6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn 2 tiếng nữa buổi dạ tiệc sẽ bắt đầu nhưng tại Trịnh gia lại đang diễn ra một "buổi trình diễn thời trang".

Chẳng là cô tiểu thư nhí nha nhí nhảnh đang thử đủ mọi kiểu váy rồi xoay lòng vòng bắt Trần quản gia cho nhận xét. Thật ra cô vốn xinh đẹp sẵn nên mặc gì cũng đẹp nhưng cô lại muốn hôm nay thật rực rỡ vì đây là lần đầu tiên cô cùng với Trần quản gia đi dự tiệc.

Nói về Trần quản gia, nãy giờ cô không khỏi hoa mắt, tiểu thư cứ bắt cô xem hết cái này đến cái kia...cái nào cũng đẹp cô cũng đều nói thật mà tại sao cô ấy không tin cứ cho rằng cô không có mắt thẩm mỹ, nếu đã thế tại sao lại cứ hỏi cô mà không hỏi dì Lâm. Thật khó hiểu, tiểu thư dạo này ngày càng khó hiểu mà.

Chọn lựa cả nữa ngày cuối cùng Trịnh Đan Ny cũng đã chọn cho mình một bộ váy trắng xinh tươi ôm sát body nhìn rất nữ tính và có phần sexy. Bước ra từ phòng thay đồ, Trần Kha ngẫn người nhìn cô đến ngờ nghệch, Trịnh Đan Ny đưa tay quơ quơ trước mặt cô ngây thơ hỏi

"Sao? Bị tôi hút hồn rồi hả?"

Trần Kha cảm nhận được mặt cô thoáng hiện lên một tầng đỏ hồng, lắp ba lắp bắp nói rồi vội quay đi.

"Chúng ta đi."

Trịnh Đan Ny biết rõ Trần Kha đang xấu hổ trước câu hỏi của cô nhưng cô rất muốn nghe cô ta trả lời, tay kéo Trần Kha lại mặt nũng nịu nói.

"Trả lời tôi."

Trần Kha thở dài, mắt cụp xuống không dám nhìn Trịnh Đan Ny đáp

"Tiểu thư...hôm nay rất đẹp."

Nhận được câu trả lời rất vừa ý, Trịnh Đan Ny  vui vẻ khoác tay Trần Kha hô lớn

" Let's go!"
---

Đến dự dạ tiệc có rất nhiều nam thanh nữ tú, trẻ tuổi có, cao tuổi có...họ đều là những người thành công trên thương trường, đều có địa vị xã hội cao và chức vụ được xem trọng.

Từ những giây phút Trịnh Đan Ny bước vào, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô...trông cô như một thiên thần lạc lối giữa phàm giới, cô đẹp tinh xảo như được tạc khắc, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai, tất cả mọi thứ kết cấu trên người cô đều hài hòa cộng thêm nét kiêu sa, cư xữ chuẩn mực đã làm đốn tim bao nhiêu vị thương gia tại đây.

Bên cạnh đó mọi người cũng đều tấm tắc khen ngợi người luôn đi phía sau hộ tống cô, chẳng ai có thể ngờ một người với nét mặt lạnh lùng lại nổi bật như thế mà là quản gia của Trịnh Đan Ny. Ai cũng nghĩ bọn họ là cặp đôi trời sinh, tiên đồng ngọc nữ nên khi biết thân phận Trần Kha tất cả đều không khõi ngạc nhiên và bất ngờ.

Từ San từ xa nhìn thấy Trịnh Đan Ny mắt không rời đi nữa độ, anh liền vội đến bên để được nhìn người đẹp ở cự li gần hơn...

"Trịnh tiểu thư đến rồi, hôm nay cô thật xinh đẹp."

"Cảm ơn luật sư Từ."

"Tiểu thư nhà tôi lúc nào cũng xinh đẹp mà." - Trần Kha khó chịu khi thấy Từ San cứ dán mắt nhìn vào Trịnh Đan Ny.

"Ồ, Trần quản gia...ý tôi là hôm nay cô ấy rất rạng ngời."

"Xin lỗi đã hiểu sai ý của luật sự Từ, tiểu thư nhà tôi vạn phần đều luôn rạng ngời có phải vậy không?"

"Đúng vậy, sau này ai lấy được Trịnh tiểu thư chắc kiếp trước đã tu rất nhiều."

Trịnh Đan Ny cảm thấy Từ San thật dẻo miệng mà những người mồm mép như vậy khiến cô thấy ghê sợ, có ba phần là giả tạo và bảy phần là giả dối không đáng tin.

"Luật sư Từ quá khen rồi, tôi cũng như mọi cô gái bình thường thôi. Thật ra tôi nghĩ ai xấu số mới lấy phải tôi."

"Không phải chứ...tôi thấy tốt số lắm mới được Trịnh tiểu thư để mắt tới."

"Vậy sao? Vậy mà có người hờ hững không biết tôi đã để mắt tới đó chứ."

Nói rồi Trịnh Đan Ny đưa mắt nhìn sang Trần Kha . Từ San thoáng thấy được điều này trong lòng có chút ghen tị dấy lên nhưng rất mau trở lại trạng thái ban đầu

"Người đó là ai thế, sao lại vô tâm không nhận ra Trịnh tiểu thư."

Trịnh Đan Ny không nói chỉ cười khẽ đáp lại Từ San, Trần Kha nãy giờ đứng nghe 2 người đối đáp trong tâm cũng tự hỏi người nào lại khiến tiểu thư chú ý mà không biết, hẵng người đó rất ngốc.
Trước khi buổi dạ tiệc chính thức bắt đầu, Từ San lên phát biểu vài câu và gửi lời chúc của mình tới mọi người.
Tất cả hướng lên khán đài cùng nâng li chúc mừng, đột nhiên Trần Kha thấy người phụ nữ bên cạnh ông Từ - cha của San trông rất quen, cô nhớ đã từng gặp ở đâu rồi. Lát sau, loáng thoáng nghe mọi người nói mới biết được người phụ nữ đó là mẹ của luật sư Từ nhưng tại sao nhìn lại quen đến thế. Lục lại trong trí nhớ cô mới giật mình nhớ ra đó là người phụ nữ đã hỏi tên cô và muốn mời cô ăn cơm trong cái đêm cô đưa con gái bà ta về nhà...Nhưng căn nhà đó khác hoàn toàn căn nhà này, với lại nhìn Từ San không một chút gì giống người phụ nữ kia...

Mãi mê chìm đắm trong suy nghĩ riêng Trần Kha giật mình quay lại khi không thấy Trịnh Đan Ny đâu, đi loanh quanh tìm kiếm Trịnh Đan Ny cô không để ý vô tình đụng phải một cô gái, cú va chạm khiến rượu từ li của cô đổ sang áo người đối diện làm vấy cả một vệt đỏ lên chiếc váy kia...

"A...thật xin lỗi cô..."

Trần Kha ngước nhìn người con gái tóc màu ánh vàng, dáng người cao mảnh khảnh...không lẽ nào...

"Haizzz...dơ hết váy của tôi rồi nè."

Cô gái ngẫng đầu lên nhìn Trần Kha nhăn nhó, khuôn mặt này có chết cô cũng không quên. Đích thị là cô gái hôm đó, cứ hễ đụng vào cô ta là rắc rối lại đến, phải chuồn trước khi cô ta nhớ ra việc hôm trước.

"Thật xin lỗi, tôi vội quá không để ý...cô dùng tạm cái này che được không?" - Trần Kha cởi chiếc áo vest đang mặc khoác lên người cô ta.

Người con gái kia bây giờ mới nghe rõ giọng Trần Kha, giọng nói trầm ấm này cô đã từng nghe qua, tuy lạ nhưng quen...Chưa kịp định thần mọi chuyện, người phụ nữ trạc tuổi trung niên ăn mặc sang trọng đến bên hỏi...

"Từ Ái à, sao vậy con?"

"Mẹ, không có gì...cô ta đi vội đụng trúng con thôi."

Người phụ nữ đưa tầm nhìn sang Trần Kha, vài giây sau bà ta lên tiếng.

"Cháu là...Trần Kha? "

Trần Kha túng lúng gật đầu.

"Chào phu nhân."

Từ Ái lúc này cứ nhìn chăm chăm vào Trần Kha, cô nhớ ra rồi...người đã đưa cô về tận nhà, người đã gắt gỏng với cô khi cô áp sát tay vào má cô ta, cái mũi cao kia cô không quên được. Mấy tuần nay cô đều muốn gặp lại cô ta, bất quá chỉ biết mỗi tên nhưng lại không nhớ rõ mặt vì lúc ấy cô đang say, không ngờ nay lại gặp trong bữa tiệc gia đình đúng là thiên duyên.

"Hôm trước ta cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu đã đưa con bé về tận nhà. Từ Ái à, cảm ơn Trần Kha đi con."

"Cảm ơn cô, không có cô tôi chẳng biết làm sao về nhà nữa."

Trần Kha cười đáp.

"Không có gì đâu. Vậy xin phép hai người."

"Khoan đã..." - Từ Ái nắm tay Trần Kha níu lại.

Cô đưa mắt xuống cánh tay bị cô ta níu giữ, cũng như thế này mà ở phần chân vào đêm hôm đó khiến cô không thể đi được. Cô gái này là ai? Tại sao gặp cô ta thì không tài nào rời đi theo ý muốn được cơ chứ.

"Có chuyện gì sao?"

Người phụ nữ thấy con gái bà đang lúng túng liền trả lời thay

"Gia đình ta muốn mời cháu dùng một bữa cơm, trưa mai có được hay không?"

Đã từ chối một lần, nếu từ chối nữa sẽ không hay nhưng cũng không thể đồng ý được vì việc này cô cần hỏi qua ý kiến của tiểu thư. Đang bối rối không biết nên trả lời thế nào thì Từ San cùng Trịnh Đan Ny đi tới...

"Mọi người có chuyện gì thế?"

Trịnh Đan Ny đưa mắt nhìn Trần Kha, cô không còn mặc chiếc áo vest nữa...nhìn sang người con gái đứng cạnh đang khoác chiếc áo của Trần Kha, cô chau mày khó hiểu liền lên tiếng hỏi

"Trần quản gia, áo khoác của cô đâu?"

"À, khi nãy không thấy tiểu thư tôi có đi tìm cô...vội quá nên tôi sơ ý làm đỗ rượu lên váy cô ấy cho nên đã đưa áo khoác cho cô ấy che đi vết rượu."

Trịnh Đan Ny không nói gì lại đưa mắt nhìn cô gái kia lần nữa, trông cô ta khoác chiếc áo của Trần Kha rất tự nhiên, tay cầm hai vạt áo cứ như chiếc áo đó vốn dĩ quen thuộc với cô ta.
Lúc này Từ San mới hỏi lại lần nữa vì không ai trả lời câu hỏi của anh

"Mọi người quen biết nhau sao?"

"ừk, em gái con muốn cảm ơn Trần Kha nên ta tính mời cô ấy ngày mai sang nhà chúng ta dùng bữa cơm gia đình."

Từ San nhìn về phía Trần Kha ngạc nhiên hỏi

"Trần quản gia đã giúp đỡ em gái tôi sao?"

"À, thật ra thì ..."

Từ Ái chen vào

"Tụi em vô tình biết nhau thôi, hôm đi ăn mừng với công ty vì say quá em đụng phải cô ấy nên cô ấy đưa em về."

"Vậy à. Mà tại sao mẹ cũng biết Trần quản gia?" - Từ San nhấn mạnh hỏi

"Hôm đó mẹ cũng có ở nhà ."

"...Thật cảm ơn Trần quản gia, đúng là em tôi và cô rất hữu duyên."- Từ San chậm rãi nói.

Trần Kha cười ý không dám nhận. Đột nhiên Từ Ái nhìn ra trong ánh mắt của Sam thấy được anh có thành kiến với Trần Kha rồi cô đánh lượt nhìn sang người đứng cạnh anh là cô gái mang vẻ đẹp "khuynh thành" mà ai cũng biết.

Cô thoáng ngộ ra anh trai cô đem lòng yêu Trịnh tiểu thư nên đều rất không vui với người luôn cận kề bên cô ấy mà Trần Kha lại là quản gia của cô ta suy cho cùng anh trai cô đang ghen ngầm đây mà, điều này thật thú vị. Nếu đã vậy thì cô cũng sẽ giúp anh cô, dù sao cô cũng mong anh trai mình yên bề gia thất, còn cô hiện tại đã gặp được "ân nhân" mà vị "ân nhân" này lại rất vừa mắt với mình cớ gì mà không nắm bắt.

"Cô là Trịnh tiểu thư của Trịnh gia?" - Từ Ái mở lời trước

"uhm...gọi tôi là Đan Ny."

"Cô rất xinh đẹp. À phải rồi, ngày mai tôi có mời Đan Ny đến nhà tôi dùng cơm, Đan Ny có nhã hứng cùng đi nhé!"

Thật lòng Trịnh Đan Ny không muốn đi tí nào đâu nhưng vì nghĩ nếu để một mình Trần Kha đến không biết cô gái này sẽ dây dưa với quản gia của cô tới khi nào. Nhìn hai anh em Từ San và Từ Ái tuy không giống nhau về khuôn mặt nhưng quả là giống nhau về khoản miệng lưỡi đều rất khéo khiến đối phương khó lòng từ chối.

"Ừk, Tôi sẽ đến. Nếu không có tôi thì Trần quản gia cũng không thể nào đi được."

Câu nói này nghe qua khiến nhiều người nghĩ rằng việc đảm nhận làm quản gia cho Trịnh Đan Ny rất gò bó nhưng Từ Ái là một cô gái thông minh, cô biết Trịnh Đan Ny nói vậy là có ý gì. Thì ra anh trai cô ghen đúng đối tượng chứ không sai. Trịnh Đan Ny, đại tiểu thư của Trịnh gia đem lòng yêu quản gia, cô không ngờ khẩu vị của tiểu thư này lại dị thường như vậy, bề ngoài trông kiêu kì thế mà tầm mắt lại để ở Trần quản gia. Nói đi cũng phải nói lại, quả thật Trần Kha là một người đặc biệt, bản thân cô cũng bị thu hút bởi đôi mmắt to tròn long lanh có hồn của cô ta, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người đối diện không rời ra được.

Ngay từ đầu trông thấy Trần Kha cô đã để ý người này, khi nãy cũng là cô cố tình đứng gần để Trần Kha đụng phải cô mà có cớ làm quen. Cô nghĩ mình đã yêu Trần Kha ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô muốn yêu và chiếm lấy tình yêu này. Với cô tình yêu cũng giống như cuộc chiến trên thương trường, không cần biết bằng cách gì, sỡ hữu trong tay ắt là kẻ chiến thắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net