15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu hai Thanh ngồi ở trong nhà, tay siết chặt chén trà đã dần nguội lạnh. Lượm ở ngoài dập đầu bao nhiêu lâu, cậu ngồi thẩn người trong đây bấy nhiêu lâu.

Lượm ơi là Lượm, mày cứ bắt cậu phải xử ác với mày...

Hà cớ gì yên ổn bên cậu mày không ưng, cứ nhất quyết phải làm cậu nổi điên lên thế?

Được một hồi lâu, tiếng kêu thất thanh ngoài kia không còn nữa, cậu vẫn chẳng buồn đả động. Cậu biết thừa, nó giả vờ để cậu tò mò, cậu ra xem nó, sau đó cậu liền mềm lòng cho nó về lại, không có đâu nhé, cậu không mắc mưu mày đâu!

Nhưng sao mà lâu quá, nó vẫn chẳng thèm gọi nữa, hay là nó có chuyện?! Không! Không đâu, chắc là nó lừa cậu đấy! Nó lúc nào cũng bày trò lừa bịp cậu thôi.

- cậu hai ơi cậu hai... Lượm nó.. nó...

- mày im mồm! Đừng nhắc tên thằng phản chủ đó trước mặt tao!

Cậu quát, á à, mua chuộc thằng Lúa vào làm cậu lo chứ gì? Cậu còn lâu mới mắc lừa! Lần này phải phạt nặng một trận, nó mới bỏ cái ý nghĩ muốn bỏ cậu mà đi...

Để cậu xem xem, rốt cuộc nó muốn cứng đầu đến lúc nào.

Lúa nói với cậu không được, cả người gấp đến loạn hết cả lên, hoảng hồn chạy đi tìm thằng "em trai" mới quen. Lúc nãy anh có ra xem nó, tính cho nó ngụm trà, thế mà trước cổng chẳng còn bóng ai nữa, dưới đất lại là máu vũng máu đã khô lại, thằng Lượm.. có khi nào...

-----------
- ui, tỉnh rồi hả?

Lượm mơ màng mở mắt, trước mặt là cả một khung cảnh kì lạ, Lượm đang ở đâu đây? Sao mà toàn người lạ thế?

- chú em may mắn lắm nhé, tui mà tới trễ chút thôi là chú em đi đời nhà ma rồi.

Vừa mở miệng, lượm đã không kiềm chế nổi mà ho sặc sụa, Nhân vội rót tách trà đưa qua, trách:

- làm gì mà cuống cuồng cả lên, từ từ thôi, nghẹn đấy.

- cảm ơn...

- không có gì, giới thiệu ha, tui tên Nhân, năm nay 17, ông tên gì??

Lượm mấp máy miệng hồi lâu, sau lại ủ rủ lắc lắc đầu, làm gì có tên? "Lượm" cũng là tên cậu đặt cho nó, cũng là của cậu... Bây giờ cậu bỏ rồi, nó so với cả giấy nháp cậu vứt đi cũng không bằng...

Giọng Lượm khản đặc, không nói cũng chẳng muốn nói, Nhân để ý thấy, liền dìu nó nằm xuống, cẩn thận đắp cái chăn mỏng lên người nó, dặn:

- không nói cũng không sao, nằm đây mà nghỉ, tui chạy ù xuống bắt miếng cháo chút hồi húp.

Lượm nhìn theo bóng cậu con trai đang cưu mang mình, 17, vậy là bằng tuổi Lượm nhé, nhưng mà Lượm chẳng có tiền đâu, cứu Lượm làm chi, để Lượm chết đi cho rồi...

-----

- Nhân! Mày đâu rồi! Nhân!!

Đang nằm, lượm bỗng bị đánh thức bởi tiếng gọi thất thanh của ai đó ngoài cửa, Nhân ở dưới bếp vội vã chạy lên, thì ra là một người đờn bà trung niên, còn có một đứa nhỏ...

Bà ta véo tai đứa nhỏ, đanh giọng:

- nó ăn cắp con gà mái dầu của tao, mày đền đi!

- Nghĩa! Có hay không?

Lượm nghe Nhân lớn tiếng quát, đứa nhỏ kia thì run cầm cập, sợ hãi gật đầu. Thế là bất thình lình, Nhân giáng cho em trai một bạt tay nảy lửa, nó đau đớn quỳ sụp xuống nền nhà, ôm mặt khóc lớn ra, Nhân cũng bình tĩnh dần, móc trong túi ra vài mẩu bạc vụn, dúi cho người đàn bà:

- con xin lỗi, mốt con không để nó phá phách nữa đâu ạ

- nó cũng ngoan như mày thì tốt rồi

Nói xong, bà ta thoả mãn xoay người trở về, còn Nhân thì gằn giọng, giận dữ nói:

- mày đi ra phản cúi xuống, hôm nay không đánh nát mông mày tao không tên Nhân nữa!

- anh hai ơi.. huhuuhu.. anh hai ơi...

Lượm chạnh lòng, tiếng khóc của đứa nhỏ đó thất thanh quá, vừa là sự sợ hãi, vừa là sự van xin, sao mà.. sao mà... Giống Lượm thế?

- đừng đánh em nó, để tui.. tui chịu cho..

Lượm lên tiếng, hơi sợ một xíu thôi, nhưng chắc cũng không sao, ai mà đánh đau bằng cậu chứ...

Nhân nghe, bỗng khựng lại một chút, sau đó bật cười, ơ cái tên này? Cả người không có nổi một chỗ lành lặn, vậy mà còn đòi chịu đòn giùm người ta, khờ gì mà khờ dữ vậy hen?

- ông đừng cười, tui lỡ như vậy rồi, ăn thêm một trận đòn không chết được.

Lỡ mà chết được thì càng tốt!

- tui dạy em, ông ngồi đó nhìn đi.

Nhân liếc mắt nhìn Nghĩa, nó lập tức sợ hãi cúi sấp lên phản, cả người thì run rẩy vì khóc, nó cũng nhỏ xíu, chừng 5-6 tuổi, bị làm cho sợ đến nói không ra hơi.

- mày tội gì? Nghĩa?!

Vài phút sau, Nhân ra, trên tay có thêm đôi đũa cả và một con dao lớn, Nhân vụt đũa vào không khí vài tiếng, âm thanh phát ra khiến cả Lượm và đứa nhỏ kia đều rợn tóc gáy.

- huhu hai ơi.. huhuu em lạy hai.. ô..ô.. em xin lỗi..

- mày bớt có lạy lục, tao hỏi mày tội gì?!

Vút.... Chát

Một roi đáp xuống mông đứa nhỏ, nó gào khóc muốn xé họng, nhưng vẫn không dám di chuyển lệch ra khỏi tầm mắt anh hai, anh hai bảo rồi, nó mà giãy, anh lôi nó đi ra trước đầu làng mà đánh.

Nhân nhịp đũa trên thành phản, gằn giọng:

- trả lời!

- em ăn cắp huhuuhuu...

- lần trước tao bảo thế nào? Ăn cắp thêm lần nữa thì sao?!

- ô ô.. hai huhu.. hai tha em.. huhuhu.. ô ô..

Vút... Chát

- tha nè!

Vút chát

- cho mày lì lợm! Tao hỏi mày trả lời chưa?!

Vút.. chát

- aahuhuu.. hai nói.. huhuhu.. chặt què tay ô ô...

- ừ, mày thích tay nào?

Nhân cầm dao lên, kéo tay trái nó ra, Nghĩa lật đật quỳ dậy, khóc lóc ôm lấy tay:

- hai ơi ô ô.. em sai rồi huhuu.. hai đừng huhuuh..

- mày có thấy tao nuốt lời với mày lần nào chưa?

Nhân đanh giọng, giật lấy tay phải của nó kéo ra, vung dao lên, làm như đang thực sự muốn chặt xuống. Lượm xanh mặt, Nghĩa sợ đến khóc thét, khóc xé gan xé thịt, liên tục dập đầu.

- hai ơi huhuhu em biết lỗi rồi huhu em không vậy nữa ô ô.. hai ơi hai tội nghiệp em huhuhu..

-.....

-.....

-.....

-.....

- mày thề không?

Nhân nắm chặt tay nó, cao giọng hỏi. Nghĩa như có lại sự sống, gật đầu như trống bỏi, luôn mồm:

- em thề.. ô..ô.. em còn ăn cắp nữa thiên lôi đánh em chết..

- không cần thiên lôi, tao sẽ đánh mày chết trước, tao nuôi mày được thì tao giết mày được, nghe rõ chưa?

Nghĩa phát hoảng, vâng vâng dạ dạ trả lời, đợi anh cất bước vào sau bếp, nó mới như hoàn hồn lại mà khoanh tay quỳ gối ngay ngắn, liên tục lau nước mắt.

Lượm thấy, Lượm thương lắm, tại Lượm cũng hơi giống giống tình cảnh vậy mà, thế nên Lượm vội xuống giường, đi từng bước nhỏ xuống tới chỗ Nhân:

- ông ơi, đừng có nghiêm quá, thằng nhỏ biết sợ rồi...

- nó nhìn vậy chứ lì lợm lắm, không dạy là chỉ có vứt, ông cứ mặc nó, nào, vào đây tôi bôi dầu cho.

Nhân cười, thản nhiên nói, cái nụ cười ngọt ngào đó lại khiến lượm rợn hết cả người, cái cậu lúc nãy muốn đánh thằng nhỏ chết lên chết xuống kia đây sao? Bây giờ sao mà hiền vậy? Haizz, tâm trạng cứ thay đổi xoành xoạch, hệt như cậu hai...
-----

- thằng Nghĩa đâu?! Bước vào dọn cơm!

Nhân quát, Nghĩa từ nhà trước lật đật chạy vào, luôn tay luôn chân xếp chén đũa ra mâm. Thằng nhỏ mắt mũi đỏ hoe, trông đến phát tội.

- mời anh hai.. hic.. mời anh ăn cơm.. hức...

- nấc một cái nữa tao xem.

- dạ không...

Giọng Nghĩa nghẹn hết lại, Lượm vội can:

- thôi ông, để em ăn bữa cơm đàng hoàng...

Nhân hừ một cái, đưa tô cháo trắng cho Lượm, Lượm ngó ngó mâm cơm, được mỗi tô cơm nguội với rau muối thế này mà còn phải nấu cháo cho Lượm.. lượm ngại lắm...

- không ấy.. hai người ăn cháo nóng đi.. tui không có đói...

- cầm lấy mà ăn, chừng nào khoẻ người là tui bắt đi làm đền tiền thuốc đó, đừng có tưởng bở.

Nhân biết lượm ngại, nói một câu giải vây, Lượm coi vậy mà giống anh lắm, cũng bị đánh bị đuổi, cũng không nơi để về, nhưng anh lanh lẹ, trải đời từ hồi nhỏ xíu, ai như cái tên khờ này, nói câu nào ra là thấy thương câu đó...

- vậy.. vậy mơi tui ra đi làm trả tiền cho ông nghen, tui khoẻ lắm rồi

- nói láo diều hâu rỉa thịt đó, để chừng nào cái vết thương trên đầu ông kết vảy rồi tui cho đi làm.

- thôi... aa..

Đang định từ chối, vết rách nơi khóe miệng lại bị Nhân nhấn vào một cái, nhẹ thôi, nhưng cũng đủ làm Lượm la lên. Thiệt tình...

---------
Billboard no1 mọi người ơi!!!! Em high quá :'<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net