói nên lời… ngồi bên cạnh Trịnh Đan Ny thấy chị cứ im lặng cũng thầm hiểu được lí do tại sao chị lại như thế, cô bèn đưa tay chạm đến cánh tay đang nắm chặt chiếc vô lăng kia mà an ũi…

“Kha, sau này chúng ta sẽ quay lại thăm mọi người.”

Trần Kha nhẹ cười quay lại nhìn Trịnh Đan Ny gật đầu thay cho câu trả lời, cô biết em là đang an ũi cô, muốn cô đừng phiền muộn nên đã nói những lời ấy. Tự thấy bản thân gần đây thật mẫn cảm, lúc nào cũng thể hiện quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài khiến em phải lo lắng…

Một đường trở về Quảng Đông l sau nhiều năm xa cách, khi vừa đến cổng dinh thự đã thấy một thân ảnh mảnh khảnh chẳng thể nào quên…

“Từ Ái…” – Trần Kha khẽ gọi tên

“Kha ở yên trong xe, em ra ngoài khi nào em cho phép mới được ra…” – Trịnh Đan Ny nhìn chị căn dặn

Lúc này ngồi một mình trong xe bản thân cảm thấy hơi luống cuống, vẫn là không biết làm thế nào để đối diện với Từ Ái bởi vì nhớ lại năm đó chưa một câu một lời đã rời đi trong chớp nhoáng. Đưa mắt dõi theo hai người con gái đang trò chuyện qua màn kính mỏng, Từ Ái vẫn vậy…cô ấy vẫn xinh đẹp và rạng ngời tựa như lần đầu tiên cô gặp. Nói về người ở ngoài, Từ Ái đứng từ xa vẫn không thể thấy được Trần Kha qua ô cửa kính…cô đến đây cũng là theo yêu cầu của Trịnh Đan Ny bảo rằng có điều bất ngờ dành cho cô, lòng vòng qua nhiều câu hỏi thăm bất chợt Trịnh Đan Ny đưa cánh tay lên cao rồi cửa xe cũng theo dấu hiệu của cô ta mà mở ra…

Thật bất ngờ, người trong xe bước ra … không phải là người suốt 3 năm qua cô đã tìm kiếm hay sao.

“La...li....sa Ma...no...ban.”

Sana gọi từng từ, từng chữ cái tên mà cô luôn gọi trong mỗi giấc mơ, có thật là người ấy đã trở lại…

“Từ Ái…em…khỏe không?” – Trần Kha bối rối hỏi

“….”

Nhìn thấy người con gái trước mặt một câu cũng không đáp, Trần Kha có phần áy náy không biết phải làm gì. Hiểu được tình cảnh của hai người đã lâu không gặp cơ hồ chưa hết ngạc nhiên, Trịnh Đan Ny lần đầu mở lời đánh tan sự đông cứng này…

“Từ Ái, tôi đã tìm được. Là Kha đấy.”

Trần Kha khẽ cười “ Kha xin lỗi đã không nói cho em biết mọi việc…”

Nhận biết được tất cả đều là thật, không phải là mơ…Từ Ái chạy đến ôm chầm lấy Trần Kha khóc nức nở, kèm theo những câu trách mắng. Trịnh Đan Ny đứng bên cạnh trong lòng có chút ghen tuông nhưng mà cô thấu hiểu quan hệ của hai người nên cũng bấm bụng cho qua…

“Được rồi, được rồi … đừng khóc nữa. Em làm dơ hết áo Kha rồi nè.”

“Kha…chị thật sự đã trở lại?”

“Uhm. Là thật.”

“Sẽ không đi nữa?”

“Không bao giờ rời đi nữa.” – Trần Kha khẳng định

Từ Ái buông Trần Kha ra, đưa mắt nhìn về phía Trịnh Đan Ny lúc này đang chăm chăm hậm hực nhìn cô…rồi lại nhìn sang Trần Kha, sau đó lại hướng ra chiếc xe đằng kia…ngay tức khắc cô đã hiểu…

“Hai người…đã quay trở lại?”

Trần Kha cười cười không nói gì, chỉ có Trịnh Đan Ny lên tiếng…

“Đúng vậy. Tôi và Kha sẽ lại yêu nhau như trước…bây giờ chị ấy thuộc về tôi, cô không được phép lại gần đâu đó.”

Từ Ái trong bụng phì cười, không ngờ 3 năm qua cô ta vẫn chưa thay đổi cái tính chiếm hữu trẻ con này… Vốn thời gian xa Trần Kha cô cũng đã có được đối tượng mới, nhưng mà nhìn thấy Trịnh Đan Ny một mặt ra vẻ độc chiếm có phần thú vị nên cô quyết định thử chọc cô ta một chút chắc xem sao.

“Tôi cứ lại gần đó thì sao…Cô tự bỏ Kha mà đi bây giờ có quyền gì mà quay lại nói với tôi những lời đó?”

“Từ Ái…” – Trần Kha vô lực gọi tên

“Em vẫn luôn đợi Kha…Không phải em đã từng nói vậy sao…” – Từ Ái ánh mắt thâm tình nhìn Trần Kha nói

“Yaaa, Từ Ái. Trần Kha là của tôi, unnie ấy chỉ yêu mình tôi…”

“Thì sao? Chị ấy yêu cô nhưng thời gian xa cô Trần Kha và tôi rất thân thiết với nhau. Đêm nào chúng tôi cũng trò chuyện gọi điện cho nhau, cô không nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy chứ...Nếu cô không tin có thể hỏi Trần Kha thì biết.”

Trịnh Đan Ny đưa mắt nhìn về phía Trần Kha như muốn xác nhận những lời Từ Ái nói có thật hay không…nhận ra vẻ lúng túng của chị cùng với cái gật đầu nặng nề từ chị cô không khỏi giận run người…

“Đêm nay hai người không cần gọi điện cho nhau nữa, cứ trực tiếp tán gẫu. Tôi xin phép đi trước.”- Nói rồi Trịnh Đan Ny quay lưng rời đi trước sự ngỡ ngàng của Trần Kha và Từ Ái.

Bốn mắt nhìn nhau đứng hình, Sana không ngờ Trịnh Đan Ny lại ấu trĩ cực độ như vậy nhưng mà cô cũng hiểu tại sao cô ta tức giận như thế. Nếu như không yêu Trần Kha nhiều, không một mực lòng hướng về Trần Kha thì cô ta chẳng việc gì phải giận dỗi như vậy… sự tình này chỉ tội mỗi Trần Kha, người ngây thơ vô tội vô tình bị cô đem ra đùa giỡn để giễu cợt Trịnh Đan Ny…

“Kha, em xin lỗi. Em không nghĩ Đan Ny lại như vậy, em chỉ muốn đùa một tí mà thôi” – Từ Ái trần tình

“Không phải lỗi của em. Là do tính cách em ấy như thế thôi.” – Trần Kha cười xua tay nói

“Thật xin lỗi đã gây rắc rối cho Kha.”

“Đã bảo không phải lỗi của em mà…”

“Hì, Kha bao giờ cũng vậy..lúc nào cũng tốt tính khiến người khác không thể từ bỏ.”

“Từ Ái…”

“Em nói thế thôi chứ em vốn đã thấu hiểu rồi. Kha vào nhà dỗ dành cô ấy đi, em về đây.”

Nhìn bóng lưng Từ Ái quay đi, Trần Kha có phần xót xa…cô cũng không hiểu tại sao cảm giác này lại đè nặng lòng mình đến vậy. Người con gái ấy bao năm qua vẫn luôn đợi chờ cô như cô đợi chờ Trịnh Đan Ny, người con gái ấy bao năm đem lòng yêu cô như cô đem lòng yêu Trịnh Đan Ny…những điều cô ấy làm, những gì cô ấy đối với cô…cô đều hiểu, đều biết và đều thấu nhưng sao tâm tư vẫn không thể chuyển dời, là vẫn không thể tiếp nhận. Có lẽ đó là vận mệnh, đời này kiếp này cô không thể yêu ai khác ngoại trừ Trịnh Đan Ny.

“Thật xin lỗi em, Từ Ái a.” – Trần Kha bỗng nhiên cất lời

Đôi chân đang bước liền lập tức dừng lại, vai khẽ run run, giọng thâm trầm nói…

“Kha không có lỗi và em cũng không hối hận. Lần này em sẽ nguyện theo ý Kha.”

“Từ Ái à…”

Quay đầu lại, từng giọt nước mắt lã chã rơi nhưng miệng vẫn kéo cong nụ cười đáp…

“Em chúc phúc cho hai người… Thật lòng đó.”

Nói rồi nhanh chân bước đi, Trần Kha  lại một lần nữa tần ngần nhìn theo bóng lưng cô gái ấy.

Một lát sau cô cũng xoay lưng bỏ vào trong, lúc này người đứng ngay góc đường từ nãy đến giờ đều dõi theo người kia cũng quay đi, lòng mĩm cười nói…

“Kết thúc rồi, một thời ta đuổi bóng.”

Là 3 năm chờ đợi trong mỏi mòn, là nhiều năm yêu thương trong vô vọng… “Trần Kha” là tuổi trẻ, tuổi thanh xuân của cô, tất cả đều dành trọn cho người. Chỉ là người kia vẫn một mực không nhận, một thời như vậy đấy…cứ rong ruổi chạy mãi theo hình bóng của người ấy mà không nhận ra người trước mặt luôn luôn hững hờ với mình. Hạnh phúc có nhất thiết phải chiếm hữu hay không?! Bây giờ cô mới thức tỉnh, yêu một người là luôn hướng về người đó dù rằng người mà họ chọn không phải là mình thì bản thân vẫn thấy cam tâm, dù rằng rất đau lòng nhưng là trong sự mãn nguyện thõa ý, không tức tối, khônghận thù…đó mới thực sự là dốc lòng dốc tâm để chân chính yêu thương một người.

--------

Bước vào tiền sảnh của dinh thự, một khoảng trống chẳng có ai…Đưa mắt rảo quanh tìm kím cũng là một khoảng không vắng lặng, thoáng nghĩ chắc Trịnh Đan Ny đã về phòng nên Trần Kha cũng theo đó mà cất bước đi…

Cửa phòng hé mở, không khóa cũng không đóng hẵn…đèn bên trong lập lờ… nhẹ đẩy cửa bước vào cô đã thấy thân hình người con gái cô đang tìm nằm gọn gàng ở ngay một góc giường, lưng quay về phía cô.

“Ny Ny~…”

Trần Kha nhẹ nhàng đặt thân mình nằm sát cạnh cô gái nhỏ, tay đưa qua eo hòng ôm lấy nhưng chưa được một phút đã bị người kia hất ra ngay.

“Buông!”- Trịnh Đan Ny đanh giọng quát

Trần Kha nuốt nước bọt, lần này có vẻ em giận cô thật rồi…

“Ny Ny, Kha có lời muốn nói.” – Trần Kha giọng năn nỉ khẩn cầu

“Có gì mai nói, em mệt rồi. Chị ra ngoài đi.”

“Ny Ny…Kha…”

Rất muốn giải thích cho em, rất muốn ôm em vào lòng, rất muốn ở lại cùng em nhưng tất cả đều một lời cũng chẳng dám nói, một hành động cũng chẳng dám làm, một mong muốn cũng chẳng dám nghĩ… Là em đang rất rất giận cô, nếu như vậy cho dù có ra sức giải bày em cũng chẳng chịu nghe. Thở dài, thôi thì tạm thời rời đi đợi em bình tĩnh cô sẽ cùng em nói chuyện…

Nghe tiếng bước chân cùng với  tiếng cửa phòng đóng lại, Trịnh Đan Ny thở hắt ra…tay cấu vào tấm rap giường cũng thả lỏng ngay sau đó. Tâm tư của cô bây giờ chính cô cũng chẳng rõ, biết khi xa nhau người bên cạnh lo lắng chăm sóc cho chị là Từ Ái cô lại không vui, hoàn toàn rất khó chịu tuy rằng bản thân cũng biết ơn cô ấy vì đã cận kề giúp chị bớt cô đơn...Nhưng cuối cùng vẫn không thể cho qua, vẫn không thể nhắm mắt xem như không có gì khi nghe được những lời nói ấy và nhận lại cái gật đầu xác thực từ chị. Có phải cô rất ích kỉ hay không…chính mình rời bỏ chị rồi lại ghen tuông bực dọc khi biết chị cùng người khác mỗi đêm chuyện trò…Cô có quyền sao?!

Đấy là vì cô thật sự rất sợ, sợ rằng tình cảm của chị đã dành cho cô vơi đi một nữa, thời gian xa nhau chị lại gắn bó với Từ Ái hàng ngày như vậy có chắc chị sẽ không động lòng… Hiện tại cô rất muốn biết nhưng lại cũng không muốn, là đang trốn tránh, là đang không dám đối mặt như những ngày trước đây. Nghĩ lại ngày đó vì chính mình hèn nhát đã để mất chị, nếu lúc đó chị không trở lại thì chắc chắn cả hai cũng không có ngày hôm nay, mà đã yêu nhau sâu đậm như vậy đáng ra cô phải hết lòng tin chị mới phải chứ…

“Kha…”

Khẽ gọi tên rồi bật người ngồi dậy, Trịnh Đan Ny bất giác lo sợ chị lại bỏ cô đi lần nữa…

“Kha à…Kha…”

Tiếng gọi ngày một lớn hơn, chân cũng chạy nhanh hơn một chút…

“Kha…”

“Ny…Ny…em sao thế? Có chuyện gì sao? Kha ở đây mà…”

Trần Kha giật mình từ trên ghế sofa chạy đến bên em, nhìn em hốt hoảng cô một trận lo lắng, tự hỏi không biết em đã gặp chuyện gì mà hốt hoảng như vậy….

“Kha a…chị chưa đi.”- Trịnh Đan Ny đưa tay vuốt nhẹ bên má Trần Kha, mắt ngấn lệ suýt tí nữa trào ra…

“Chị không có đi, còn chỗ nào đi được chứ…”

“Em đã rất lo sợ…sợ chị sẽ rời xa em như lần đó. Là lần em hiểu lầm Kha với Diệp Tử.”

Trần Kha khẽ cười, rồi ôm em đặt lên đùi mình, hai tay siết chặt ngang eo em ôn nhu hỏi…

“Có phải vừa rồi là nghĩ Kha rời đi như lần trước?”

Trịnh Đan Ny  nhẹ gật đầu, mặt áp sát vào hõm cổ của chị tìm hơi ấm quen thuộc…

“Bây giờ em có đuổi Kha đi thì Kha  cũng một mực mặt dày mày dạn mà ở đây.”

“Thật không?”

“Uhm. Ny Ny, chuyện khi nãy Kha xin lỗi em…là Kha không có cách nào quên được em, những cuộc gọi điện với Từ Ái cũng chỉ là nói Kha nhớ em cho cô ấy nghe.”

“Kha…”

“Kha biết Từ Ái sẽ thiệt thòi, cô ấy cũng đau lòng nhưng mà…Kha vẫn không buông bỏ được, ngày nào cũng đều hi vọng sẽ có ngày em trở về và hai chúng ta sẽ được  bên nhau.”

“Kha có biết vừa rồi em đã buồn thế nào không…nghe Từ Ái nói hai người ngày đêm trò chuyện em không chịu được, em sợ…sợ Kha không còn yêu em nhiều như trước…”

Trần Kha lắc đầu nguây nguậy, vòng tay ôm siết em chặt hơn…

“Không bao giờ đổi thay. Kha yêu em hiện tai hay tương lai đều mỗi ngày một tăng chứ không hề vơi đi.”

Nghe được những lời đường mật ngọt ngào như lời hứa từ Trần Kha, Trịnh Đan Ny cười khúc khích hạnh phúc hôn lên môi chị rồi đáp…

“Em tin Kha. Em không thể sống thiếu Kha, cũng không thể nhìn Kha bên người khác…Hãy chỉ yêu em thôi có được không?”

“Uhm. Sẽ chỉ yêu em.”

Trịnh Đan Ny tựa vào lòng chị, cả hai cùng trao nhau một nụ hôn sâu, hồi lâu mới buông nhau ra, Trần Kha đột nhiên đề nghị...

“ Ny Ny, chúng ta kết hôn đi.”

“Kết…kết hôn sao?” – Trịnh Đan Ny kinh ngạc hỏi

“Uhm. Chúng ta kết hôn rồi cùng đi hưởng tuần trăng mật, em sẽ được  mặc chiếc váy em từng ao ước…chẳng phải em cũng mong muốn cùng Kha sánh bước trên lễ đường hay sao?”

“Sao…sao Kha biết…em nào có thích.” – Trịnh Đan Ny ngập ngừng chối

“ehee, đừng có giấu Kha. Nhìn ánh mắt em khi dõi theo Dao Nhi ngày hôm đó là Kha biết em nghĩ gì rồi…”

“Nói lung tung.” - Trịnh Đan Ny quay mặt đi che giấu nét thẹn thùng

“Lung tung vậy mà trúng tùm lum đó nha.”

“Yaaaa, Trần Kha…”

“Được rồi, đượcđược không nói nữa. Chúng ta tháng sau kết hôn nha.”

“Em sẽ đồng ý với 1 điều kiện.”

“Điều kiện?” – Trần Kha lo lắng

“Nếu Kha không đồng ý với điều kiện này không những chúng ta không kết hôn mà sẽ không là gì của nhau luôn.”

Chậc… 1 ngụm, 2 ngụm…với tay lấy cốc nước kế bên, uống ực một hơi rồi cô gượng cười…

“Em…nói đi.”

“Đêm nay, em muốn…được nằm trên a.” – Trịnh Đan Ny cười hết cỡ

Nói rồi không để người kia đáp trả liền hung hăng kéo chị đi lên phòng, Trần Kha ở phía sau bị kéo sắc mặt lập tức xanh lè tái mét…

“Yaaa, Ny..Ny…không được….”

“Tại sao không… nhiều lần em chịu thiệt rồi. Lần này em nhất định phải đòi lại sự công bằng.”

“Ny Ny~….”

“Không nói nhiều nữa, cởi bỏ ra hết cho em…”

“….”

Thế là đêm đó có người đau khổ rên la, có người lại đắc chí cười vang… vị trí bây giờ đã được hoán đổi, thời thế có ai ngờ…người luôn luôn làm chủ tình thế cũng có lúc phải bị động nằm dưới tay người kia…

Yêu nhau, dù có rời xa cũng sẽ trở về bên nhau. Là do duyên chưa dứt, tình chưa phôi…dù muốn cắt đứt cũng chẳng thể nào cắt nỗi…

“Trần Vương Kha, em yêu chị.”

“Mãi mãi yêu em, Trịnh Đan Ny.”

________

Đọc xong thanh lọc đầu óc hé?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net